Đến gần, anh cũng không ngồi lên giường mà thay vào đó lại kéo chiếc ghế bên cạnh ra đến mép giường, thẳng tắp ngồi xuống, hai chân tách ra.
Sau đó anh vừa ăn bánh chẻo vừa nói với cô: "Lần này anh quay về quân khu sợ rằng phải chờ đến cuối năm mới trở lại nhà, em ở nhà phải sống tốt, anh đi rồi mẹ có thể sẽ bắt em đi làm việc, anh đã liên hệ trước với đội trưởng rồi, đội trưởng sẽ sắp xếp cho em công việc nhẹ nhàng một chút, nếu mà vẫn không làm được thì cứ ở nhà giúp đỡ mọi người, anh mỗi tháng sẽ gửi thêm tiền về cũng như nhau."
Chử Hi nghe xong bặm bặm môi,"Nhất định hôm nay anh phải đi sao? Mới ở nhà được có mấy ngày chứ."
Lận Tông Kỳ nghe xong lời nói của Chử Hi cũng không lên tiếng, động tác ăn bánh chẻo cũng dần chậm lại. Thật ra anh đi lính bao năm nay cũng chẳng về nhà được mấy lần, chỉ cần dùng một bàn tay cũng có thể đếm được, anh không nhớ nhà tha thiết như đồng đội, thậm chí mỗi lần rời đi còn cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, mảnh đất nơi đây là nơi anh lớn lên, nhưng dường như nó với anh càng ngày càng xa cách rồi.
Thế mà không thể không nói, câu nói này của cô ấy khiến trong tim anh chợt sinh ra một nỗi không nỡ, không phải không nỡ rời xa nơi đây, mà là không nỡ rời xa cô.
"Anh về rồi sẽ làm báo cáo kết hôn." Đây là thứ duy nhất mà anh có thể làm cho cô.
Chử Hi giận dữ trừng mắt nhìn anh một cái, còn nghĩ rằng anh sẽ nói vài câu dỗ dành cô, làm sao biết được anh lại trả lời một câu đầu không xuôi đuôi như thế.
Nói cái gì mà quay về thì làm báo cáo kết hôn, cái này không phải là điều nên làm à?
Chả lẽ làm xong rồi còn không muốn nhận?
Lận Tông Kỳ cũng không ngốc, anh cũng cảm thấy được tâm trạng của Chử Hi có sự biến đổi, đoán chắc lời nói kia của anh lại chọc giận cô chỗ nào rồi, nhưng mà anh nghĩ mãi cũng không ra, sau đó anh liền giả vờ ho nhẹ vài tiếng, lúng túng đổi chủ đề,"Em cũng có thể viết thư gửi anh, nếu qua năm mới anh mà không về được... em cũng có thể đến tìm anh, thôi bỏ đi, để anh cố gắng về nhà với em."
Nói đến cuối lại cảm thấy có chút do dự, chắc hẳn anh đang nghĩ đến đường xá xa xôi vất vả, lại có chút không yên tâm khi để cô đi như thế.
"Thời điểm này năm sau thì tốt rồi, nếu không có tình huống gì đặc biệt xảy ra, anh có thể sẽ về quân khu phía Tây Nam, chỗ đó cách nhà mình không xa, khí hậu cũng không khác mấy."
Ngẩng đầu lên nhìn cô, nét mặt cô cũng không lộ rõ biểu cảm gì, chỉ là đôi mắt ấy so với lần đầu tiên gặp lại chứa đựng thêm chút ấm áp bên trong.
"Có thời gian sẽ viết thư cho em."
Chử Hi nhìn thấy trong ánh mắt anh có chút hơi nóng mờ ảo, liền cảm thấy trái tim loạn nhịp, lúng túng di chuyển tầm mắt.
Câu nói này, chưa thấy anh từng nói với ai trong nhà họ Lận.
Lần này cô không quấn lấy người nữa, chỉ nhè nhẹ gật đầu, đáp lại một tiếng vâng.
Lận Tông Kỳ cũng không nói thêm gì nữa, không biết anh đang nghĩ gì, chỉ thấy anh cúi đầu tiếp tục ăn bánh chẻo.
Lúc Lận Tông Kỳ rời đi, nhà họ Lận cũng chẳng có ai đến tiễn, ngoài trời tối đen như mực. Đêm qua trời mưa, bầu trời cũng toàn là một màu đen, không có bóng dáng một ngôi sao hay ánh trăng nào.
Chử Hi chỉ đưa anh đến cổng, có thể lại phải rời xa rồi, mấy ngày gần đây tình cảm ba phần diễn kịch đã biến thành bảy phần chân thành, cô ôm anh nửa ngày cũng không muốn buông, còn kiễng chân chạm nhẹ vào môi anh, hôn anh một cái,"Anh đi đường cẩn thận chút, đêm qua cũng không biết mưa bao lâu, có thể sẽ dễ trơn trượt, muộn thì cứ muộn, cùng lắm nếu không bắt được xe thì về nhà."
Lận Tông Kỳ nghe xong liền cười, giơ tay nhẹ nhàng vỗ lưng cô, không có một chút động tác dư thừa.
"Ừ." Nước mắt của Chử Hi kìm nén nửa ngày giờ đây chỉ vì động tác qua loa này của anh mà đã tan tành hết rồi.