"Chúng ta phải tin tưởng hắn!"
Tần Thiên cố gắng khắc chế tâm tình của mình, ôm chặt lão bà vào trong ngực.
Gã làm sao không biết đây là nỗi đau khó có thể chịu đựng của người làm cha làm mẹ, nhưng gã là gia chủ Tần gia, không thể trơ mắt nhìn tộc nhân đi chịu chết, càng không thể để Tần gia liều mạng vì một cuộc chiến vô nghĩa.
Hôm nay Tần gia ngủ đông, chỉ vì ngày sau Long Đằng cửu tiêu!
Thình thịch!!
Thình thịch!!
Thình thịch!!
Ngoài cửa truyền đến âm thanh dập đầu, là Tần Phong đang dập đầu ba lần trước cửa phòng phụ mẫu.
"Phong nhi!"
Vân Tịch Nguyệt triệt để không kềm được, muốn mở cửa đi ra nhìn đại nhi tử.
Nhưng lại bị Tần Thiên cản lại, bây giờ để cho Vân Tịch Nguyệt gặp Tần Phong, tràng diện tuyệt đối sẽ khống chế không nổi.
Đến lúc đó dẫn tới những người khác vây xem, chẳng phải là dã tràng xe cát.
"Cha, nương, hài nhi đi !"
Tần Phong không có chút nào do dự, vừa đứng dậy đã quay đầu rời đi.
"Con của ta!"
Vân Tịch Nguyệt khóc tê tâm liệt phế ở trong ngực Tần Thiên, không ngừng đập vào ngực của Tần Thiên.
Đây chính là miếng thịt rớt xuống từ trên người nàng, bây giờ nàng phải trơ mắt nhìn hắn đi chịu khổ, bị các lộ nhân mã truy sát, làm sao nàng có thể chấp nhận được!...
Lúc đi tới cửa chính Tần gia.
Tần Phong cảm thụ được gió mát vài ban đêm, quay đầu nhìn về phía Tần gia một lần nữa.
Đến thế giới này được 8 năm, ở đây hắn cảm nhận được sự ấm áp của gia đình, yêu mếnh của bằng hữu thân thích, Vì bảo hộ cái nhà này, hắn nhất thiết phải rời khỏi nơi này.
Hoang Cổ!!
Tiểu tỷ tỷ, tiểu tức phụ, Tần Phong ta tới đây!
"A!"
Tần Phong nhìn thấy cây đại thụ xiêu vẹo trước cửa ra vào thì bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.
Giống như chiếc lư kia, trước đó không thể nhìn ra cái gì nhưng bây giờ dưới sự giúp đỡ của trùng đồng, hắn đã thấy được một cỗ năng lượng cực kỳ khủng bố ở bên trong.
Rách nát, hoang vu!
Phảng phất không thuộc về thế giới này, kéo dài hàng trăm kỷ nguyên.
"Khá lắm, thiên tuyển chi tử thật đúng là không biết giảng đạo lý!"
Tần Phong im lặng nhìn chí tôn cốt trong tay, nếu so sánh với lão gia gia trong lư nhỏ cùng với cổ năng lượng thần bị trong thân cây thì có vẻ Chí tôn cốt là sự tồn tại nằm ở hạng chót.
Đúng lúc này ——
Giọng nói của Thủy tỏ truyền đến bên tai Tần Phong,"Hài từ, khi trời sấng, lệnh truy sát của Tần gia sẽ truyền khắp Hoang Cổ, ngươi định đi về nơi nào!?"
"Đi hoàng triều Âm Nguyệt!"
Tần Phong đại nghĩa lẫm nhiên nhìn về phía trước, biểu thị chính mình muốn đi đến chỗ nguy hiểm nhất.
Kể từ cuộc cải cách của Vương triều Âm Nguyệt cách đây một trăm năm trước, nó đã khác với các triều đại khác, hệ thống tổng thống của các thế hệ sau không còn cha truyền con nối mà là năng giả cư chi.
Với thân phận là phản đồ Tần gia, có lẽ đối phương sẽ cảm thấy rất hứng thú với hắn.
Điều quan trọng nhất là sau khi Hoàng triều Âm Nguyệt được cải cách, thực lực của nó càng ngày càng mạnh, việc khiêu chiến với lão đại khi xưa, Đại Hạ là điều không thể tránh khỏi. Bây giờ chính mình đi làm nội ứng, cũng coi như tăng thêm một phần đảm báo cho tương lai Tần gia.
Về phần tứ đại mỹ nhân Hoang Cổ đã có ba người xuất thân từ Hoàng Triều Âm Nguyệt, hắn biểu thị bản thân mình không có một chút hứng thú.
"Hài tử, nhất định phải còn sống trở về!!"
Thủy tổ cố gắng khắc chế cảm xúc, nhưng lại bị Tần Phong làm cho cảm động.
Hắn mới tám tuổi a!
Mọi chuyện đều nghĩ cho gia tộc, gia tộc thẹn với hắn a!
"Đinh, nhân vật phản diện dối tró như thế, nơi đây cần phải có tiếng vỗ tay, chúc mừng không gian tùy thân của túc chủ được mở rộng lần một."
Ai TM dối trá!?
Hắn là hy vọng của Tần gia!
Trong lòng Tần Phong hung hăng khinh bỉ hệ thống, để nó không biết nói chuyện thì cũng không cần nói.
Đúng lúc này ——
Tần gia truyền đến tiếng kinh hô,"Người đâu, người đâu, mau tới đây, nhị công tử bị tập kích ..."
Màn đêm vốn dĩ yên lặng bỗng trở nên ồn ào.
Toàn bộ Tần gia vừa nghe thấy nhị công tử Tần Hạo bị tập kích thì liền lập tức nghĩ đến chuyện hoàng tộc Đại Hạ không chơi nổi nên đánh lén, bọn họ vô cùng tức giận, ai ai cũng lấy vũ khí ra, chuẩn bị chém đối phương thành trăm mảnh.
Mà khi bọn họ nhìn thấy Tần Hạo thì nộ khí càng thêm mãnh liệt.
Trên đời thật sự có kẻ nhẫn tâm như vậy, móc chí tôn cốt của đứa trẻ năm tuổi còn sống sờ sờ, điều này không chỉ tàn nhẫn mà còn cắt đứt hy vọng tương lai của nhà Tần gia.
Có thể nhẫn nại, thúc không thể nhẫn!!
Thẩm có thể nhịn, ta không thể nhịn!!
Nhưng khi mọi người nghe được tên của hung thủ thì triệt để trợn tròn mắt.
Tần Phong!!
Làm sao có thể!!
Người nào không biết đại công tử Tần gia lễ phép với mọi người, ôn tồn lễ độ, khắc khổ cố gắng, phẩm học kiêm ưu, từ nhỏ đã biểu hiện ra hàm dưỡng cực cao, là sự lựa chọn tốt nhất cho thế hệ sau của gia chủ trong tâm trí mọi người.
Sao hắn có thể làm một điều tàn nhẫn như vậy và tự tay moi ra chí tôn cốt của đệ đệ ruột!?
"Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!!"
Đám người Tần gia lắc đầu liên tục, đánh chết cũng không tin là Tần Phong.
Mặc dù Tần Phong thường xuyên khi dễ Tần Hạo, nhưng trong mắt bọn hắn thì đây chỉ là đùa giỡn bình thường giữa tiểu hài tử, ngày thường hai huynh đệ rất thân thiết, làm sao lại làm ra loại chuyện tàn nhẫn như vậy.
"Chính là hắn, nghịch tử này!!"
Tần Thiên đau đớn, cảm xúc phẫn nộ xen lẫn ở trên mặt, cơ thể run rẩy đến mất khống chế.
Vốn dĩ gã có một gia đình hạnh phúc mỹ mãn, nhưng bởi vì hoàng tộc Đại Hạ đã khiến cha con bọn họ phân ly.
Gã chỉ có thể trơ mắt nhìn đại nhi tử tám tuổi ở bên ngoài gian khổ cầu sinh, lại không thể cho hắn bất kỳ trợ giúp nào. Mà tiểu nhi tử năm tuổi phải chịu thống khổ khoét xương, phá rồi lại lập...
Người làm cha như gã sao có thể không tức giận!!