"Đây chính là chiến lực của Hoang Cổ!!"
Lâm Tam bị thực lực kinh khủng của Nguyệt Thần hù sợ, đồng thời cũng hiểu rõ con đường mình đang đi còn dài như thế nào.
Lấy sức một mình, uy áp mấy trăm ngàn người bên phía đối phương, trong đó còn không biết ngán các cao thủ như lão tổ Tần gia.
"Cái này..."
Trên mặt của mấy vị lão tổ Tần gia đều tràn đầy vẻ khiếp sợ, cũng không rõ Tần Phong đi chỗ nào mà lại kết giao được cô bạn gái nhỏ này, tùy tùy tiện tiện đã có thể triệu hoán Nguyệt Thần của Âm Nguyên hoàng triều tới.
Tuy nhiên chuyện này cũng rất hợp ý bọn hắn, vì bọn hắn có thể quang minh chính đại tiễn đưa Tần Phong đi học tập ở Âm Nguyệt hoàng triều.
"Ai u, vẫn rất náo nhiệt a!"
Nhìn mấy trăm ngàn nhân mã ở bên dưới, Nguyệt Thần khẽ mở môi đỏ, hơi thở của ngự tỷ đủ để sinh vật nam tính trong toàn trường chấn động.
"Nguyệt Thần, đây là lãnh thổ của Đại Hạ ta, không tới phiên ngươi làm càn!!"
Giọng nói đinh tai nhức óc của Thường Côn đã khiến cho sinh vật nam tính trong toàn trường giật mình tỉnh giấc, trong lòng hô to chịu không được, quả nhiên là tứ đại mỹ nhân Hoang Cổ trong truyền thuyết, một tiếng thở gấp cũng thiếu chút nữa khiến bọn hắn luân hãm.
"Ta thật sợ hãi nha..."
Nguyệt Thần bày ra bộ dáng mềm mại, nàng nâng bàn tay ngọc mảnh khảnh lên, nhẹ nhàng bắn về phía Trường Côn.
"Phốc!!"
Thường Côn lập tức phun ra một ngụm máu tươi, từ không trung ngã ầm ầm trên mặt đất.
Hơi thở mong manh, mạng sống như treo trên sợi tóc.
Đám người bên dưới khẽ run mí mắt, đây là bị thủ đoạn của Nguyệt Thần dọa sợ.
Một lời không hợp liền động thủ, ngay cả thủ lĩnh của Đại Hạ Hoàng Thành Ti cũng không tiếp được một kích tùy tiện của nàng.
"Hầu gia!!"
Đám người Hoàng Thành Ti vội vàng xông lên, bắt đầu tiến hành cứu chữa cho Thường Côn.
"Không cứu nổi!"
Các đại thế gia ở bên cạnh hung hăng nói thầm, suy nghĩ đợi lát nữa đi Hoàng Thành Ti ăn đám.
"Tử Diên, ngươi muốn đi đâu a!?"
Lúc Nguyệt Thần rủ mặt xuống phía dưới, liền phát hiện Tử Diên đang lôi kéo Tần Phong chuẩn bị vụng trộm chạy đi, nàng lại khẽ nâng tay ngọc lên điểm một cái, hai người lập tức lơ lững trên không trung.
"Xong!"
Tử Diên biết chạy không thoát, liền làm ra vẻ hài tử phạm sai lầm, xoa xoa góc áo kêu một tiếng,"Đại di!!"
"Cái gì đại di, đây rõ ràng là a di a!"
Tần Phong không nhịn được quan sát Nguyệt Thần, trong lòng hô to chính mình không muốn cố gắng nữa.
Nhất thiết phải thả dây dài, câu đại di!
"Ngươi còn biết ta là đại di của ngươi sao?"
Nguyệt Thần đưa tay gõ cái đầu nhỏ của Tử Diên, thở phì phò nói: "Không nói một tiếng đã bỏ nhà ra đi, còn vì không để ta tìm được mà chạy tới hoàng triều Đại Hạ, vạn nhất nếu ngươi có chuyện bất trắc, ta phải ăn nói thế nào với em gái và muội phu đây!"
"Đại di ta sai rồi, đừng gõ, đừng gõ !!"
Tử Diên vội vàng cầu xin tha thứ, sau đó kéo Tần Phong để tạo sự chú ý,"Lần này ta có thu hoạch rất lớn, hắn gọi là Tần Phong, không chỉ lĩnh ngộ kiếm ý mà còn lĩnh ngộ được vô địch kiếm tâm."
"Tần Phong!?"
Nguyệt Thần đứng giữa không trung, có chút hứng thú mà nhìn về phía Tần Phong.
Đối với vị thiên kiêu có tư chất Đại Đế của Tần gia, Âm Nguyệt hoàng triều các nàng đã sớm nhận được tin tức, đồng thời các nàng cũng biết được chuyện Tần Phong đào chí tôn cốt của thân đệ đệ, sau đó bị hạ lệnh truy sát.
Vốn tưởng rằng đứa nhỏ này đã bị phế bỏ, mất đi vô địch chi tâm, liền không có gì đáng ngại, thế nhưng không nghĩ tới hắn lại lĩnh ngộ được thú càng đáng sợ hơn, vô địch kiếm tâm.
Tần Phong nghiêm túc nói: "Nguyệt Thần tỷ tỷ, ngươi tin chuyện vừa thấy đã yêu không!?"
"Tuổi còn nhỏ thì hiểu gì chuyện vừa thấy đã yêu!?"
Nguyệt Thần nhịn không được che miệng cười nói: "Ta thấy ngươi là gặp sắc khởi ý đi!"
"Làm sao ngươi biết!?"
Tần Phong rất là nghiêm túc nói: "Không tệ, là ta gặp sắc khởi ý, ta quyết định lớn lên sẽ cưới ngươi làm vợ!"
"Có tiền đồ!!"
Mấy vị lão tổ Tần gia điên cuồng hò hét trong lòng, ý bảo Tần Phong nhất định phải bắt được Nguyệt Thần vào tay.
Tốt nhất là lấy Thần thú Huyền Vũ tổ truyền kia làm đồ cưới, nếu không được, thì đến làm con dâu Tần gia cũng không tệ.
"Khanh khách..."
Nguyệt Thần cũng nhịn không được nữa, cười đến vô cùng lộng lẫy.
Là một trong tứ đại mỹ nhân Hoang Cổ, nàng có vô số người theo đuổi, nhưng được một hài tám tuổi thổ lộ ngay trước mặt mình thì lại là lần đầu tiên.
"Nguyệt Thần cười!"
Sinh vật nam tính trong toàn trường để triệt để ngây dại, cảm giác đời này đã không có bất cứ tiếc nuối nào.
"Hừ!!"
Tử Diên ở một bên tức giận phồng má, hận không thể một cước đạp Tần Phong rơi xuống đất.
Uổng công nàng vì thối đệ đệ này mà lo lắng muốn chết, thậm chí đập vỡ mệnh bài trân quý của mình, nhưng hắn lại ghi nhớ đại di của nàng.
Nguyệt Thần cười hỏi: "Tiểu đệ đệ, ta phát hiện ngươi chưa lớn, nhưng lòng tin lại rất lớn nha."
Tần Phong rất là nghiêm túc nói: "Tự tin của nam nhân không đến từ chiều cao mà đến từ sâu trong nội tâm không biết xấu hổ, cộng thêm côn pháp từ trên trời giáng xuống."
"Thật là một tiểu tử lưu manh, bất quá tỷ tỷ rất thích!"
Khóe miệng Nguyệt Thần hiện lên một nụ cười ý vị thâm trường, càng ngày càng cảm thấy hứng thú với tiểu gia hỏa Tần Phong này.
Đúng lúc này ——
Giọng nói già nua của thủy tổ Tần gia truyền đến từ chân trời,"Nguyệt Thần đại giá quang lâm, thực sự là kịp đón tiếp, nhưng Tần Phong giết hại huynh đệ đồng tộc, hy vọng Nguyệt Thần cho Tần gia mặt mũi, giao lại hắn cho chúng ta?"
"Nếu ta nói không thì sao!?"
Đôi mắt đẹp của Nguyệt Thần hơi hơi nheo lại, rõ ràng không có ý tứ thả người.
Chưa nói đến chuyện nhân phẩm của Tần Phong, mà chỉ riêng thiên phú của hắn cũng đáng giá cho các thế lực mở cửa nghênh đón và dĩ nhiên Âm Nguyệt hoàng triều cũng không ngoại lệ.
"Vậy cũng đừng trách lão phu không biết tình nghĩa chủ nhà!"
Thủy tổ dần dần xuất hiện ở hiện trường, không hề có hiệu ứng đặc biệt gì của một đại lão ra sân mà nhìn qua giống như một lão già gần đất xa trời, tuy nhiên lại không có ai dám xem thường lão đầu này.