"Ực ực!!"
Đám người xung quanh đều nuốt một ngụm nước miếng, không môt ai dám tiến lên ngăn cản Tần Phong.
Đây là thiên kiêu lĩnh ngộ được vô địch kiếm tâm, đắc tối với hắn tương đương với việc đắc tội Kiếm Thần tương lại, không có một thế lực nào có thể tiếp nhận lửa giận của một kiếm thần.
Rất nhanh ——
Tin tức liên quan đến Tần Phong đã được truyền ra ngoài, khiến toàn bộ Hoang Cổ cũng theo đó sôi trào.
"Tốt, tốt, tốt!!"
Sau khi Thủy tổ Tần gia nhận được tin tức thì lập tức trốn ở trong chăn cười to.
Vốn cho rằng Tần Phong sử dụng chí tôn cốt, sẽ dẫn đến vô địch chi tâm bị hao tổn, nhưng thật sự không ngờ, kinh hỉ lại đột nhiên đến như thế.
Vô địch kiếm tâm!!
Tiêu chí kiếm thần, có thể trấn áp đương đại!!
"Bây giờ ngươi đáng lo nhất là Tần Hạo !"
Mấy vị lão tổ Tần gia đã không còn quá lo lắng cho Tần Phong, nhưng ngược lại lo lắng liệu Tần Hạo, liệu y có thể bước ra khỏi bóng tối, phá rồi lại lập thành tựu chí tôn chi vị...
Hoàng cung Đại hạ.
Hoàng đế Đại Hạ đang vui sướng tuyển phi, cảm thấy mình không hề già, chuyện gì cũng có thể làm.
Chỉ là không đợi lão bắt đầu khoái hoạt, thì liền bị một đám đại thần gọi đi họp khẩn cấp.
Vốn còn nghĩ mấy lão thần này vội vàng hấp tấp không ra thể thống gì, nhưng khi nghe được Tần Phong một kiếm giết chết tu sĩ tam trọng Linh Vũ Cảnh, lĩnh ngộ được kiếm tâm cùng kiếm ý thì liền triệt để đứng ngồi không yên.
"Dù sao Tần Phong vẫn là người Tần gia, nếu hắn quay về nhà thì cũng không bất ngờ!"
"Lĩnh ngộ được vô địch kiếm tâm, sai lầm của thiên tài đều có thể che giấu!"
"Chí tôn cốt, vô địch kiếm tâm, tư chất Đại Đế đều hội tụ trên một người, lão thần thực sự không dám tưởng tượng a!"
"Bây giờ Tần gia còn chưa bãi bỏ lệnh truy sát Tần Phong, chúng ta có thể danh chính ngôn thuận chém giết Tần Phong."
"Bệ hạ cần quyết đoán, diệt trừ hậu hoạn!"
"..."
Sắc mặt hoàng đế không ngừng biến hóa, cuối cùng hạ lệnh không tiếc bất cứ giá nào cũng phải giết chết Tần Phong...
Bên cạnh một dòng suối nhỏ.
Lâm Tam dùng vẻ mặt phức tạp, nhìn về phía Tử Diên đang chơi đùa với Tần Phong ở bên trong dòng suối nhỏ.
Y thật sự không ngờ, một hài tử tám tuổi lại có thể vượt qua y về phương diện kiếm đạo, điệp gia kiếm ý cùng kiếm tâm Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật thực sự quá kinh khủng.
Phải biết, đại chiêu thế của y đến từ Trường Không Kiếm Thần, trái lại Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật lại do Tần Phong nghĩ ra, hơn nữa hắn còn là một tiểu hài tử tám tuổi, như vậy y làm sao có thể không rơi vào hoài nghi chính mình.
"Đinh, chúc mừng túc chủ đả kích lòng tự tin của thiên tuyển chi tử, khiến hắn sinh ra lòng hoài nghi bản thân, thu được 10 vạn điểm phản diện!"
"Chỉ vậy liền thu được 10 vạn điểm?"
Tần Phong lập tức tỉnh táo tinh thần, quay đầu cười híp mắt hỏi: "Lâm huynh, kiếm pháp của ngươi lợi hại như vậy, có thể dạy ta một chút chiêu thức cơ sở của kiếm pháp hay không!?"
"Cơ sở kiếm chiêu!?"
Lâm Tam lập tức phát hỏa, rống to: "Tần Phong, ngươi đủ rồi, bản thân đã lĩnh ngộ được vô địch kiếm tâm, bây giờ còn muốn ta dạy cơ sở kiếm chiêu, đây là muốn làm nhục ta sao?"
"Tử Diên tỷ tỷ, hắn mắng ta!!"
Tần Phong xẹp miệng rưng rưng nhào vào trong ngực Tử Diên, dụi dụi một hồi mới dùng giọng nói tràn đầy ủy khuất nói: "Ta thật sự không biết cơ sở kiếm chiêu gì, ta chỉ biết một chiêu rút kiếm thôi!!"
"Rút kiếm? Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật!?"
Khóe miệng Lâm Tam không tự giác mà co quắp, trong lòng không ngừng phát tiếng chuột chũi gào thét.
Mẹ nó!!
Có cần phải đả kích người ta như vậy không!!
Ngươi chỉ biết rút kiếm, lại không biết sơ sở kiếm chiêu, nhưng ngươi có thể lĩnh ngộ được vô địch kiếm tâm trong truyền thuyết.
"Đinh, chúc mừng túc chủ đả kích lòng tự tin của thiên tuyển chi tử, khiến hắn sinh ra lòng hoài nghi bản thân, thu được 10 vạn điểm phản diện!"
"Lâm Tam, ngươi hung cái gì, hắn vẫn chỉ là đứa bé!"
Tử Diên giống như cọp cái bảo vệ con, ánh mắt nhìn về phía Lâm Tam càng ngày càng chán ghét.
Ngươi không có phong độ quân tử cũng không sao, lấy được bảo vật cũng không dám thừa nhận, phá di tích giết bao nhiêu người, hiện tại lại dám khi dễ phu quân tương lai mà nàng định tự tay nuôi nấng. Ngươi thật sự nghĩ có Thiên Tâm thành chống lưng thì muốn làm gì cũng được sao.
Người khác sợ Thiên Tâm thành của y, nhưng nàng chưa từng để nó vào mắt.
"Ta không có ý tứ kia!"
Lâm Tam cũng cảm thấy mình nói lời quá mức, cho nên phiền muộn đáp lại: "Ta chỉ là không nghĩ tới hắn có thể lĩnh ngộ Vô Địch Kiếm Tâm, nhưng lại không biết cơ sở kiếm chiêu, nói ra rất sự khó tin."
Tần Phong đi tới an ủi y: "Lâm ca ca, ngươi không cần biểu hiện như vậy, ngươi là đệ nhất kiếm của trăm năm sau, ta tin tưởng ngươi chắc chắn có thể lĩnh ngộ vô địch kiếm tâm, ngươi xem, tối qua ta vừa đánh rắm liền có thể lĩnh ngộ được."
"Chậc, ta còn nghĩ tại sao tối qua ngươi lại làm vẻ mặt như vậy, hóa ra là lén đánh rắm!"
Khuôn mặt Tử Diên tràn đầy ghét bỏ, sau đó lại tiếp tục đùa giỡn với Tần Phong.
Hoàn toàn không cân nhắc Lâm Tam đang có tâm tình gì, coi như muốn diễn ân ái khi dễ cẩu độc thân, nhưng tại sao lại còn chạy tới an ủi y, tại sao còn lôi ra danh xưng đệ nhất kiếm của trăm năm sau.
Hiện tại hắn xứng sao!?
Còn dùng một cái rắm để hình dùng hắn lĩnh ngộ được vô địch kiếm tâm là chuyện đơn giản như thế nào!!
Mẹ nó!!
Người sao có thể quá đáng như vậy, lại đi xát muối vào vết thương của hắn!
"Đinh, chúc mừng túc chủ đả kích lòng tự tin của thiên tuyển chi tử, khiến hắn sinh ra lòng hoài nghi bản thân, thu được 10 vạn điểm phản diện!"
"Đúng rồi, Lâm huynh!"
Tần Phong lại quay đầu nói: "Tối hôm qua trước tiên lĩnh ngộ được kiếm ý, tiếp đó mới là vô địch kiếm tâm, kỳ thực rất đơn giản."
"Đinh, chúc mừng túc chủ đả kích lòng tự tin của thiên tuyển chi tử, khiến hắn sinh ra lòng hoài nghi bản thân, thu được 10 vạn điểm phản diện!"
Lâm Tam cầm lấy trường kiếm, yên lặng quay người rời đi.
Bây giờ y nhất thiết phải nhanh chóng rời khỏi hùng hài tử này, nếu như tiếp tục ở bên cạnh hắn, y sợ trái tim của mình sẽ chịu không nổi.