Chương 27 - Bốn mươi lăm tuổi

Trở Thành Mẹ Của Năm Vị Lão Đại!

Nữ Vương Bất Tại Gia 01-01-2025 05:14:38

Quý Chấn Thiên khiếp sợ nhìn Cố Nguyên đứng bên cạnh con trai, một lúc lâu sau mới trợn mắt hỏi dì Trần: "Bà nói cô ấy họ Cố?" Dì Trần hoảng sợ, trước giờ bà ấy chưa từng thấy ông chủ như vậy, bèn vội vàng nói: "Đúng đúng đúng, đây là cô Cố." Quý Chấn Thiên vội vàng nhìn về phía con trai mình: "Kỳ, Kỳ Sâm, đây là——" Quý Kỳ Sâm bình tĩnh nói: "Ba cũng biết mà, chắc không cần con giới thiệu đâu nhỉ? Đây là mẹ con." Lời nói của anh cực kì thản nhiên, nhưng sau khi nói ra lại giống như tia sét giáng xuống, nổ oanh tạc từng người trong phòng khách. Dì Trần cảm thấy đầu mình có vấn đề rồi! Bà ấy nghe cậu chủ gọi cô Cố là "Ma Ma" nhưng vẫn luôn cảm thấy đây là thú vui của người trẻ tuổi, hoặc tên của người ta vốn là như vậy! Nhưng bây giờ cậu chủ nhà bà ấy lại nói "Đây là mẹ con"? Trừ khi đầu óc của cậu chủ xảy ra vấn đề, nếu không thật sự là ý đó ư? Sao có thể được! Tuy Tư Mã quản gia cũng khiếp sợ lùi lại một bước, nhưng ông ấy cũng biết một ít chuyện năm đó, nghe vậy bèn không nhịn được mà cẩn thận đánh giá Cố Nguyên từ trên xuống dưới, càng nhìn càng cảm thấy có chút giống cậu chủ, khuôn mặt kia, đôi lông mày kia, quả thật y như khuôn đúc! Cho nên, đây là mẹ ruột của cậu chủ ư? Trẻ trung trong sáng như vậy sao? Trông còn trẻ hơn cả cậu chủ nữa! Còn Camille thì kinh ngạc há to miệng, hét ra một tiếng "OHMYGOD", sau đó lấy tay che miệng, dáng vẻ vô cùng khó tin. Đối mặt với đám người khiếp sợ và không thể tưởng tượng nổi, Cố Nguyên lại khá bình tĩnh. Cô rất tò mò về Quý Chấn Thiên-người đã trở thành truyền kì kinh doanh từ khi cô còn là sinh viên, nhưng bây giờ thấy Quý Chấn Thiên uy danh hiển hách cũng đang dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn mình, cô bỗng cảm thấy ông cũng chỉ là con người thôi, đều có một đầu hai mắt, chẳng có gì to tát cả. Cô mỉm cười với Quý Chấn Thiên, sau đó lễ phép vươn tay: "Xin chào ngài Quý, tôi tên là Cố Nguyên." Dù sao Quý Chấn Thiên cũng là người từng trải qua sóng to gió lớn, sau khiếp sợ ban đầu, ông cũng dần bình tĩnh lại. Ông đánh giá cô gái nhỏ trước mắt rồi xác nhận lại một nữa. Không sai! Chính là người này! Ông đã đi qua biết bao bụi hoa nhưng lại là người theo chủ nghĩa không kết hôn. Sau khi biết có thể dùng biện pháp khoa học để có được một đứa con, ông đã nhanh chóng đăng kí và thành công có được một đứa con trai. Nhưng khi con trai ba bốn tuổi, thằng bé bắt đầu khát vọng tình mẹ. Chẳng qua ông không biết nên làm thế nào để thỏa mãn khát vọng vốn rất bình thường này của con trai cưng, bởi vì mang thai hộ là vi phạm pháp luật, vậy nên cách con trai đến với thế gian cũng là áp dụng phương thức khoa học kỹ thuật mà pháp luật cho phép. Dưới tình huống này, ông biết đi đâu tìm một người mẹ cho con trai đây? Thế là ông đành dẫn con trai đến gặp vị cung cấp trứng này, cũng chính là Cố Nguyên đã bị đóng băng mấy năm. Khi ấy thiếu nữ bị đóng băng nằm bất động trong máy chân không, không chết không già cũng không có sinh mệnh. Đối với Quý Chấn Thiên mà nói, cô giống như một mẫu vật được cất giữ ở nơi đó để gửi gắm khát vọng tình mẹ của con trai, hoàn toàn không có bất kỳ ảnh hưởng gì đến cuộc sống của hai cha con ông cả. Nhưng ông không ngờ, cô lại tỉnh lại. Sau khi tỉnh lại, cô có làn da trắng như tuyết, đôi mắt trong suốt đơn thuần, lúc cười mũi khẽ nhăn lại trông rất đáng yêu. Một Cố Nguyên như vậy lại có nét giống khó tả với con trai của ông. Điều này khiến Quý Chấn Thiên ít nhiều cũng cảm thấy hơi vi diệu. Thiếu nữ nhìn qua còn trẻ hơn con trai mình, thế mà lại là mẹ của thằng bé. Nên nói thế nào đây nhỉ? Quý Chấn Thiên ho nhẹ một tiếng, lấy lại tinh thần rồi lập tức vươn tay, mỉm cười bắt tay với Cố Nguyên: "Xin chào, xin chào, Cố Nguyên đúng không? Chúc mừng cô đã tỉnh lại." Vẻ mặt rất có phong phạm của bậc trưởng bối! Cố Nguyên càng cười tươi hơn: "Rất vui được gặp ngài, ngài Quý." Hai bên thân thiện bắt tay, sau đó Quý Chấn Thiên mời Cố Nguyên ngồi xuống, Quý Kỳ Sâm ngồi bên cạnh cô, bầu không khí khá hòa hợp. Camille nhìn khung cảnh hoà hợp này, bỗng cảm thấy đầu mình không đủ dùng nữa! Rốt cuộc là chuyện quái gì thế này? Camille nhìn chằm chằm cô gái được cho là bạn gái Quý Kỳ Sâm, sau đó lại biến thành "mẹ của tôi" trong miệng Quý Kỳ Sâm. Trên mặt cô không bôi một chút mỹ phẩm nào, ngay cả kem chống nắng cũng không có, làn da trong suốt mềm mại, ánh mắt đơn thuần vô tội, cười khanh khách nhìn người đối diện, thật sự là—— càng nhìn càng thấy giống bitch trà xanh! Rốt cuộc người này muốn thông đồng với con hay cha vậy? Rõ ràng chút đi chứ! Thông đồng với cậu con thì cô ta mặc kệ, nhưng thông đồng với ông cha thì chính là kẻ thù của cô ta! Hết lần này tới lần khác, Quý Chấn Thiên vẫn đang cười ha hả nói chuyện với Cố Nguyên: "Nếu nhà cô Cố chưa trang hoàng xong thì cứ ở chỗ này trước đi, đừng khách sáo, cô muốn ở bao lâu cũng được." Trong lòng Camille chua xót, chua xót đến mức cả người bứt rút khó chịu. Cô ta mất sức chín trâu hai hổ mới được Quý Chấn Thiên đồng ý dẫn về nhà, thế mà người tên Cố Nguyên này lại được ở thoải mái vô thời hạn ư? Cuối cùng Camille không chịu nổi nữa, bèn vươn người ôm lấy cánh tay Quý Chấn Thiên, nũng nịu nói: "Chấn Thiên, anh còn chưa giới thiệu với người ta đâu đó. Vị này là?" Giọng nói quyến rũ, dáng vẻ kiều diễm động lòng người. Lúc này Quý Chấn Thiên mới nhớ tới còn có một Camille. Dù sao Camille cũng là người hợp ý ông nhất dạo gần đây, thế nên ông mỉm cười giới thiệu: "Đây là cô Cố, mẹ của Kỳ Sâm. Đây là Camille, bạn gái tôi." Camille chớp mắt, kinh hồn bạt vía. Thật sự là mẹ á? Vậy mục tiêu gì là ông cha chứ không phải cậu con? Trong lòng Camille vang lên hồi chuông báo động. Cô ta nhìn chằm chằm Cố Nguyên, mỗi sợi lông cọng tóc trên người đều tràn ngập phòng bị. Cô ta mất nhiều tâm tư như vậy mới câu được con cá lớn Quý Chấn Thiên, tuyệt đối không thể cô Cố nhảy ra nửa đường này cướp mất! Rốt cuộc người này là yêu tinh phương nào? Con trai đã lớn thế rồi mà còn trang điểm giống thiếu nữ như vậy làm gì? Camille chua xót đánh giá Cố Nguyên lại một lần nữa. Khuôn mặt mềm mại, ngũ quan tinh xảo, chẳng qua là quá đơn thuần, đơn thuần đến nỗi dường như không hề có phòng bị gì với người khác. Quý Chấn Thiên thích kiểu này ư? Nếu không thì sao lại sinh Quý Kỳ Sâm với người phụ nữ này? Rất nhiều dấu chấm hỏi xuất hiện trong đầu Camille, nhưng trên mặt cô ta vẫn mỉm cười quyến rũ, dịu dàng nói: "Chào cô Cố, rất vui được gặp cô." Cố Nguyên tò mò nhìn Camille. Cô đã để ý tới Camille từ lâu, vị này quả là đại mỹ nữ! Hơn nữa người này còn là bạn gái của Quý Chấn Thiên, vậy về sau rất có thể sẽ gả cho Quý Chấn Thiên nhỉ? Nếu thế thật thì đây chính là mẹ kế của con trai cô! Tuy con trai đã trưởng thành, không sợ bị mẹ kế ngược đãi, nhưng việc xây dựng gia đình hài hòa vẫn là điều cần thiết. Vì vậy, cô nở một nụ cười chân thành với Camille: "Camille, xin chào, rất vui được biết cô." Camille cười tươi như hoa nhìn Cố Nguyên: "Cô Cố trẻ trung xinh đẹp thật đấy, ai không biết còn tưởng cô Cố năm nay mười tám tuổi ấy chứ!" Cố Nguyên cười: "Thật ra năm nay tôi đã bốn mươi lăm tuổi rồi."