Nhiếp Ngộ hơi nâng cằm, đôi mắt hẹp dài khẽ nhếch: "Sao, cũng tới mua sắm à?"
Nói xong, anh nhìn thoáng qua cửa hàng mà cô vừa bước ra, rõ ràng là một cửa hàng chuyên bán đồ nam!
Đôi mắt màu nâu nhạt lập tức hiện lên vẻ kinh thường: "Mua đồ cho con trai?"
Cố Nguyên cầm túi mua sắm trong tay, nở nụ cười: "Đúng vậy, sắp tới sinh nhật con trai rồi, tôi chuẩn bị quà cho thằng bé, chọn mãi mới tìm được thứ phù hợp đấy."
Nghe vậy, Nhiếp Ngộ khẽ híp mắt, bày ra dáng vẻ không thèm để ý: "Đúng là có tâm, còn cố ý đến mua quà sinh nhật."
Cố Nguyên cười sáng lạn: "Con ruột mà, hơn nữa còn hiếu thuận, đối xử tốt với tôi. Đương nhiên tôi cũng phải đối xử tốt với thằng bé."
Tuy quẹt thẻ của con trai đưa, nhưng tốt xấu gì cũng là quà mình chọn, quan trọng là tấm lòng!
Nhiếp Ngộ nhìn nụ cười của cô, rạng rỡ giống thu hết ánh nắng mùa thu, khiến anh cực kì chói mắt.
Đôi môi mỏng nhếch lên một nụ cười lạnh, anh thản nhiên nói: "Thật đúng là mẫu tử tử hiếu, rất tốt, rất tốt."
Nói xong, anh cất bước rời đi.
Cố Nguyên nhìn bóng lưng anh, lạnh lùng nói: "Đứng lại."
Đôi chân dài của Nhiếp Ngộ dừng lại.
Cố Nguyên cười ha hả tiến tới: "Nhiếp Ngộ, ba cậu không dạy con phải lễ phép à? Chắc hẳn cậu cũng biết tôi là mẹ của cậu, chẳng lẽ cậu không nên lễ phép gọi một tiếng mẹ à?
Nhiếp Ngộ trào phúng nói: "Tại sao tôi phải gọi?"
Cố Nguyên: "Tại sao á? Tuy tôi không sinh, cũng không nuôi cậu được ngày nào, nhưng tôi cung cấp gen! Trong người cậu đang chảy một nửa dòng máu của tôi. Nếu không có tôi thì cũng không có cậu bây giờ. Nếu không có tôi, có lẽ ba cậu cũng sẽ có con trai, nhưng chắc chắn không phải là cậu."
Nhiếp Ngộ im lặng một lát, nhướng mày cười nói: "Tôi cứ không gọi đấy, bà làm gì được tôi? Bà quản được tôi chắc?"
Hiện tại Nhiếp Ngộ vô cùng kiêu ngạo, điều này khiến Cố Nguyên nhớ tới dáng vẻ anh đùa giỡn mình lúc trước.
Nếu trước đây cô và Nhiếp Ngộ không gặp nhau, cũng không liên quan gì đến nhau, hiện giờ anh không nhận mẹ thì cô chẳng thèm để ý. Không nhận thì không nhận thôi, mình chỉ cống hiến một quả trứng, đâu thể ăn vạ bắt người ta hiếu kính này kia!
Nhưng Nhiếp Ngộ thì khác, anh không chỉ từng đùa giỡn cô, mà còn châm chọc mỉa mai đủ thứ trên mạng, khiến người ta tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Hiện giờ thiên thời, địa lợi, nhân hòa như vâyh, cô không lợi dụng trả thù thì đáng tiếc quá. Hơn nữa, nhóc con hư hỏng này lớn lên thành như vậy, thật sự quá thiếu dạy dỗ.
Cố Nguyên cười, lắc lư túi mua sắm trong tay: "Nếu cậu cứ như vậy, tôi chỉ đành gọi điện thoại cho ba cậu, nói cậu không hiếu thuận, không lễ phép với tôi, còn chống đối trưởng bối."
Nói xong, cô lấy điện thoại ra, bắt đầu bấm số.
Nhiếp Ngộ ngăn cản: "Không được gọi!"
Cố Nguyên cười ha hả: "Không biết ba cậu có đang họp không nhỉ? Nhưng đây là số điện thoại cá nhân của ông ấy, chắc ông ấy sẽ nhận thôi."
Nhiếp Ngộ thô lỗ nói: "Quên đi, rốt cuộc bà muốn tôi làm cái gì? Nói đi!"
Cố Nguyên hài lòng nhìn anh một cái, thu hồi điện thoại: "Nếu cậu đã chịu nghe lời, vậy tôi không gọi nữa."
Thật ra... cô hoàn toàn không có số điện thoại của Nhiếp Nam Thanh!
Cảnh tượng ngày đó xấu hổ muốn chết, sao cô có thể đi hỏi số điện thoại của Nhiếp được? Hơn nữa quan hệ giữa bọn họ vốn đã rất lúng túng, bảo cô gọi điện cho ông ấy để cáo trạng, cô tuyệt đối không làm được!
Cô chỉ hù dọa chút thôi!
Gần đây có mới biết mấy người hào môn giàu nứt đố đổ vách kia đều có số điện thoại cá nhân, chỉ cho một vài người biết, không ngờ cô tùy tiện lôi ra hù dọa mà cũng thành công.
Nhiếp Ngộ khác với Kỳ Sâm, Kỳ Sâm thì ai cũng không sợ, có năng lực có chủ kiến, còn trẻ đã thay thế ba mình quả lý công ty trong nhà. Nhưng Nhiếp Ngộ lại không quá tranh đua, hình như còn đang trong trạng thái bị Nhiếp Nam Thanh chèn ép.
Cố Nguyên lại một lần nữa cảm khái, nguyên nhân tạo thành khác biệt là vì Nhiếp Ngộ không lo làm viêch mà chỉ nghĩ tới bạn gái, cứ một tháng đổi một cô, còn dư tinh lực làm việc chắc?
Sở dĩ Quý Chấn Thiên sớm bị con trai Kỳ Sâm nắm quyền, còn không phải cũng vì nguyên nhân này sao?
Vậy nên mới nói yêu đương là không tốt, yêu nhiều chỉ ảnh hưởng tới tiền bạc thôi!"
Cô nhìn con trai Nhiếp ngộ trước mặt, chợt cảm thấy gánh thì nặng mà đường thì xa, con đường dạy dỗ thằng con này quả là dài đằng đẵng.
Cô cười khanh khách nói: "Cậu gọi một tiếng mẹ cho tôi nghe thử trước."
Nhiếp Ngộ nhíu mày, hơi nâng cằm, bướng bỉnh nhìn cô: "không gọi không được sao?"
Cố Nguyên: "Không được. Cậu phải gọi, không gọi thì đừng mong hôm nay tôi bương tha cho cậu."
Nhiếp Ngộ hít sâu một hơi, im lặng nhìn Cố Nguyên.
Cố Nguyên tươi cười như hoa.
Giờ khắc này, xung quanh trở nên yên tĩnh, chỉ có âm nhạc trung tâm thương mại từ từ truyền trong tai.
Nhiếp Ngộ nhìn chằm chằm người trước mắt, hơi thở hơi dồn dập.
Cố Nguyên ung dung chờ đợi.
Không ngờ Nhiếp Ngộ lại chợt xoay người, cất bước rời đi.
Cố Nguyên chạy chậm đuổi theo, ngăn anh lại: "Này, rốt cuộc cậu có lương tâm không vậy? Tốt xấu gì tôi cũng là mẹ của cậu mà, cậu thật sự không gọi được sao? Nếu cậu không gọi, vậy đừng trách tôi không khách sáo!"
Nhiếp Ngộ gầm nhẹ: "Mẹ!"
Cố Nguyên ngẩn ra, âm thanh đột nhiên im bắt.
Nhiếp Ngộ không kiên nhẫn nói: "Hài lòng chưa? Con gọi rồi, có thể buông tha được chưa? Bây giờ con đi được rồi chứ?"
Cố Nguyên mím môi cười, dáng vẻ đắc ý đặt được âm mưu: "Được rồi, nếu con đã gọi mẹ, đồng thời thừa nhận mẹ chính là mẹ của con, vậy bắt đầu từ hôm nay chúng ta chính thức xác nhận quan hệ mẹ con."
Nhiếp Ngộ nhìn Cố Nguyên cười, đột nhiên có một loại cảm giác không ổn, giống như mình vừa lọt vào bẫy của cô vậy.
Quả nhiên, Cố Nguyên bắt đầu nói: "Nếu mẹ đã làm mẹ của con, vậy mẹ có trách nhiệm giáo dục con thật tốt, sửa chữa tam quan của con, điều chỉnh thái độ của con, để con ngày ngày tiến về phía trước, trở thành thanh niên năm tốt tài giỏi, như vậy sau này mới tiếp quản được công ty của ba con."
Nhiếp Ngộ đau đầu như muốn nứt ra: "Rốt cuộc mẹ muốn làm gì?"
Cố Nguyên: "Dạy con làm người đó."
Nhiếp Ngộ: "Con không cần, đi đây."
Cố Nguyên bám theo Nhiếp Ngộ không buông: "Con đi đâu vậy? Vừa khéo hôm nay mẹ rảnh, có thể đi chung với con."
Nhiếp Ngộ: "Con đi hẹn hò với bạn gái, mẹ cũng muốn đi à?"
Cố Nguyên: "Vậy đúng lúc, mẹ cũng muốn nhìn thử bạn gái con thế nào, tiện quan sát giúp con luôn."
Nhiếp Ngộ: "..."