Cố Nguyên nghiên cứu lâu nhưng vẫn không có ý tưởng gì.
Trên diễn đàn, mọi người đề xuất rất nhiều ý kiến, có người đề nghị mua mô hình máy bay, có người đề nghị mua khối xếp gỗ nâng cao, có người đề nghị mua bộ bách khoa toàn thư, còn có người đề nghị dẫn con ra ngoài chơi một ngày.
Những ý tưởng này rõ ràng đều dành cho trẻ em hoặc thiếu niên. Hai cậu con trai nhà cô có thể thích mấy loại đồ chơi lừa trẻ con này á?
Nhưng người làm mẹ như cô vẫn thích chơi game trên điện thoại mà, chắc con trai cũng thích mấy kiểu trò chơi gỗ xếp hình gì đó chứ nhỉ?
Cô chống cằm, cầm điện thoại thử thăm dò con trai.
Nguyên Nguyên thích ăn cỏ: "Con trai, con thích máy bay không?"
Quý Kỳ Sâm: "Sao lại hỏi tới máy bay?"
Nguyên Nguyên thích ăn cỏ: "Không có gì, chỉ là đột nhiên nghĩ tới thôi."
Quý Kỳ Sâm: "À, hai ngày trước con mới mua một chiếc máy bay tư nhân, cũng sắp giao tới rồi. Nếu mẹ có hứng thú, cuối tuần này có thể bay chơi một vòng."
Nguyên Nguyên thích ăn cỏ: "... Thôi, cuối tuần mẹ không muốn đi đâu cả."
Một lúc sau, Nguyên Nguyên thích ăn cỏ: "Vậy con thích khối xếp gỗ không? Mẹ nghe nói nhiều người trưởng thành cũng thích trò này, ở nước ngoài còn có người sử dụng để trang trí nhà cửa nữa đó."
Quý Kỳ Sâm: "Lúc nhỏ con cũng khá thính, nhưng bây giờ con thích mua cổ phiếu của công ty sản xuất trò chơi hơn. Bây giờ con đã nắm giữ 36% cổ phần của công ty này rồi, mẹ xem..."
Nói xong, anh gửi kèm một bức ảnh chụp màn hình, là biểu đồ tình hình kinh doanh hiện tại của công ty sản xuất.
Nhìn vào những đường cong rối ren đó, Cố Nguyên chỉ cảm thấy đau đầu: "... Thôi, thôi, mẹ cũng không thích chơi."
Quý Kỳ Sâm: "Mỉm cười. jpg"
Cố Nguyên nhìn nhãn dán mỉm cười mà con trai gửi tới, độ nhiên cô rất muốn chọc vào khuôn mặt tươi cười này!
Ồi, một người mẹ nghèo khổ như cô còn phải chuẩn bị quà cho con trai!
Ngay khi cô đang lo lắng buồn phiền, hai bạn cùng phòng đang líu ríu rủ nhau đi mua sắm với Hoắc Tư Giai, còn kéo cả Cố Nguyên đi cùng.
"Lần trước bọn tớ tới ASX Mall, cậu biết chỗ này mà đúng không? Chính là trung tâm mua sắm lớn nhất thành phố đó! Bọn tớ đi một vòng mà mở mang được bao nhiêu kiến thức. Tất cả các sản phẩm mới nhất của các thương hiệu lớn trên thế giới đều có ở đó, muốn mua gì thì mua, không gì là không mua được. Nghe nói nhiều ngôi sao cũng đến đó mua đồ đấy!"
Trần Vũ Đình và Vương Nguyệt Hàm tỏ ra phấn khích, vẻ mặt chờ mong.
Cố Nguyên hỏi: "Các cậu có tiền mua à?"
Trần Vũ Đình và Vương Nguyệt Hàm lập tức im lặng, lời nói của Cố Nguyên thật sự đã chọc vào nỗi đau của bọn họ!
Đúng vậy, bọn họ không có tiền mua, chỉ đến để xem và mở rộng tầm mắt thôi!
Trần Vũ Đình siết chặt nắm đấm: "Cố Nguyên, cậu không hiểu, bây giờ bạn phải nhìn nhiều hơn để mở rộng tầm mắt, sau này lúc cậu có tiền thì cậu mới biết nên mua gì. Nếu không, chờ một ngày nào dó cậu có tiền thì cũng chẳng biết mua gì, bởi vì cậu không có phẩm vị đó!"
Vương Nguyệt Hàm: "Đúng vậy, nỗi đau lớn nhất của đời người không phải là có gu thầm mĩ không có tiền, mà là có tiền nhưng không có gu thẩm mĩ! Có một đống tiền nhưng chỉ biết ăn mặc như kiểu nhà giàu mới nổi, muốn tiêu tiền cũng không biết nên tiêu vào đâu!"
Nghe cũng có lý...
Cố Nguyên suy nghĩ, bây giờ cô có con trai chăm sóc nên có rất nhiều tiền. Nhưng cô lại không thể chọn được một món quà sinh nhật nào, đây hẳn là thiếu phẩm vị rồi! Vậy nên đi bổ sung thêm kiến thức, thuận tiện xem có quà tặng phù hợp nào để mua tặng hai đứa con trai nhà mình không.
Cô lập tức quyết định đi cùng nhóm Hoắc Tư Giai để mở rộng kiến thức và tìm quà phù hợp.
Hoắc Tư Giai nghe nói Cố Nguyên cũng đi, bèn cười nói: "Cũng được, nhưng cái túi nhỏ của cậu ấy, lúc đến đó thì chú ý một chút, đừng để lộ logo ra ngoài. Chứ để người ta nhìn thấy thì xấu hổ lắm!"
Những loại thương hiệu cao cấp kiểu này, đi ra ngoài chắc chắn sẽ bị nhiều người chú ý, nếu để nhìn ra là hàng giả, vậy chẳng phải sẽ thành trò cười à?
Cố Nguyên đang một lòng nghĩ đến việc chọn quà cho con trai, không quá để ý cô ta nói gì, chỉ lơ đãng gật đầu đồng ý.
Vì thế đoàn người bắt đầu đi tới ASX Mall, trung tâm mua sắm cao cấp và sang trọng nhất thành phố. Lúc đến Cố Nguyên mới nhận ra đây chính là nơi Camille đã từng dẫn cô đến trước đây, lúc đó cô đi dạo một vòng mà mua được rất nhiều đồ!
Cố Nguyên cân nhắc, xem ra hôm nay cô có thể xem trước, nếu vẫn không tìm thấy món quà naog phù hợp, cô có thể nhờ Camille tư vấn giúp.
Ngay khi cô đang mải suy nghĩ thì đoàn người đã đi đến gian hàng của một thương hiệu cao cấp. Nhìn mấy cái túi được đặt trong tủ kính, mấy cô gái đều khẽ giật mình. Túi xách bên trong thật sự quá đắt, còn đắt hơn cả mấy cái bọn họ tra trên mạng, là mức giá mà bọn họ không thể tưởng tượng nổi.
Nhân viên bán hàng lễ phép cười nói: "Đây đều là phiên bản giới hạn trên toàn cầu, mỗi mẫu chỉ sản xuất mười chiếc và chỉ có ba chiếc được gửi đến khu vực châu Á, như cái này..."
Cô ấy chỉ vào một trong những chiếc túi nhỏ khảm kim cương lấp lánh sang trọng, nói: "Cái này đã có người đặt trước từ lâu rồi, nếu quý khách muốn thì chỉ có thể đến thành phố B đặt hàng."
Mấy cô gái trợn tròn mắt, trong lòng hâm mộ không thôi, ngay cả Hoắc Tư Giai cũng hâm mộ nhìn cái túi kia, trong mắt tràn đầy khát vọng.
Nhưng giá quá đắt, cho dù gia cảnh cô ta rất tốt, nhưng gia đình cũng không thể bỏ ra một mức giá như vậy để mua túi cho cô ta.
Hoắc Tư Giai không mua nổi, mấy cô gái khác càng không mua nổi, chỉ có thể nhìn một cách thèm thuồng.
Không mua nổi cũng ngại ở lại xem. Bọn họ tham lam nhìn một hồi rồi định rời đi, không ngờ lúc này nhân viên bán hàng lại nhìn thấy cái túi nhỏ trên người Cố Nguyên, hai mắt cô ấy sáng người, nở nụ cười: "Cái túi này là sản phẩm của thương hiệu chúng tôi."
Lời này vừa nói ra, mấy người Trần Vũ Đình đều giật mình. Hoắc Tư Giai rất xấu hổ, vội vàng dịch người, chặn tầm mắt của nhân viên bán hàng: "Chắc cô nhầm rồi, cái túi kia của cậu ta không phải mua ở đây, là mua ở chỗ khác, chỉ là kiểu dáng tương tự thôi."
Nhân viên bán hàng bất ngờ, cười nói: "Không thể nào, tôi chắc chắn không nhận sai, mẫu này là sản phẩm số lượng giới hạn mới nhất của hãng, đắt hơn mấy cái này nhiều, lúc trước trong cửa hàng chỉ có một chiếc duy nhất, tôi sẽ không nhớ nhầm."
Hoắc Tư Giai mặt đỏ tai hồng, không biết nói gì cho phải, đành bất đắc dĩ lườm Cố Nguyên một cái.
Mua hàng nhái thì mua hàng nhái, sao cứ phải mua kiểu dáng dễ bị vạch trần làm gì? Bây giờ thì hay rồi, mua hẳn một kiểu phiên bản giới hạn đắt như vậy, còn chạy đến cửa hàng người ta lắc lư, đây không phải là chui đầu vào rọ à?
Đúng là xấu hổ! Hoắc Tư Giai âm thầm quyết định, sau này sẽ không bao giờ dẫn Cố Nguyên ra ngoài mua sắm nữa!
Mấy người Trần Vũ Đình và Vương Nguyệt Hàm đều cúi đầu ngượng ngùng, trong lòng chỉ muốn nhanh chóng rời đi, không muốn ở đây để nhục mặt!
Cố Nguyên nghe vậy thì lập tức hiểu ra. Ngày đó Camille dẫn cô tới đây mua đồ, cô mệt đến mức không muốn nhúc nhích, bèn ngồi uống nước trái cây trong cửa hàng nào đó, còn Camille thì chạy đi mua mấy cái túi cho cô.
Trước khi nhập học, cô tiện tay chọn một cái ít nổi bật nhất, không ngờ lại là phiên bản giới hạn đắt tiền...
Cố Nguyên nhìn sắc mặt của mấy người bạn xung quanh, cũng không muốn quá rêu rao, bèn thuận theo cười nói: "Chắc không phải đâu, đây là bạn tôi đưa cho, chỉ là hàng rẻ tiền thôi."
Nghe vậy, Hoắc Tư Giai vội vàng phụ họa: "Thật sự xin lỗi, bạn học của tôi không hiểu chuyện, không có kiến thức gì, cậu ta cũng không biết đây là hàng giả."
Nhân viên bán hàng vẫn vô cùng nghiêm túc.
"Thưa cô, không thể nào, tôi vẫn có thể phân biệt được sản phẩm của thương hiệu mình." Nói xong, cô ấy chỉ vào một chỗ trong đó: "Các cô xem chỉ khâu chỗ này, đều là mũi khâu được thêu chìm, còn chỗ này nữa, đừng nói hàng nhái giá rẻ bình thường, cho dù là hàng mô phỏng cao cấp cũng không làm được. Hơn nữa mẫu mới ra của thương hiệu chúng tôi, bên ngoài không thể bắt chước nhanh chóng như vậy. Thưa cô, cái túi này chắc chắn là hàng thật, tôi tuyệt đối không nhận sai."