Hoắc Tư Giai sửng sốt, không nói lời nào, trên mặt hiện lên vẻ khó xử.
Trần Vũ Đình và Vương Nguyệt Hàm nghiêm túc nhìn về phía túi xách trên tay Cố Nguyên.
Từ lâu các cô ấy đã cảm thấy chiếc túi này có chất lượng rất tốt, kiểu dáng đẹp mắt, nhưng cũng không nghĩ nhiều. Dù sao bình thường Cố Nguyên trông rất tùy ý, không giống người siêu có tiền mà.
Nhưng bây giờ, nhân viên bán hàng nói như vậy khiến họ không tránh khỏi suy nghĩ nhiều.
Mấy cô gái đồng loạt nhìn chằm chằm Cố Nguyên: "Cố Nguyên, chẳng lẽ cái túi này của cậu là hàng thật sao?"
Hoắc Tư Giai đỏ mặt: "Sao có thể? Cậu ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy..."
Nhân viên bán hàng rất chắc chắn, tự tin nói: "Tôi không tin có người có thể bắt chước chính xác trong một thời gian ngắn như vậy, điều này là hoàn toàn không thể. Thưa cô, cô vẫn chưa để hiểu biết về sản phẩm của thương hiệu chúng tôi!"
Lời này khiến Trần Vũ Đình và Vương Nguyệt Hàm đều bất ngờ, các cô ấy vẫn cảm thấy Hoắc Tư Giai rất có phẩm vị, rất có hiểu biết, không ngờ bây giờ lại bị người ta nói thẳng mặt như vậy!
Mà đối mặt với sự nghi hoặc của Trần Vũ Đình và Vương Nguyệt Hàm, Hoắc Tư Giai chỉ cảm thấy mặt mũi của mình như rớt xuống mương!...
Sau khi rời khỏi cửa hàng kia, tất cả mọi người đều có chút hoảng hốt, ánh mắt Trần Vũ Đình và Vương Nguyệt Hàm nhìn Cố Nguyên hoàn toàn khác trước kia, bọn họ bắt đầu đánh giá lại người bạn cùng phòng của mình.
Rõ ràng trông cũng không quá nổi bật, vậy mà lại siêu cấp có tiền, so với Hoắc Tư Giai còn có tiền hơn?
Mà Hoắc Tư Giai nhìn Cố Nguyên, trong lòng không rõ là tư vị gì, nghẹn khuất? Chua xót? Mất mặt?
Cô ta không biết!
Cô ta nhớ tới lúc ở trong cửa hàng, mình liên tục nói túi xách của Cố Nguyên là hàng giả cao cấp, kết quả bị nhân viên bán hàng nói thẳng là thiếu hiểu biết, trong lòng cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Trước mặt mấy cô bạn này, cô ta vẫn luôn là một người có hiểu bất, ai có thắc mắc gì cũng đều hỏi cô ta, không ngờ bây giờ lại chật vật, xấu hổ như vậy.
Hoắc Tư Giai đánh gía Cố Nguyên: "Cố Nguyên, cậu lấy cái túi này ở đâu ra vậy?"
Cố Nguyên: "Bạn tặng á, tớ cũng không biết là tốn nhiều tiền tới vậy, lúc tặng bạn tớ cũng không nhắc tới."
Đây là sự thật, lúc Camille mua nó cho cô, cô ấy không nói giá!
Trần Vũ Đình và Vương Nguyệt Hàm liếc nhau một cái, cuối cùng vẫn là Trần Vũ Đình hỏi: "Là bạn nam à?"
Cố Nguyên lắc đầu: "Không, là nữ."
Hoắc Tư Giai nghe vậy, bèn lộ ra một nữ cười trào phúng.
Loại bạn nữ nào sẽ tặng bạn cùng giới một cái túi đắt tiền như vậy, nói ra đúng là chọc cười mà! Cô ta không tin!
Ngoại hình Cố Nguyên rất đẹp, chẳng qua trông đơn thuần như vậy lại quyến rũ người có tiền tặng cho mình túi xách đắt tiền.
Quả là khiến người ta mở rộng tầm mắt!
Bỗng chốc, ánh mắt Hoắc Tư Giai nhìn Cố Nguyên lộ ra vẻ khinh bỉ.
Trần Vũ Đình và Vương Nguyệt Hàm cũng không nghĩ tới còn có chuyện này, có chút xấu hổ. Thật ra loại chuyện này trong trường có rất nhiều, nhưng dù sao bọn họ mới học năm hai, vẫn còn rất đơn thuần, bên cạnh xuất hiện loại tình huống này khiến bọn họ khó mà chấp nhận nổi.
Đối với sự bất thường của mấy bạn học, đương nhiên Cố Nguyên cũng nhận ra.
Cô suy nghĩ một chút, cũng hiểu bọn họ có ý gì.
Cô vốn định khiêm tốn một chút, dù sao thân phận của con trai ghê gớm như vậy, nói ra mất công hù chết người ta, hơn nữa cô cũng không thích quá phô trương, nhưng không ngờ lại bị hiểu lầm như vậy.
Chẳng ai muốn bị hiểu lầm loại chuyện này cả, Cố Nguyên lập tức giả vờ thờ ơ nói: "Thật ra cũng chẳng có gì to tát, chỉ tiện tay tặng vài món quà thôi mà. Mấy cái túi kiểu này, ở nhà tớ còn nhiều lắm nên cũng chẳng để ý mấy."
Rất nhiều?
Lời này vừa nói ra đã thành công khiến hai người bạn cùng phòng kinh hãi, Hoắc Tư Giai càng trợn to hai mắt.
Giá của một cái túi đã rất cao, thậm chí cậu ta còn có rất nhiều?
Cho dù dựa vào đàn ông tặng, vậy cũng phải tìm được tên đàn ông siêu có tiền đã!
Người đàn ông có thể tặng cho cậu ta rất nhiều túi xách đắt tiền, vậy chắc chắn là người vô cùng giàu có, ít nhất là giàu hơn cha cô ta!
Cố Nguyên nhìn mấy bạn học trợn to hai mắt không dám tin, bất đắc dĩ buông tay ra: "Đúng vậy, tớ cũng chẳng để ý mấy cái túi này lắm. không phải chỉ là một cái túi để đep lên người thôi à, nếu các cậu thích thì tớ có thể tặng mỗi người một cái, ai muốn nào?"
Trần Vũ Đình và Vương Nguyệt Hàm vừa vậy, hai mắt đều tỏa sáng, nhào tới bên cạnh Cố Nguyên: "Cố Nguyên đỉnh quá! Chúng tớ không cần túi đắt tới vậy đâu, Nếu bạn có nhiều thì cho bọn tớ mấy cái bình thường là được rồi! Cái cậu dùng qua rồi không dùng nữa cũng được luôn!"
Hai người bọn họ cũng thường xuyên đến cửa hàng second-hand để mua mấy đồ đắt tiền mà minh tinh hay người giàu có nào đó đã dùng qua. Bây giờ phát hiện bạn học của mình là một người siêu giàu có, vậy nên họ bản năng cảm thấy, Cố Nguyên cũng chỉ dùng túi sách một hai lần rồi bỏ xó.
Hoắc Tư Giai thấy Trần Vũ Đình và Vương Nguyệt Hàm không có khí cốt như vậy, trong lòng vô cùng khó chịu, nghẹn đến mức mặt đỏ bừng.
Bảo cô ta nịnh bợ Cố Nguyên xin túi, cô ta không làm được! Bảo cô ta và Cố Nguyên đánh tặng túi cho bạn học, cô ta càng không làm nổi!
Tại sao đột nhiên cô ta không có cảm giác tồn tại trong đám bạn học này nữa vậy!
Cố Nguyên này rốt cuộc là ai, muốn làm gì? Muốn đoạt hết sự nổi bật của cô ta sao?
Hoắc Tư Giai đang nghi ngờ, chợt nghe Cố Nguyên nói: "Tôi còn phải đi dạo một chút, tớ để thẻ ở đây, các cậu muốn mau gì thì cứ thoải mái nhé."
Nói xong, Cố Nguyên giống như biến ảo thuật, lấy ra hai tấm thẻ đen.
Ngay sau khi lấy thẻ ra, mấy cô gái bên cạnh đều chìn chằm chằm vào tấm thẻ mà không thể thốt lên lời.
Trái tim vốn hừng hực của Hoắc Tư Giai giờ khắc này cũng biến thành tro tàn, tuyệt vọng, quá tuyệt vọng!
Tuy không có loại thẻ này nhưng bọn họ vẫn biết rất rõ về nó, chưa ăn qua thịt heo thì cũng từng thấy heo chạy mà. Đây là loại thẻ đen VIP không giới hạn đó!
Người sử dụng thẻ den này... Giá trị con người không thể đong đếm!
Hoắc Tư Giai nhìn mà tròng mắt như sắp rớt ra ngoài. Cô ta vẫn luôn cảm thấy Cố Nguyên rất nghèo, không có kiến thức, chỉ biết dùng hàng nhái. Không ngờ cô lại dùng túi phiên bản giới hạn real, đã thế còn móc ra hai tấm thẻ đen cùng một lúc!
Thế giới này xảy ra chuyện gì vậy?
Trần Vũ Đình và Vương Nguyệt Hàm gần như cạn lời: "Cố Nguyên, Cố Nguyên, thật sự là bạn cùng phòng của bọn tớ à?...
Cố Nguyên vừa ra tay đã khiến tam quan của mấy bạn cùng phòng vỡ vụn. Hiển nhiên Hoắc Tư Giai hoàn toàn không còn tâm trạng mua sắm, mặt mày xám xịt bỏ đi. Trần Vũ Đình và Vương Nguyệt Hàm cũng không tiện dùng thẻ của Cố Nguyên, vậy nên sau khi cùng nhau uống nước trái cây, khen ngợi nịnh nọt một lát rồi cũng rời đi.
Lúc này sắc trời đã không còn sớm, Cố Nguyên vốn định về nhà, nhưng ngẫm lại vẫn chưa mua được quà cho con trai, bèn gọi hỏi Camille.
Camille gợi ý một hồi, cuối cùng cô đến một cửa hàng bán đồ nam, chọn tới chọn lui, quyết định chọn hai chiếc khuy măng sét làm quà.
Con trai Kỳ Sâm là người khí phách ẩn nhẫn, tính cách trầm ổn, vậy một chiếc hình vuông khảm mã não màu đen, trông khiêm tốn lại xa hoa. Con trai Nhiếp Ngộ là một người phóng khoáng, phong lưu đa tình, cô chọn một chiếc hình nước F cắt đôi bằng pha lê vàng rực rỡ, trông rất đẹp và bắt mắt, phối với áo sơ mi trắng của Nhiếp Ngộ thì chắc chắn chói lóa luôn!
Sau khi chọn xong, cuối cùng Cố Nguyên cũng thở phào nhẹ nhõm. Sau khi quẹt thẻ thanh toán, cô xách đồ đạc định rời đi.
Ai ngờ vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy Nhiếp Ngộ bên ngoài cửa hàng.
Thân hình cao dài của Nhiếp ngộ dựa vào lan can của trung tâm thương mại, quần dài màu xanh saphire làm nổi bật lên đôi chân thẳng tắp. Áo sơ mi trắng như tuyết, cực kỳ đối lập với màu xanh phía trên, tạo ra một tác động thị giác mạnh mẽ.
Anh đứng ở nơi đó, đôi mắt hẹp dài hơi nhướng lên, bên môi nở nụ cười trào phúng, cứ như vậy mà nhìn cô.
Cố Nguyên hơi giật mình, sau đó mỉm cười, làm như không có việc gì mà chào hỏi Nhiếp Ngộ: "Trùng hợp quá, con cũng tới đây mua đồ à?"