Từ lời miêu tả lộn xộn của Thỏ Trắng, Nhạc Tâm suy đoán được đại khái mọi chuyện.
Bạch Hổ là một người đại diện siêu tốt của thần thổ địa, tốt như thế nào, chỗ này tỉnh lược ngàn chữ ca tụng biểu dương của Thỏ trắng. Tóm lại, dưới sự quản lí cẩn thận của hắn, đám yêu tinh chăm chỉ tu hành, một lòng hướng thiện, dù là ở chung cùng con người cũng là một yêu tinh tốt giúp đỡ bà cụ qua đường. Hổ là vua của các loài động vật, phàm là yêu tinh nào không làm theo yêu cầu của Bạch Hổ sẽ phải chui vào bụng hắn. Yêu tinh đáp ứng được yêu cầu của Bạch Hổ hàng năm đều có vinh dự là yêu quái ngũ giảng tứ mỹ*, Bạch Hổ sẽ đích thân trao giải để dành cho chúng một sự khuyến khích nhất định. Tính mạng bị uy hiếp, nhóm yêu tinh cụp đuôi lại, cực kỳ nhiệt tình, tranh nhau làm một yêu quái có tố chất của thế kỉ hai mươi.
*Ngũ giảng bao gồm: văn minh, lịch sự, vệ sinh, trật tự, đạo đức/ Tứ mỹ gồm: vẻ đẹp tinh thần, vẻ đẹp ngôn ngữ , vẻ đẹp ứng xử và môi trường sạch đẹp.
Ai ngờ, trước đây không lâu, đột nhiên xuất hiện một không con yêu tinh không bình thường. Chỉ trong một đêm, con yêu quái kia ăn hết toàn bộ các yêu tinh có linh trí trong vòng trăm dặm.
Khủng hoảng bắt đầu tràn lan trong nhóm yêu tinh, ai cũng không biết một khắc sau mình có thành bữa ăn cho con yêu quái kia hay không.
Xảy ra chuyện này, Bạch Hổ chẳng từ việc nghĩa. Hắn tự tìm tới con yêu quái kia, trong suy nghĩ của Bạch Hổ, con yêu quái làm hại tính mạng của biết bao yêu tinh kia chắc chắn phải chết. Hắn đi chuyến này là để ăn con yêu quái kia, loại trừ tai hoạ ngầm.
Bạch Hổ luôn luôn vô địch trong nhóm yêu tinh thế mà lại thất bại. Không biết con yêu quái kia là thần thánh từ nơi nào đến, Bạch Hổ lại đánh không lại nó, còn bị nó cào hỏng mặt.
Tất cả yêu tinh trong nhân gian đều nằm trong danh sách đăng kí của Bạch Hổ, trong đó không có con yêu quái kia.
Bạch Hổ nghĩ mãi mà không ra, sau khi hắn xin sự trợ giúp từ Nhạc Tâm, hắn ở trong biệt thự tráng lệ của mình nhớ lại quá trình giao thủ giữa mình và con yêu quái kia để tìm ra sơ hở.
Đúng lúc này, Chân Dung Phong ôm một cái bình sứ tới tìm hắn.
Bình sứ trắng phau như tuyết, tỏa ra một thứ ánh sáng lóng lánh mượt mà, nhìn một cái đã biết đây là một bình sứ tốt.
Bạch Hổ trùm một cái khăn lên đầu như là muốn đi cướp ngân hàng, chỉ lộ mỗi hai con mắt, nghênh đón: "Tới thì tới, còn mang quà làm gì, khách khí thế!"
Chân Dung Phong không cho hắn chạm đến bình sứ: "Anh nghĩ nhiều, cái này không phải tặng cho anh."
Bạch Hổ đang vươn tay ra lại rút về, ngữ khí lạnh nhạt hơn nhiều: "Đến làm gì?"
Thì ra lúc trước khi Trữ Bốc Phàm tìm tới Chân Dung Phong để bảo hắn hỗ trợ đuổi hồ ly tinh ra khỏi người phu nhân của mình, ông đã từng đề cập đến chuyện Hồ ly tinh yêu mãi không rời một cái bình sứ. Trữ Bốc Phàm nhớ kỹ cái bình sứ kia là do một bạn làm ăn tặng cho ông, về sau ông hỏi thăm một chút nhưng không rõ nơi bán ra, có vẻ như là do bọn trộm mộ lấy cắp từ ngôi mộ nào đấy.
Tục truyền, phần mộ kia rất đặc thù, mặc dù xây rất lớn, nhưng trong quan tài ngoại trừ hai cái bình sứ trông có vẻ rất quý ra thì không có vật gì. Một cái mộ không có thi thể.
Kì quái hơn chính là, Trữ Bốc Phàm nhớ kỹ lúc cái bình sứ vừa tới tay ông, phía trên bình sứ có hình mỹ nhân áo đỏ, xinh đẹp quyến rũ. Chờ sau khi Hồ ly tinh nhập vào người vợ ông, mỹ nhân áo đỏ trên bình sứ biến mất.
Việc này, Chân Dung Phong ghi tạc trong lòng.
Đợi đến sau khi Nhạc Tâm đưa hồ ly tinh về địa phủ, Chân Dung Phong mới tìm được người bạn mà tặng bình sứ cho Trữ Bốc Phàm, hỏi thăm cái bình sứ còn lại đang ở đâu.
Bạn của Trữ Bốc Phàm cũng là một người dễ nói chuyện, ông ấy lấy bình sứ ra cho hắn xem. Ông ấy nói là phía trên vốn cũng có mỹ nhân áo đỏ, nhưng khi ông ấy cầm về nhà không bao lâu thì biến thành một cái bình sứ trắng, mỹ nhân áo đỏ cũng biến mất.
Chân Dung Phong hỏi hắn: "Ông không thấy lạ à?"
"Cái này thì có gì mà lạ? Cậu chưa từng nghe nói lúc tượng binh mã của Tần Thủy Hoàng mới được đào lên cũng là sắc thái lộng lẫy, nhưng tiếp xúc với không khí không bao lâu thì bị oxi hoá, màu sắc cũng mất. Kỹ thuật không theo kịp nên tượng binh mã bị chôn lại không ít, cũng không dám đào lên lại." Ông ấy chậm rãi nói, khoe ra tri thức uyên bác cực kỳ: "Cái bình sứ này và tượng binh mã hẳn là có cùng quy luật, mỹ nhân áo đỏ bị oxi hoá mất rồi. Ôi, trách tôi không nghĩ tới ngay từ đầu. Tri thức là tiền tài, tôi không nắm giữ kiến thức ở phương diện này cũng không biết cách lưu giữ hình mỹ nhân áo đỏ, không có mỹ nhân áo đỏ thì cái bình này cũng chỉ là một cái bình không đáng tiền. Tự dưng mất không một khoản tiền."
Chân Dung Phong nghe xong sửng sốt một hồi rồi xin lỗi vì đã quấy rầy, một người mê tín như hắn chưa bao giờ nhìn từ góc độ khoa học kĩ thuật để đánh giá mọi chuyện.
Hắn nghĩ mỹ nhân áo đỏ kia rời khỏi bình sứ rồi, vậy nàng đi đâu?
Nàng không gây họa thì tốt, nếu như...
Chân Dung Phong luôn cảm thấy không giải quyết việc này, giữ lại sẽ gây ra phiền toái cực lớn.
Cho nên hắn lại ôm bình sứ không đáng tiền mà thương nhân kia đã hào phóng tặng cho hắn tìm tới Bạch Hổ.
Hai người bọn họ tập hợp lại cùng nhau bàn bạc, nhất trí nhận định yêu quái cào mặt Bạch Hổ chính là mỹ nhân áo đỏ trên bình sứ.
Bạch Hổ muốn báo thù, Chân Dung Phong muốn chứng minh thực lực của mình cho Nhạc Tâm thấy, hai người bọn họ quyết định không đợi Nhạc Tâm mà tự đi trước.
Song kiếm hợp bích, uy lực tăng gấp đôi. Bọn hắn tin chắc với sự nỗ lực đoàn kết của mình, bọn hắn nhất định có thể chế phục con yêu quái kia.
Nhạc Tâm tổng kết: "Cho nên, bọn họ xảy ra chuyện rồi?"
Thỏ Trắng khóc sướt mướt: "Tôi không liên lạc với bọn họ được, trước khi xảy ra chuyện, Bạch Hổ truyền tới một câu, bảo tôi đi tìm thần thổ địa đi... Cứu, cứu bọn họ."
Con Dấu lại chú ý đến một chuyện khác: "Sao Bạch Hổ và Chân Dung Phong lại trở thành bạn bè?"
Bạn của nó làm bạn với bạn của nó, vậy nó ở đâu?
Tựa như là nó đang một chân đứng hai thuyền đột nhiên bị hai con thuyền đồng thời từ bỏ, mà hai con thuyền kia lại ở cùng một chỗ.
"Cái này không quan trọng" Nhạc Tâm hỏi Thỏ Trắng: "Bạch Hổ truyền câu nói kia về được bao lâu rồi?"
Con Dấu tủi thân, nhỏ giọng thầm thì: "... Cái này đối với tôi rất quan trọng mà."
Thỏ Trắng: "Không bao lâu..."
Nó rất là sợ, Hồ Ly bị Bạch Hổ và Chân Dung Phong mang đi cùng. Bọn họ nói mỹ nhân áo đỏ trên bình sứ và Hồ Ly đều là hồ ly tinh, mang Hồ Ly đi, đều là đồng loại, cũng dễ rút ngắn quan hệ với mỹ nhân áo đỏ, thừa dịp cô ta không chú ý, một phát túm được.
Thỏ Trắng lại cảm thấy Bạch Hổ muốn mang Hồ Ly đi là bởi vì Chân Dung Phong ôm bình sứ, hắn để tay không không tốt nên mới ôm Hồ Ly đi.
Nhân Sâm từ lần trước bị Nhạc Tâm nói đùa là sẽ bán đi, tâm hồn còn nhỏ mà yếu ớt của nó cho rằng nó không thích hợp làm yêu tinh nên tự nó trở về núi sâu, vùi mình vào đất bùn, làm bộ mình là một cây củ cải.
Thỏ Trắng: "..." Tôi cũng rất sợ hãi, Bạch Hổ mỗi ngày uy hiếp muốn ăn tôi, nhưng tôi vẫn vừa sợ hãi vừa kiên cường.
Trong thế giới yêu tinh, không kiên cường thì không sống được.
Nhạc Tâm dựa theo dấu hiệu Bạch Hổ lưu lại để đi tìm bọn họ.
Cũng may mắn hắn để lại dấu hiệu, không thì Nhạc Tâm cũng không biêt tìm đến đâu.
Rừng sâu hun hút chọc trời, giữa đỉnh núi hiểm trở có một sơn động u tối đen thui. Nhạc Tâm không cả nhăn mày đã bước chân đi vào.
Trong nháy mắt lúc cô bước vào, hình ảnh đột ngột thay đổi.
Cung điện rộng lớn hoa lệ, mái vòm rộng lớn. Rèm che lộng lẫy bồng bềnh, từng viên bạch ngọc tinh xảo.
Cảnh trí quen thuộc, nơi chốn quen thuộc.
Trong điện có thanh âm quen thuộc truyền đến, Nhạc Tâm nhẹ bước tới gần.
"Đây không phải tiên thái tử sao? Đúng là khách quý khó gặp nha, đại giá quang lâm làm cho chỗ này của ta cũng rực rỡ hơn nha."
Trong điện một nam nhân mày dài chạm tóc mai nghiêng người nhìn xuống, trong ánh mắt sắc bén mang theo chút hững hờ, lạnh lùng lại tuyệt tình.
Nhạc Tâm cảm thấy viền mắt có chút nóng lên, kia là sư phụ của cô, Đạo Nhất Tiên Quân.
Tiên thái tử Phó Dư đứng trên điện lưng thẳng tắp, trên khuôn mặt tuấn mỹ chỉ có trầm mặc ẩn nhẫn.
"Tộc Thiên Đế đều rất không tệ, cha ngươi năm đó vì lôi kéo ta, muốn trưởng công chúa cũng là thân tỷ tỷ của hắn gả cho ta, thế đã từng hỏi ý ta chưa?"
Thần sắc Đạo Nhất Tiên Quân có chút mỉa mai: "Chưa từng, thần tiên khắp thiên giới đều biết trưởng công chúa vì ta mà rơi lệ, vì ta mà đau lòng, nhưng ta quả thực là ngay cả quay đầu nhìn cũng không thèm. Cha ngươi ngu ngốc, tính toán ta coi như xong, bây giờ, ngươi vậy mà lợi hại, tính toán cả đồ đệ duy nhất của ta, muốn ta khen ngươi một câu trò giỏi hơn thầy sao?"
Phó Dư đang đứng thẳng tắp đột nhiên cong đầu gối, quỳ xuống. Đầu gối va chạm với nền gạch cứng rắn, phát ra tiếng động trầm nặng.
Đạo Nhất Tiên Quân tựa như không nghe thấy: "Nha đầu kia ngốc, nhưng ngươi cho rằng nó thật sự vì muốn chép bài tập của ngươi mà chọn ngươi làm vị hôn phu sao? Một tiên thái tử cao cao tại thương chưa từng cầu người đột nhiên cúi đầu nên nha đầu kia mềm lòng thôi."
"Tiên Quân, ta..."
"Đừng giải thích, cũng đừng làm vẻ mình có nỗi khổ tâm."
Đạo Nhất Tiên Quân ngồi ngay ngắn, yên lặng nhìn tiên thái tử đang quỳ trong điện, với thân phận của hắn ở thiên giới, hắn có thể nhận được cái quỳ lạy này của bọn tiểu bối như tiên thái tử: "Biết vì sao ta chưa từng ngăn cấm Nhạc Tâm kết bạn với Bắc Hòa, Long Tú không?"
"Bọn họ không có áp lực của gia tộc, vô ưu vô lự, tâm tư đơn thuần, chơi với nhau đều vì tình nghĩa, ngươi thì khác."
"Đứng trước tình hữu nghị cá nhân, ngươi coi trọng thể diện, quyền lực của tộc thiên đế hơn. Ngươi có mưu đồ, có thể ẩn nhẫn, ngươinmuốn quật khởi tộc thiên đế bằng thực lực của mình, là một người có lý tưởng có khát vọng. Ta có thể hiểu được, nhưng ta không thông cảm ngươi tính kế đồ nhi của ta, tính kế ta."
Cái lưng thẳng tắp của Phó Dư khẽ cong xuống.
"Ta không ưa Huyền Nhất, dù cho các ngươi không làm những chuyện dư thừa này, ta vẫn không ưa hắn."
"Đồ đệ của ta, ta cưng chiều, nó muốn chọn ai thì chọn, nhưng là có một vài thứ ta hi vọng ngươi nhớ kỹ" Đạo Nhất Tiên Quân đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống nhìn Phó Dư: "Đừng tiếp cận nó vì ý đồ khác, cũng đừng làm một vài chuyện khiến nữ hài tử dễ hiểu lầm, nó muốn chép bài tập của ngươi, ngươi cho nó chép là được. Nếu để cho ta biết còn có chuyện khác, đừng trách ta trở mặt."
Phó Dư giải thích: "Tiên Quân, ta..."
"Đừng nói ngươi thật lòng thích nha đầu kia" Đạo Nhất Tiên Quân chớp chớp mi, như cười mà không phải cười: "Động cơ không trong sáng, tình cảm không đáng tiền, hiểu không?"
Phó Dư cắn chặt răng, vô số cảm xúc lăn lộn trong đôi mắt đen, cuối cùng yên tĩnh lại, hắn cúi đầu xuống, kính cẩn nói: "Đa tạ Tiên Quân dạy bảo!"
Dù là hoa văn trên cột, hay là Đạo Nhất Tiên Quân trong điện, và Phó Dư quỳ tên mặt đất đều không khác trong trí nhớ của Nhạc Tâm một chút nào.
Nhưng tình cảnh xảy ra trước mắt, Nhạc Tâm chưa từng biết.
Chuyện này là thế nào?
Ảo mộng của Hồ ly tinh sao? Vì sao giống thật như thế? Thật đến mức Nhạc Tâm không đành lòng phá cái ảo mộng này, cô muốn nhìn sư phụ mình nhiều hơn vài lần.
Con Dấu nhỏ giọng hỏi: "Tiên Thái tử, Tiên Quân, bọn họ đều là thần tiên sao?"
Thanh âm của nó phảng phất kinh động đến người trong điện, Đạo Nhất Tiên Quân đột nhiên nhìn về phía Nhạc Tâm, nghiêm nghị quát: "Ai đang ở đây?"
Bức tranh giống như thủy triều nhanh chóng rút đi, không thấy cung điện, Đạo Nhất Tiên Quân và Phó Dư cũng không thấy, sơn động dần sáng lên.
Dạ minh châu nhu hòa chiếu sáng sơn động vắng vẻ, giữa sơn động, trên giường quý phi có một mỹ nhân áo đỏ, tóc đen môi đỏ, mặt mày diễm lệ, chân ngọc xinh đẹp, dưới tầng váy mỏng, một đôi đùi ngọc như ẩn như hiện.
Con Hồ Ly Bị Bạch Hổ xách tới đang ngồi xổm trước giường quý phi... đấm chân cho mỹ nhân kia. Nó dùng một đôi mắt hồ ly ướt sũng tội nghiệp trộm nhìn Nhạc Tâm, rất muốn khóc.
Dung mạo của vị mỹ nhân này càng giống hồ ly tinh hơn, trình độ quyến rũ cũng thế, thấy Nhạc Tâm đã tỉnh táo lại: "Nàng" mở miệng trước: "Tiên tử nhìn thấy tình huống vừa rồi, có cảm nhận gì?"
Thanh âm này...
Trầm thấp lọt vào tai, thanh tuyến mê người, nhưng rất rõ ràng, là thanh âm của đàn ông.
Mỹ nhân áo đỏ kia khẽ cười một tiếng, tự giễu nói: "Vì Hồ ly tinh tôi làm phụ nữ nhiều năm, tôi suýt nữa quên mất, tôi có thể là đàn ông —— tôi cũng yêu thân phận đàn ông hơn, nếu không, sao tôi lại yêu hồ ly tinh được?"
Vừa dứt lời, mỹ nhân áo đỏ đổi thân phận, ngũ quan vẫn diễm lệ như cũ, nhưng rõ ràng nét cứng rắn và khí khái hào hùng không hề giống phụ nữ, có thể nhìn ra trước mắt là động vật giống đực.
"Tộc hồ ly tinh chúng tôi, nửa nam nửa nữ, muốn thê nào còn do tâm trạng." Hắn ghét bỏ mà nhìn Hồ Ly đang há to miệng vì kinh ngạc mà quên đấm chân cho mình: "Loại trừ loại hồ ly tinh không thể hóa hình người này, ngay cả hình người cũng không thể hóa, còn dám xưng là hồ ly tinh?"
Hồ Ly: "..."
Nhạc Tâm đã hiểu được: "Câu chuyện vừa rồi là ngươi nghe lén được?"
Cho nên vừa rồi kia chân thật như vậy, khiến cô không tìm ra một chút sơ hở. Cái này cũng có nghĩa, giữa sư phụ cô Đạo Nhất Tiên Quân và Phó Dư thực sự từng có một đoạn đối thoại như vậy.
Một câu cuối cùng của sư phụ cô "Ai đang ở đây", hiển nhiên là nói với người nghe trộm. Người nghe trộm chính là con hồ ly tinh lúc thì nam thì thì nữ này đây.
Nhưng chuyện xảy ra ở tiên giới, sao nó có thể nghe được? Hoặc là nói, hắn làm thế nào để xuất hiện ở tiên giới?
"Tự giới thiệu mình một chút, tôi là Hồ Tức." Hồ Tức đứng lên, vóc người cực cao: "Tôi đã từng thành tiên, lại bị rút tu vi cách chức tiên tịch."
"Tôi thành tiên là bởi vì viên đan dược sư phụ cô cho Hồ Ly Tinh* khiến cho tu vi của tôi tăng nhiều, đồng thời thuận lợi qua thiên kiếp; tôi bị giáng chức tiên tịch, cũng là bởi vì sư phụ cô, hắn phát hiện tôi ăn trộm đan dược của Hồ Ly Tinh, cơ duyên không thuộc về tôi tất nhiên không thể để cho tôi thành tiên."
*Hồ Ly Tinh này là người yêu thầm Đạo Nhất
"Thành vì sư phụ cô, bại cũng vì sư phụ cô."
"Mà tôi cũng không thèm để ý, lúc đầu tôi cũng không có hứng thú gì với chuyện thành tiên, chỉ là..."
Hồ Tức rũ mi, dung nhan tuyệt mỹ cơ hồ có thể làm người ta ngạt thở, hắn cười một cái tự giễu: "Hồ Ly Tinh vẫn cứ muốn tìm sư phụ cô, cô ấy chưa bao giờ nghĩ tới sư phụ cô là thần tiên. Tôi muốn đi tiên giới làm rõ phỏng đoán của mình, quả nhiên, sư phụ cô thật sự là thần tiên."
Hắn nhìn về phía Nhạc Tâ:,"Tôi từng vụng trộm nhìn cô ở tiên giới, Nhạc Tâm, đứa trẻ bị vứt bỏ mà Hồ Ly tinh nhặt được ở nhân gian."
"Mà cô lại đưa Hồ Ly tinh đi Địa Phủ. Đây là lấy oán trả ơn, cô nói có đúng không?"
Nhạc Tâm: "..." Là ta, là ta, Thần thổ địa Nhạc Tâm của các người đây.
Giải quyết Hồ Ly Tinh, kim chủ trả tiền là ba chồng tương lai, cô không thể nhận tiền.
Giải quyết tên Hồ Tức này, là giải quyết hậu họa cho sư phụ thân sinh, cô tìm ai nhận tiền?
Lại là làm không công, động lực bắt yêu quái của Nhạc Tâm hạ đến mức thấp nhất trong lịch sử.
Quả nhiên, làm người cần phải làm đến nơi đến chốn, cần cù chăm chỉ bán nho mới là chính đạo.
Nửa ngày sau Hồ Tức cũng chưa nhận được câu trả lời của Nhạc tâm, hắn vừa định trào phúng Nhạc Tâm chột dạ đúng không thì nghe được tiếng chuông điện thoại di động đột ngột vang lên trong sơn động.
Nhạc Tâm lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy người gọi là Trữ Vệ, cô cười cười với Hồ tức, cực kì có lễ phép nói: "Ngại quá, tôi nghe điện thoại cái đã."