Ý tứ dò xét trong tròng đen của đôi mắt nặng nề kia cực nặng, rơi xuống thân thể rất không thoải mái, ẩn ẩn có mũi nhọn sắc bén như kim đâm.
Trữ Vệ: "?"
Bắc Hòa tràn đầy phấn khởi vây xem kịch, nếu không phải còn dư lại một chút lương tâm, có lẽ còn muốn lấy cả hạt dưa ra.
Nhạc Tâm: "..." Vị hôn phu trước đối mặt với bạn trai hiện bạn.
Cộng thêm cô và Bắc Hòa, ừm, gom góp đủ một bàn mạt chược.
Thật đáng mừng... mừng cái rắm.
Mặt trời rực rỡ xán lạn, thiêu đốt chỗ đất Trữ Vệ vừa cuốc lên. Mùi thơm ngát của bùn đất nửa khô toả ra trong không khí. Bầu không khí trong hoa viên rơi vào một hồi trầm mặc ngắn ngủi mà quỷ dị.
Cái đầu trọc của Bắc Hòa lóe sáng, mái tóc đen nhánh của tiên thái tử Phó Dư có chất tóc vô cùng tốt, có thể phản quang như sa tanh tơ lụa.
Trữ Vệ quay đầu nhìn thoáng qua Bắc Hòa, ánh mắt chan chứa sự cưng chiều của người cha già, hỏi hắn: "Yên tâm, ba có tiền."
Bắc Hòa: "..." Nhạc Tâm là loại con gái thấy tiền là sáng mắt sao?
Ba Trữ, người tỉnh táo lại đi!
Ở trước mặt tiên thái tử, có tiền cũng không chiếm được ưu thế, hắn còn có quyền có thế nữa. Chỗ dựa lớn nhất của anh là Nhạc Tâm yêu anh, cô ấy không yêu tiên thái tử!
Trữ Vệ đi đến trước mặt Phó Dư, hai người cao gần bằng nhau, Phó Dư có khí thế bức người của kẻ ở trên cao, Trữ Vệ được khí chất tổng giám đốc bá đạo buff toàn thân, không kiêu ngạo không tự ti, thế lực ngang nhau. Một vật nhìn không thấy, sờ không được lặng lẽ bao phủ hai người, khuếch tán, chỉ cần một đốm lửa nhỏ bé rơi vào là cháy cả đồng cỏ.
Khi Trữ Vệ nghiêm mặt không nói lời nào, sắc mặt nặng nề, cảm xúc âm trầm, cực kì có hương vị đàn ông. Nhất thời, Phó Dư cũng không nhìn ra anh sâu cạn ra sao.
Nhạc Tâm không đúng lúc mắc phải hoa si, Trữ Vệ như thế này quá là đẹp.
Bầu không khí căng cứng đến cực hạn, Bắc Hòa ngừng thở, sợ hắn thở quá mạnh sẽ biến thành đốm lửa nhỏ làm cho hai người động thủ đánh nhau.
Ba Trữ của hắn có tiền, có thể lấy một địch mười, nhưng phải địch người mới được, tiên Thái tử không phải người, mà tiên lực lại cao thâm. Mặc dù lòng hắn hoàn toàn đặt trên người ba Trữ, nhưng không thể không thừa nhận, ở trước mặt Phó Dư, sức chiến đầu của ba Trữ chỉ là một mảnh vụn.
Nhưng Bắc Hòa vẫn muốn nhìn phản ứng của Trữ Vệ khi đối mặt với tiên thái tử. Nếu như Trữ Vệ muốn ở bên Nhạc Tâm, ngày nào tiên thái tử còn không buông tay, thì nhất định sẽ có một ngày Trữ Vệ đối đầu tiên Thái tử như vậy, tránh cũng không thể tránh.
Nếu sớm hay muộn cũng phải đối mặt, thôi thì cứ thuận theo tự nhiên.
Đạo Nhất Tiên Quân không có ở đây, thân là bạn bè tri kỉ nhất của Nhạc Tâm, Bắc Hòa tự giác có nghĩa vụ khảo sát bạn trai của cô có đủ tiêu chuẩn hay không.
Ba Trữ cố lên! Bắc Hòa yên lặng thì thầm.
Trữ Vệ dùng giác quan thứ sáu vượt xa một người đàn ông bình thường để xác định thân phận người trước mặt, thân là chủ nhân, anh mở miệng trước, trên mặt là nụ cười của con buôn cực kì tiêu chuẩn: "Xin chào, tóc của anh có bán không?"
Anh chỉ chỉ Bắc Hòa, giải thích: "Trẻ con trong nhà đầu không có tóc, hình như nó rất thích tóc của anh. Giá cả không thành vấn đề, anh cứ cho cái giá."
"Bán không?"
Bán không? Cái thao tác rối loạn gì đây? Bắc Hòa sửng sốt trong chớp mắt, sau đó ha ha cười. Ba Trữ của hắn thật là trâu, thế mà tìm tiên thái tử để mua tóc, thật sự là tình cha sâu nặng!
Sợ tiên thái tử không hiểu ý Trữ Vệ, Bắc Hòa tìm ra tiếng rao hàng thường đi khắp hang cùng ngõ hẻm từ trong điện thoại: "Thu mua tóc đây, ai có tóc bán không..."
Tiếng rao hàng chất phác chân thành tha thiết, với chất giọng nói quê hương nồng hậu.
Nhạc Tâm: "... Tắt."
Thần sắc Phó Dư không thay đổi mà đánh giá Trữ Vệ, tuổi trẻ, đẹp trai, lộ ra tinh thần phấn chấn tích cực, khác biệt với người luôn luôn thâm trầm như ông lão lớn tuổi như hắn.
"Bán không?" Trữ Vệ lại hỏi một câu: "Không bán sao? Không bán thì có thể nói cho tôi biết anh dùng dầu gội đầu và kem dưỡng gì không, tôi sẽ đi mua cho nó."
Phó Dư không nói.
Trữ Vệ bất đắc dĩ quay đầu nhìn Bắc Hòa, dáng vẻ như là ba đã cố hết sức rồi: "Ba mua tóc giả cho nhé?"
Nhạc Tâm rất cưng chiều bạn trai đưa tay kéo Trữ Vệ, kéo anh đến bên cạnh mình, nói với tiên thái tử: "Ngại quá, trách tôi không giới thiệu, Trữ Vệ, đây là tiên thái tử, không phải người bán tóc... Bắc Hòa thích trọc đầu nên không cần tóc giả, đừng tiêu tiền linh tinh."
Cô đã nhìn ra vì sao tiên thái tử tìm tới chỗ này, đoán chừng là muốn nhìn xem bạn trai cô là kiểu người như thế nào. Cô cũng không ngăn cản, bạn trai cô cực kì ưu tú, không có gì mà không cho người ta xem được. Xem thì xem đi, không chỉ cho xem, còn hào phóng tặng thêm một cuộc trò chuyện với bạn trai.
Không phải cô tàn nhẫn với tiên thái tử mà là cô với hắn vốn không có chút giao thoa nào, hắn đột nhiên nói thích cô, một chút dấu hiệu cũng không có. Từ cuộc trò chuyện của sư phụ cô Đạo Nhất Tiên Quân với tiên thái tử, Nhạc Tâm biết tiên thái tử đính hôn là để lợi dụng cô, lợi dụng sư phụ cô, đã như vậy, việc tiên thái tử vì cô, vì sư phụ cô trộm lấy trái tim của tổ tiên tộc Thiên Đế cũng triệt tiêu. Huống chi, trái tim kia rốt cuộc có phải trái tim của tổ tiên hắn hay không, hiện giờ Nhạc Tâm rất hoài nghi.
Cô không nợ hắn.
Quan hệ lợi dụng lẫn nhau thì cứ lợi dụng nhau là được, liên lụy đến tình cảm làm gì?
Cô từ chối rất nhanh gọn, tiên thái tử còn lại gần thì hắn phải tự chịu đau đớn. Cô không tàn nhẫn với hắn, sao có thể khiến hắn hoàn toàn hết hy vọng?
Chẳng lẽ giữ lại hắn làm lốp xe dự phòng sao?
Cô điên rồi sao?
Gặp được một tên ngốc lấy hết tình cảm trút lên người cô như Trữ Vệ là vận may của cô. Cô phải trân quý, cũng lấy tình cảm của mình ra để hồi báo, toàn bộ, không giữ lại mảy may.
"Tiên thái tử, đây là bạn trai tôi, Trữ Vệ." Nhạc Tâm dắt Trữ Vệ tay, cười trấn an anh, giới thiệu anh cho Phó Dư.
Phó Dư mặc trường bào để tóc dài rất không hợp với ba người trước mặt, bất kể là trang phục hay là cái khác.
Ánh mắt Phó Dư lấp lóe, truyền âm Thiên Đế giục hắn về tiên giới lại tới.
Hắn nói: "Tôi phải về tiên giới."
Nhạc Tâm: "Vậy sao, hoan nghênh anh lại đến thế gian chơi?"
Hắn nhìn Nhạc Tâm một cái thật sâu, không nói thêm gì khác, thân ảnh biến mất ngay tại chỗ. Hắn về tiên giới giải quyết triệt để chuyện Lam Sầm và Huyền Nhất chân nhân trước, sau này hắn sẽ còn trở lại.
Hắn sẽ không từ bỏ Nhạc Tâm.
"Hả? Cứ thế mà đi à?" Bắc Hòa chỉ sợ thiên hạ không loạn, hắn hơi tiếc nuối, đánh cũng không đánh. Nhưng mà ba Trữ của hắn thật sự là có phong cách riêng, không thấy tiên thái tử ngay cả một câu bán hay không cũng không dám nói sao.
Trữ Vệ nắm chặt tay Nhạc Tâm, anh không phải người ngu. Trái lại, từ nhỏ được Trữ Bốc Phàm dạy bảo, Trữ Vệ có năng lực logic và năng lực học tập cực mạnh, anh có lượng tri thức kinh người. Trữ Bốc Phàm cũng dạy anh nên yêu như thế nào. Về mặt tình cảm, anh dám yêu dám nỗ lực, không so đo có hồi báo hay không, cũng không sợ tổn thương, là bởi vì anh có năng lực đối mặt với tổn thương và kết quả xấu.
Anh may mắn gặp được người luôn trân quý một tấm chân tình của anh như Nhạc Tâm.
Anh thật tinh mắt, yêu được tiểu tiên nữ duy nhất trên thế gian này.
Trữ Vệ biết, tiên thái tử Phó Dư là vị hôn phu của Nhạc Tâm trước đây.
Đây là sự thật không thể thay đổi, Trữ Vệ sẽ ghen ghét, sẽ ăn dấm. Nhưng chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm của anh và Nhạc Tâm. Vết xe đổ ở trước mắt khiến Trữ Vệ càng thêm kiên định muốn đối xử tốt với Nhạc Tâm, để cô vui vẻ với quyết định của cô. Anh tuyệt đối sẽ không buông tay Nhạc Tâm.
Anh sẽ không nghĩ tiên khác người. Nắm chắc hiện tại, trân trọng mỗi ngày được ở bên cô mới là chân thật nhất.
Đối mặt với chuyện liên quan đến Phó Dư, Trữ Vệ không chất vấn, không tò mò là bởi vì anh hiểu rõ trong lòng Nhạc Tâm chỉ có anh. Nếu anh hỏi chẳng phải là không xứng với tình yêu Nhạc Tâm dành cho anh à?
Anh không đặt Phó Dư vào mắt. Tình địch? Hừ hừ, mái tóc dài của Phó Dư càng khiến anh để ý hơn, ai bảo đứa con đầu trọc "hời" cứ mãi dùng ánh mắt hâm mộ khát vọng nhìn tên kia chứ?
Anh là một người cha già luôn cưng chiều con!
Trong tình cảm, giữa hai người không nên có chuyện giấu diếm hay lừa gạt. Mặc dù Nhạc Tâm thường xuyên trêu chọc bạn trai cô là ngốc bạch ngọt*, nhưng cô rõ ràng Trữ Vệ không phải như vậy. Nhìn phản ứng của Trữ Vệ khi đối mặt Phó Dư hẳn là anh biết Phó Dư là vị hôn phu trước của cô.
*Ngốc nghếch đáng iu.
"Yên tâm, em với anh ta không thể nào, trong tim em chỉ có anh." Nhạc Tâm lắc bàn tay đang nắm tay anh: "Em một ngày là người phàm thì mãi mãi là người phàm. Chủng tộc khác nhau không thể yêu đương, hiểu không?"
Khoé môi Trữ Vệi có nụ cười, lại giả vờ làm không thèm để ý: "Không sao, dù sao ban đầu lúc ở đại học, anh đã đánh bại rất nhiều người theo đuổi mới được ở bên em."
Nhạc Tâm: "Hồi đại học em có nhiều người theo đuổi?"
Trữ Vệ cảm giác đã nói lỡ miệng, anh giả vờ cười ngây ngô, định lừa bịp để qua cửa ải.
Trong bóng tối, Chân Dung Phong đã ngủ một giấc trong tiếng quỷ khóc sói gào của tên quỷ yêu mà vẫn chưa thấy được nữ thần Nhạc Tâm của hắn. Chẳng lẽ là vì đói quá nên giấc ngủ này khá là ngắn?
Hắn còn lâu mới cho rằng Nhạc Tâm nữ thần quên mất hắn, nữ thần tâm địa thiện lương, biết hắn đang chịu khổ chịu nạn, nhất định là ngựa không ngừng vó chạy đến cứu hắn.
Quỷ yêu kiên nhẫn dùng thanh âm xâm lấn lỗ tai hắn.
Chân Dung Phong nhìn thoáng qua lượng pin trên điện thoại di động, ừm, còn một chút, dù sao cũng đã liên lạc với Nhạc Tâm, điện thoại cũng không còn tác dụng gì nữa. Đã như vậy, hay là...
Hắn mở phần mềm nghe nhạc trên điện thoại ra, âm nhạc ồn ào náo động náo nhiệt vang lên. Khúc nhạc tẩy não thần kì của nhà ai mạnh hơn, tất nhiên không phải nhạc của quỷ yêu.
Nào nào, tẩy não thôi.
Nhạc múa ở quảng trường tuyệt đối không nhận thua!