Nhạc Tâm cơ hồ bị Trữ Vệ bao hết vào trong ngực, đôi tay đặt ở sau lưng cô chặt chẽ, sức lực cực lớn, siết cho cô có chút đau. Quần áo mùa hè mỏng manh, dán trên ngực Trữ Vệ, Nhạc Tâm có thể nghe rõ tiếng tim đập của anh.
Một tiếng, một tiếng, gấp gáp mà cấp tốc.
Giọng nói chuyện của anh có chút tủi hờn, bị anh cứng rắn ép ở trong ngực, Nhạc Tâm không nhìn thấy mặt anh, nhưng có thể tưởng tượng, nhất định là anh đã đỏ vành mắt.
Giống như lúc tốt nghiệp, cô nói chia tay.
Nhạc Tâm đau lòng, không tự giác mềm mại xuống. Trữ Vệ, như thế này là đã hết lòng hết dạ yêu cô, đặt cô ở đầu tim.
"Vì sao?" Trong giọng nói cô tràn đầy cưng chiều.
Tại sao muốn khấu trừ đồ ăn vặt của Bắc Hòa.
Trữ Vệ: "Không có lý do, chỉ muốn khấu trừ."
Nhạc Tâm cười: "Được, khấu trừ."
Trữ Vệ quá nhạy cảm trong chuyện của cô, cô sai, không nên không nói tiếng nào đã đi tiên giới.
"Thật xin lỗi." Cô nói.
Trữ Vệ ôm cô càng chặt: "Sau này trở về cứ nói rõ với anh, anh cam đoan sẽ không suy nghĩ lung tung, được không?"
Nhạc Tâm đồng ý vô điều kiện: "Được."
"Bị tổn thương, ngày mai theo anh đi làm được không ?"
"Được."
"Chúng ta đi lĩnh giấy kết hôn, được không ?"
"Được... à, cái này hình như không được..." Nhạc Tâm hoàn hồn, khó xử từ chối.
Ánh mắt Trữ Vệ hơi ảm đạm, sắc mặt sa sút, nắm chặt tay: "Biết, anh sẽ cố gắng."
Cố gắng ưu tú để em đồng ý kết hôn với anh. Lòng anh gấp, lo được lo mất, bởi vì Nhạc Tâm đột nhiên đi tiên giới khiến anh mất chừng mực, không suy nghĩ đã nhắc đến chuyện kết hôn, anh còn chưa cầu hôn.
Nhạc Tâm không đồng ý rất bình thường, nhưng vẫn không nhịn được mất mát.
"Anh hiểu lầm..."
Nhạc Tâm ngẩng đầu lên, mỉm cười mà nhìn anh: "Em không phải không đồng ý kết hôn với anh, mà là không thể kết hôn với anh."
Trữ Vệ không rõ, không đồng ý với không thể, hai cái này có gì khác nhau.
Nhạc Tâm muốn buông tay: "Em là thần thổ địa, không phải người, ở nhân gian em không có thẻ căn cước, cũng không có sổ hộ khẩu."
Cho nên, dựa theo pháp luật, em lấy cái gì kết hôn với anh.
Nhạc Tâm: "Em cũng không thể dùng thân phận của Nhạc Duyệt kết hôn với anh được?"
Trữ Vệ: "..."
Cửa mở rộng ra, ánh đèn trong phòng hắt ra ngoài. Bọn họ đứng ở cạnh cửa, duy trì tư thế ôm.
Nhạc Tâm đẩy Trữ Vệ: "Đi vào trước "
Trữ Vệ không thể lĩnh giấy kết hôn nũng nịu: "Không thể kết hôn còn không thể ôm em."
Nhạc Tâm: "... Ánh đèn hút muỗi."
Trữ Vệ buông cô ra khỏi ngực, vẫn nắm tay của cô: "Có đói bụng không? Anh nấu bát mì cho em ăn, mì cà chua trứng gà."
Nhớ tới Nhạc Tâm thích ăn thịt, . . . Còn nói: "Anh thêm chút thịt băm."
"Ừ, em giúp anh."
"Không cần." Trữ Vệ nâng cằm, kiêu ngạo cự từ chối: "Em ở bên cạnh nhìn anh là được."
Nhạc Tâm thích gương mặt này của anh, lúc anh chăm chú nấu cơm thì càng đẹp hơn.
Ăn mì xong, hai người hôn mặt, nói ngủ ngon.
Trữ Vệ nhìn thoáng qua cửa phòng Nhạc Tâm, tính xem lúc nào có thể quang minh chính đại ở bên nhau, ừm, không biết có hay không thủ đoạn hợp pháp xử lí thẻ căn cước và sổ hộ khẩu cho Nhạc Tâm không.
Anh là người phàm, anh muốn kết hôn.
Nhạc Tâm đóng cửa phòng, tính xem cô nên chuẩn bị một màn cầu hôn long trọng như thế nào để Trữ Vệ tổ chức nghi thức với cô, chính thức trở thành thổ địa bà bà.