Bọn họ có con quá mức ngoài ý muốn. Khi biết Nhạc Tâm mang thai, Trữ Vệ ngơ ngẩn hồi lâu.
Nhạc Tâm nói đùa anh: "Hay là bỏ đi?"
Trữ Vệ lập tức hoàn hồn: "Không được!"
Nạo thai tổn thương thân thể, anh sao nỡ để Nhạc Tâm chịu tội này. Mà lại, đây là một sinh mạng, anh đã tạo ra nó thì nên có trách nhiệm với nó.
Trữ Vệ cấp tốc điều chỉnh tâm tình, chuẩn bị kỹ càng để làm ba, nghênh đón một sinh mạng mới.
Anh mua thật nhiều sách liên quan tới những điều phải chú ý khi mang thai, thời gian mang thai, ăn uống dinh dưỡng và một vài việc dưỡng thai. Ngày nào anh cũng tự xuống bếp làm bữa ăn dinh dưỡng cho Nhạc Tâm, đi tản bộ với cô, xoa chân cho cô. Trữ Vệ nâng niu Nhạc Tâm như pha lê dễ vỡ, cái gì cũng không cho cô làm, đi giao hoa quả cũng không được.
Trữ Vệ một mình gánh vác mọi chuyện.
Làm một tổng giám đốc, chuyện anh phải xử lý mỗi ngày rất nhiều. Bây giờ, anh vừa phải thay thế Nhạc Tâm xử lý đơn đặt hàng rồi đưa hoa quả, vừa phải chăm sóc Nhạc Tâm, giặt quần áo nấu cơm.
Nếu như anh không được hưởng tuổi thọ và tiên lực cùng Nhạc Tâm, thoát ly phạm trù của con người, tính theo thời gian anh nghỉ ngơi mỗi ngày, đột tử là chuyện sớm hay muộn.
Trữ Vệ: "Nhưng anh không phải người."
Nhạc Tâm: "..."
Nhạc Tâm không đành lòng anh vất vả. Nhân lúc anh đi làm, cô vụng trộm đưa hết hoa quả với Bạch Hổ. Kết quả là sau khi bị Trữ Vệ biết, bọn họ ngột ngạt thật lâu. Nên nấu cơm cho cô thì vẫn nấu cơm, nhưng không chịu nói chuyện với cô. Nhạc Tâm ôm cánh tay anh làm nũng một lúc lâu, Trữ Vệ nhịn không được, hôn trán cô, dỗ dành cô đồng ý sau này không được lừa anh để làm việc.
Nhạc Tâm hết cách nên đành đồng ý. Cô tạm thời làm một con sâu gạo sống vô lo vô nghĩ vậy.
Lúc sinh con, Nhạc Tâm trở về tiên giới để Y Tiên đỡ đẻ.
Đạo Nhất Tiên Quân vân du tứ hải ở nhân gian cũng trở về tiên giới, cùng ngóng chờ Nhạc Tâm sinh con với Trữ Vệ.
Lúc Nhạc Tâm được Y Tiên đưa vào trong y điện sinh con, Trữ Vệ đứng ngồi không yên. Anh tra rất nhiều tư liệu, cũng đọc miêu tả của nhiều phụ nữ mang thai. Sinh con là một chuyện rất đau cũng rất mất uy nghiêm, sản phụ sẽ xảy ra nhiều tình huống ngoài ý muốn, anh sợ Nhạc Tâm khó chịu.
Đạo Nhất Tiên Quân bị anh đi tới đi lui làm chóng cả mặt: "Không thì lần sau ngươi sinh đi?"
Trữ Vệ nghiêm túc hỏi: "Có thể ạ?"
Đạo Nhất Tiên Quân: "..." Ông chỉ đùa một chút.
Tựa như trải qua một thế kỷ, trên thực tế cũng chỉ có mấy tiếng, trong y điện truyền ra tiếng trẻ con nỉ non khóc.
Con ra đời rồi.
Y Tiên cười ha hả đi ra ngoài, hành lễ với Đạo Nhất Tiên Quân, nói: "Mẹ và con gái đều bình an, chúc mừng chúc mừng!"
Trữ Vệ nghe xong phảng phất đứng không vững, ngồi xổm xuống mặt đất: "Òa" một tiếng khóc lên.
Đạo Nhất Tiên Quân / Y Tiên: "..."
Sau khi có con, Trữ Vệ lại thêm một việc phải làm là chăm sóc con.
Anh là một người ba có trách nhiệm, thay tã, cho ăn sữa, vuốt ngực khi con nấc gì đó đều tự làm.
Đạo Nhất Tiên Quân khen Nhạc Tâm tinh mắt, Nhạc Tâm đắc ý: "Đúng thế, mắt con tinh mới tìm được một người chồng ngàn dặm mới có một."
Đạo Nhất Tiên Quân: "Còn bái được một sư phụ tốt."
Nhạc Tâm: "..." Thì ra ngài đang tự khen mình?
Con lớn hơn một chút, Trữ Bốc Phàm đề nghị giúp bọn họ trông con, để bọn họ tiếp tục sống thế giới hai người. Hai ông bà ở tuổi này cũng đã muốn hưởng thụ niềm vui đùa cháu, huống chi bọn họ thuê bảo mẫu chăm sóc nên hai người cũng không mệt mỏi.
Trữ Vệ đưa con qua, nhưng không được mấy ngày, anh lại đón về.
Bởi vì giữa lúc đó anh đi thăm con một lần, con đã bị Trữ Bốc Phàm chiều đến mức lên trời. Không hề có nguyên tắc, không hề có ranh giới cuối cùng. Vô cùng nuông chiều, dung túng. Nếu để nó lớn lên dưới tay Trữ Bốc Phàm thì chắc chắn sẽ bị sai lệch.
Trữ Bốc Phàm nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Đứa bé còn nhỏ như vậy, có thể không chiều sao?"
Trữ Vệ: "Năm đó con nhỏ như vậy, lúc con làm sai sao ba lại đánh?"
Trữ Bốc Phàm: "Sao có thể giống nhau được? Con biết cái gọi là cách thế hệ thì thân không? Một cục trắng như tuyết như ngọc đáng yêu đến thế, vừa khóc lên là ba đã chịu không được..."
Trữ Vệ không hiểu, nhưng anh đưa con về. Con gái mình mình nuôi, Trữ Bốc Phàm mới nuôi một tuần, những điều Trữ Vệ dạy như tự ăn cơm, tự mặc quần áo, con bé đều quên hết.
Ba nghiêm mẹ hiền, Trữ Vệ và Nhạc Tâm thì ngược lại. Nhạc Tâm không phải người quá kiên nhẫn. Cô không nhẫn nại để giảng giải nhiều với bé con được, có đôi khi Nhạc Tâm phiền, không nhịn được muốn đánh con. Trữ Vệ không cho, lại tự xách con sang một bên tiếp tục dạy dỗ.
Con bé cực kỳ nghịch ngợm, lại to gan, không biết là giống ai mà chuyện gì cũng dám làm. Khi đi nhà trẻ thì càng quẩy banh trời, nó thành một Hỗn Thế Ma Vương, đánh cho đám bạn nam quỷ khóc sói gào, ngày ngày bị mời phụ huynh. Trữ Vệ và Nhạc Tâm phê bình giáo dục. Con bé nói các bạn nam quá đáng, bắt nạt các bạn nữ thì nên bị đánh. Nó còn là anh hùng duy nhất trong suy nghĩ của các bạn nữ đó. Lời nói hùng hồn đầy lý lẽ của nó khiến hai vợ chồng dở khóc dở cười.
Nhưng thích đánh nhau không phải một thói quen tốt, Nhạc Tâm hỏi con bé, nếu như con bé làm sai cô cứ thế mà đánh một trận hay là giảng giải cho nó?
Nhóc con mơ hồ khó hiểu, nhưng dù sao cũng không còn đánh người khác nữa.
Khó khăn tốt nghiệp nhà trẻ, lên tiểu học, làm bài tập lại trở thành một vấn đề khó. Con bé không muốn làm, nhìn chung quanh, sờ cái này một cái lại sờ cái kia một cái, lề mà lề mề trước bàn sách đến khuya, bài tập không làm được một chữ.
Cái này không cần phải nói, giống Nhạc Tâm.
Hai vợ chồng chỉ có thể thay phiên trông con bé làm bài tập.
Trong lúc này còn xảy ra một sự kiện.
Bạch Hổ làm người đại diện của thần thổ địa nhiều năm cũng muốn mở sạp hàng. Buôn bán theo Nhạc Tâm, càng làm càng lớn, tiền kiếm được càng ngày càng nhiều, Bạch Hổ nếm được niềm vui của kiếm tiền, bị tiền tài ăn mòn, hắn không chịu tiếp tục làm người đại diện của thần thổ địa, không muốn xử lý sự vụ, chỉ muốn hết lòng kiếm tiền.
Ôi, có làm mới có ăn, cần cù chăm chỉ cố gắng kiếm tiền cảm giác thật sự là quá tốt.
Nhưng, người đại diện của thần thổ địa nên để ai tiếp?
Ban đầu Bạch Hổ để mắt tới Chân Dung Phong.
Lấy thực lực của Chân Dung Phong, chấn nhiếp các tinh quái không thành vấn đề. Mấy năm qua, Chân Dung Phong dốc lòng nghiên cứu hai chữ "Niết Bàn", dù chưa thành tiên, nhưng thực lực tăng nhiều.
Chân Dung Phong từng nói chuyện với quỷ yêu cũng nghiên cứu hai chữ "Niết Bàn", không biết bọn họ hàn huyên cái gì, ngày hôm sau, quỷ yêu từ bỏ tu tiên, đầu thai luân hồi. Mà Chân Dung Phong cũng khôi phục cuộc sống nhận bắt quỷ, tiêu diệt yêu quái trước đây, chỉ khi trời tối người yên mới lấy ra ảnh chụp "Niết Bàn" tiếp tục nghiên cứu.
Con Dấu đã từng hỏi hắn, nhớ ngày đó, chẳng phải hắn đã nói phải tin tưởng khoa học, sao bây giờ lại vẫn một lòng thành tiên như thế?
Chân Dung Phong nói, chẳng phải vì cuộc sống bức bách sao? Hắn phải ăn cơm, phải nuôi cả sư môn, thì phải bắt quỷ, phải xử lý mấy thứ bẩn thỉu.
Ôi, đều là vì tiền cả, hắn chỉ có thể đi làm mấy chuyện phong kiến mê tín.
Con Dấu: "..."
Bạch Hổ muốn cho Chân Dung Phong làm người đại diện của thần thổ địa, Chân Dung Phong không làm, hắn nói, người sống, phải giữ cho một một khoảng thời gian nhàn hạ, thanh tịnh, đến gần nội tâm của mình. Hắn không muốn mệt mỏi như vậy. Nói cách khác, hắn lười làm.
Bạch Hổ cũng không ép hắn, lại liếc mắt tới con thỏ đi bên người.
Con thỏ buông tay, nói mình quá yếu, còn trông ngon nghẻ như này sẽ bị nhóm yêu quái gây sự ăn luôn.
Bạch Hổ nói, nó đáng yêu như thế sao lại ăn?
Con thỏ nhẫn nhịn nửa ngày, lúc người ta nói lời này, nó đã thành món ăn trong mâm người ta rồi?
Con thỏ cũng không muốn làm người đại diện của thần thổ địa. Bạch Hổ than thở, lúc Nhạc Tâm không tới làm thần thổ địa, ai cũng muốn làm người đại điện của thần thổ địa, bây giờ, tất cả mọi người chỉ muốn kiếm tiền.
Tiền tài ăn mòn con người.
Lúc này, tiểu thần thổ địa đi học mà không thế đánh nhau đang cảm giác cuộc đời tịch mịch, con bé nói hay là để nó làm đi.
Bạch Hổ hỏi, có biết xử lý như thế nào không?
Tiểu thần thổ địa chỉ con thỏ, nó sẽ, để nó đi theo không được sao.
Con thỏ vẫn luôn là quân sư của Bạch Hổ, gặp phải chuyện gì cũng là nó ở bên cạnh bày mưu tính kế. Tiểu thần thổ địa sinh ra đã là tiên, lại được Nhạc Tâm dạy bảo, sớm tối tu luyện, bản lĩnh vững chắc, sau lưng có thần thổ địa, còn có Đạo Nhất Tiên Quân thực lực sâu khó lường danh tiếng lẫy lừng, tinh quái gặp nó, đều run lẩy bẩy.
Huống chi, vốn không nên có người đại diện của thần thổ địa, nó là thần thổ địa tương lai, còn có quyền với chức thần thổ địa, danh chính ngôn thuận.
Mọi chuyện quyết định như vậy, tiểu thần thổ địa tuổi còn nhỏ bắt đầu cưỡi ngựa nhậm chức.
Nhạc Tâm và Trữ Vệ cảm thấy đây cũng là cơ hội rèn luyện nên không có nhúng tay, cũng để mặc con bé. Dù sao xảy ra chuyện, còn có bọn họ ở phía sau ôm lấy.
Nhưng tiểu thần thổ địa vẫn không thích làm bài tập, nó trò giỏi hơn thầy, bởi vì không muốn làm bài tập, vậy mà cáu kỉnh bỏ nhà trốn đi.
Nó nói nó là thần tiên, nên trở về tiên giới.
Ở tiên giới không cần làm bài tập.
Nhạc Tâm từ ái sờ đầu con bé, đưa nó lên tiểu học ở tiên giới.
Tiểu thần thổ địa vẫn còn non lắm, bài tập ở tiên giới suýt chút khiến nó phải khóc.
Thầy giáo giáo dục mấy đời, bảo thủ lại nghiêm khắc, không làm bài tập là không thể nào, đời này cũng không thể.
Một ngày, tiểu thần thổ địa thừa dịp thầy giáo không chú ý, vụng trộm chạy ra khỏi lớp học. Nó tản bộ khắp tiên giới, đi mệt thì ôm mây trôi, tùy ý tung bay. Tung bay tung bay, tung bay tới nơi trước đây nó chưa từng tới. Ở nơi đó, nó nhìn thấy một nam thần tiên quần áo lộng lẫy, khí thế âm trầm khiếp người.
Nam thần tiên thẳng tắp đứng đấy, phát hiện ra sự tồn tại của nó, hắn quay đầu nhìn.
Tuấn dật phi phàm, dung nhan tinh xảo, thật sự là đẹp mắt.
Tiểu thần thổ địa thốt ra: "Ngài là Thiên Đế?"
Mẹ nó nhờ Bạch Hòa tiên tử chăm sóc nó, tiên tử lấy chân dung của Thiên Đế cho nó xem, sợ nó không biết thân phận của Thiên Đế thì sẽ gặp rắc rối.
Thiên Đế Phó Dư nhìn cô bé trước mắt, tinh thần lại trôi dạt đến cực kỳ lâu trước kia, khi đó, đã từng có cô nhóc hỏi hắn như vậy: "Ngươi là tiên thái tử?"
Cũng ngây thơ như thế, chưa từng kính sợ hay sợ hãi hắn, trong ánh mắt cũng không có tính toán hoặc có ý khác.
Phó Dư đến gần tiểu thần thổ địa, sờ lên đầu nó, hỏi nó: "Tiên giới xinh đẹp không?"
Tiểu thần thổ địa nhăn nhăn cái mũi, vô cùng đáng yêu: "Xinh đẹp, thế nhưng mẹ không ở đây, ta hơi thấy nhớ mẹ."
Phó Dư giật mình: "Đúng vậy ..."
Tiểu thần thổ địa cho là mẹ hắn cũng không ở đây, định ra dáng người lớn vỗ vỗ vai an ủi hắn, nhưng hắn quá cao, nó chỉ có thể vỗ vỗ mu bàn tay của hắn: "Không sao, chúng ta đi tìm mẹ là được rồi."
Nó cười với hắn: "Ta định về nhà, ở tiên giới cũng phải làm bài tập, ta nên về thế gian thôi, thầy giáo ở đó không hung ác lắm, hơn nữa còn có ba mẹ."
Phó Dư hỏi nó: "Vậy ngươi sẽ quay lại tiên giới sao?"
Tiểu thần thổ địa nhạy bén cảm giác được Thiên Đế đẹp trai trước mắt cũng không vui vẻ, nó nghĩ nghĩ, ngay thẳng mà vụng về nói: "Ngài cười một tiếng đi, cười một cái ta sẽ về tiên giới."
Mẹ đã nói, người vui vẻ sẽ cười, vậy hắn cười sẽ vui vẻ.
Phó Dư lại sờ lên đầu nó, hắn vốn là cảm xúc âm trầm, sau khi làm Thiên Đế, hỉ nộ càng không lộ ra, gần hai năm, tất sẽ không dễ dàng cười. Nhưng dưới ánh mắt sốt ruột của cô bé, hắn vẫn giật giật khóe môi, hé ra một cười.
Cô có gia đình của cô, hắn có trách nhiệm của hắn.
Năm tháng bình yên.