Ở trong sân này bà cụ Hạ rất không được hoan nghênh.
Nhạc Tâm thì không cần phải nói, cô từ chối nuôi quỷ, cũng không có hứng thú nghiên cứu quỷ.
Tối hôm qua Nhạc Duyệt đột nhiên nhìn thấy đồng loại, trong chốc lát nổi hứng mới để cho con quỷ bà cụ Hạ này theo về. Nhưng giữa cô ấy và Hạ Văn Tuấn có thù cũ, đối với bà nội của anh ta cũng không thể có hảo cảm. Nhạc Duyệt không định tìm Hạ Văn Tuấn lấy mạng, cô ấy không muốn dính nghiệp chướng, cô còn muốn làm một con quỷ tốt, chờ Nhạc Tâm thi đậu giáo viên.
Bà cụ Hạ không muốn đi, bà mơ hồ cảm giác được trong khu nhà nhỏ này có vật gì đó có thể tẩm bổ quỷ khí của bà, làm cho bà cảm thấy thật thoải mái, vật kia hình như chôn ở dưới cây hoa hồng.
Nhạc Duyệt hỏi lí do bà ngưng lại nhân gian.
Bà cụ Hạ cũng không giấu giếm.
Bà thờ phụng thượng đế, chết cũng không muốn con cháu của bà theo phong tục ở đây, như dập đầu để tang bà, khóc tang, mai táng. Chủ yếu nhất là, bà muốn chôn cùng cây thánh giá.
Thế nhưng, con trai thứ hai Hạ Duy Tú của bà, cũng là người làm chủ tang lễ cho bà, kiên quyết sẽ không dựa theo lời bà nói. Hạ Duy Tú không tin quỷ thần, chớ có nói là thượng đế ngoại lai. Ông ta hiếu thuận, cho nên tang lễ mẫu thân tuyệt đối tổ chức thật lớn, mặc đồ tang, kèn Xô-na gánh hát đều phải mời hai nhà, mời người khóc tang, như vậy mới có thể thể hiện ra lòng hiếu thảo của ông, cũng mới làm cho ông có mặt mũi.
Vì vậy, bà cụ Hạ biến thành quỷ.
Nhạc Duyệt nói lại lời nói của bà cụ Hạ cho Nhạc Tâm, Nhạc Tâm ngẩng đầu từ trong đống bài thi, thờ ơ nói: "Đâu có chuyện gì liên quan tới tôi? Tôi nên đi giúp bà ta đánh gãy chân đứa con bất hiếu Hạ Duy Tú hay là xốc quan tài bỏ cây thánh giá vào cho bà ấy?"
Con Dấu ngồi chồm hỗm trên bàn sách đến phát chán nghe vậy bật dậy: "Vậy cô nhất định phải nổi danh, Nhạc Tâm. À, đánh gãy chân người khác sẽ bị chú cảnh sát mời uống trà, còn phải đền tiền, tôi khuyên cô nên thận trọng."
Nhạc Tâm hỏi Nhạc Duyệt: "Nghe thấy chưa?"
Nhạc Duyệt yếu ớt thở dài: "Tôi biết cô lại nói tôi xen vào việc của người khác, không phải, tôi cũng không phải thánh mẫu, chỉ là sợ hãi thôi."
Kinh sợ đến mức không muốn thấy Hạ Văn Tuấn.
Con Dấu kinh ngạc: "Cô kinh sợ cũng thật rõ ràng quá nhỉ." Nếu cô ấy không nói, nó còn tưởng rằng cô ấy còn dư tình chưa dứt đối với Hạ Văn Tuấn.
"Cậu cũng có thể coi như tôi bị tự kỉ." Cô ấy chính là một con quỷ nhát gan. Cô ấy hỏi Nhạc Tâm: "Bà ta không muốn đi, làm sao bây giờ?"
Nhạc Tâm nhìn Con Dấu, Con Dấu khó hiểu: "?"
Quá đần, một chút ăn ý cũng không có, không nên để cô phải hỏi lên chứ: "Đánh người phải ngồi tù bồi thường tiền, đuổi tà ma thì sao?"
Con Dấu xem náo nhiệt không ngại chuyện càng lớn hơn: "Đánh chết không lấy tiền?"
Nhạc Tâm để bút xuống, đứng lên, vươn vai thư giãn.
Nhạc Duyệt cho rằng Nhạc Tâm bị Con Dấu thuyết phục, tức giận đến khuôn mặt càng trắng hơn, cô quay sang ồn ào với Con Dấu: "Đánh chết không lấy tiền, chúng tôi không có quỷ quyền như vậy sao? Xin hãy tôn trọng một con quỷ được không?"
Cô ấy lại quay sang Nhạc Tâm: "Cô thật sự muốn đánh chết bà ta?"
Nhạc Tâm xuống lầu rửa sạch mấy quả táo đỏ, đun nước nóng, rót ly trà táo đỏ. Trong quá trình này, Nhạc Duyệt vẫn đứng ở sau lưng cô. Nhạc Tâm ghét bỏ cô ấy vướng chân vướng tay: "Cô muốn làm cái gì? Không muốn tôi đánh chết bà ta?"
Nhạc Duyệt xoắn xuýt vặn ngón tay, dùng âm thah đặc biệt trống rỗng của mình nói: "Xuất phát từ tình đồng loại, tôi không muốn cô đánh chết bà ta. Về phương diện khác, đối với quỷ đã chết, lại đánh chết nữa thì thành cái gì, tôi ... Thật sự tò mò?"
Thổi thổi trà nóng, Nhạc Tâm uống một ngụm, trà táo đỏ bổ huyết khí, đọc sách quá mất sức, cần bổ một chút: "Bà ta vừa mới đi rồi, thu lại lòng hiếu kỳ của cô đi!"
Trong linh đường, quan tài đặt chính giữa, phía trước đốt đèn chong. Đêm khuya, Hạ Văn Tuấn đốt xong tiền giấy, mới vừa nhắm mắt một lúc, liền nghe được tiếng động trong quan tài. Dựa theo tập tục, bên cạnh quan tài cần có người thân gác suốt đêm. Hạ Văn Tuấn mở mắt ra, người anh họ bên cạnh anh ta đã ngủ say.
Trong quan tài vẫn còn vang, tỉ mỉ nghe, giống như là có người đang dùng móng tay cào ván quan tài.
Xác chết vùng dậy?
Đầu óc mơ hồ của Hạ Văn Tuấn lập tức tỉnh táo.
Hạ nãi nãi ngồi xếp bằng ở trên quan tài, đắc ý nhìn gương mặt của đứa cháu sợ hãi bàng hoàng, bà ta thoả mãn cực kỳ. Bà động động tay, cố gắng điều khiển thi thể mình dùng móng cào trong quan tài, phát ra tiếng vang lớn hơn. Bà muốn nói với cháu của bà, bà không hài lòng tang lễ như vậy, không hài lòng mà lập tức muốn xác chết vùng dậy.
Cháu trai của bà thông minh như vậy, còn có thể học đại học 911, nhất định có thể hiểu ý của bà.
Quả nhiên, sắc mặt Hạ Văn Tuấn trắng nhợt, anh ta đẩy người anh họ nằm cạnh một cái, anh họ ngủ như lợn chết, vừa đánh vừa gọi, làm thế nào cũng không tỉnh lại.
Âm thành trong quan tài càng ngày càng vang, phối hợp với tiếng vang, nắp quan tài cũng chấn động, giống như là muốn lật lên. Cửa phòng rộng mở, có gió mùa hè lặng lẽ thổi vào, kéo theo ánh lửa trong đèn chong lập lập lòe lòe.
Hạ Văn Tuấn nắm kính mắt ở bên cạnh đeo lên, nhìn chằm chặp quan tài, anh ta bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, anh mắt tối sầm lại, run rẩy lấy mở điện thoại di động, hình như đang gửi tin nhắn.
Nắp quan tài bất động.
Sắc mặt Hạ Văn Tuấn bình tĩnh hơn một chút, tốc độ gõ chữ nhanh hơn.
Nó đã đoán được rồi sao? Thực sự là cháu trai ngoan. Thế nhưng, bây giờ nó đang làm gì đó? Bà cụ Hạ tò mò bay tới bên cạnh anh ta, tiến tới xem màn hình điện thoại di động.
Một luồng hơi lạnh từ bên tai anh ta ập xuống, Hạ Văn Tuấn nhịn không được run rẩy, cũng càng khẳng định suy đoán trong lòng. Cái này chắc chắn là đến vì anh ta.
Nhất định là Nhạc Duyệt giả làm.
"Đại sư, ngày mai từ lúc nào người có thể dến? Cô ta muốn hại tôi, vừa mới tới dọa tôi..."
Mắt bà cụ Hạ nhòe đi, bà mơ mơ hồ hồ thấy có hai chữ đại sư, không khỏi vui vẻ, cháu trai của bà đây là tìm đại sư tới chiêu hồn, sau đó hỏi bà có nguyện vọng gì. Ôi chao, cháu trai của bà thật là thông minh.
Bà cụ Hạ vui mừng vòng quanh Hạ Văn Tuấn một vòng, Hạ Văn Tuấn chỉ cảm thấy toàn thân càng ngày càng lạnh, trong lòng cũng đề phòng.
Được rồi, giải quyết xong mọi chuyện rồi, kế tiếp đi đâu đây? Trong sân kia có thứ tốt, nhưng nguyện vọng quan trọng hơn. Bà cụ Hạ do dự một hồi, cuối cùng, xuyên qua quan tài, ngủ vào trong thân thể của mình.
Năm rưỡi sáng, nhiệt độ trong phòng trở nên âm lãnh trong nháy mắt, trong chăn một tia ấm cũng không có, Nhạc Tâm bất đắc dĩ trợn mắt.
Quỷ đồng hồ báo thức Nhạc Duyệt này thật là dùng quá tốt rồi. Cô tuyệt đối không có đối thủ cạnh tranh, đương nhiên, nếu đối thủ cạnh tranh của cô chỉ vẻn vẹn dựa vào ý chí cũng có thể thức dậy, thế thì quá đáng sợ, cô thua cũng đúng.
Ôi, bắt vài con quỷ làm đồng hồ báo thức rồi bán đi? Tuyệt đối có thể phát huy tính năng của đồng hồ báo thức đến cực hạn.
Quỷ Nhạc Duyệt trốn dưới bụi hoa hồng tự dưng rùng mình, cô ấy đã chết, còn có người nhớ cô ấy sao?
Sáng mùa hạ nhiệt độ khá thấp, nhưng Nhạc Tâm không sao cả, cô mặc quần áo dựa vào biến hóa của bốn mùa chỉ là vì không muốn khác với người thường. Cô không sợ lạnh cũng không sợ nóng.
Con Dấu thật tò mò: "Tôi cho là cô sẽ giết chết Nhạc Duyệt, ít nhất cũng phải cảnh cáo cô ấy không nên quấy rầy giấc ngủ của cô." Nhưng Nhạc Tâm thế mà ngoan ngoãn bò lên giường xem sách.
Nhạc Tâm kéo màn cửa sổ ra, ngoài cửa sổ sắc trời đã sáng, cô cầm lược chải tóc: "Tôi là một thần tiên hết lòng tuân thủ cam kết."
Nếu đã đồng ý với Nhạc Duyệt sẽ thi giáo viên, vậy cô phải nói được thì làm được. Dựa vào tiên thuật để ăn gian là không được, như vậy không công bằng đối với những người khác.
"Còn nữa không nên tùy tiện nói giết chết, tôi yêu hòa bình."
"Đọc sách khiến người ta trọc đầu, cậu xem tóc tôi rụng rồi, sắp trụi lủi rồi." Nhạc Tâm cầm lên một sợi tóc dính trên lược, cảm thán: "Tôi thực sự là một thần tiên vừa nỗ lực vừa cần mẫn!"
Nếu có mắt, Con Dấu nhất định sẽ trợn trừng: "Cô vuốt mái tóc đen dày của mình không cảm thấy lương tâm trỗi dậy à?"
Nhạc Tâm không có lương tâm cầm lấy sách giáo dục tâm lý học mở ra đến chỗ hôm trước đang học dở, bắt đầu im lặng học bài dưới nắng sớm.
Lông mày Nhạc Tâm vô cùng đen, lông mi cũng đen dài. Mắt cô trắng đen rõ ràng, trông cực kỳ sạch sẽ, tôn lên khuôn mặt trắng nõn nà, tựa như một đầm nước trong. Cho nên, mỗi một lần khi cô nhìn chăm chú vào Trữ Vệ, Trữ vệ đều muốn che ngực, sợ tim đập nhanh quá sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực.
Anh muốn chết đuối ở trong cặp mắt kia.
Con Dấu mù chữ không dám lên tiếng quấy rối Nhạc Tâm học tập, đối với người chưa từng được mở mang đầu óc lại còn không có học mà nói, người làm công tác văn hoá đều đáng sợ.
Nhưng Nhạc Tâm đọc sách được bao lâu cửa sắt ngoài sân đã bị người ta đập: "Có ai không? Chuyển phát nhanh!"
"Chuyển phát nhanh?"
Nhạc Tâm nhìn thoáng qua điện thoại di động, vừa mới sáu giờ.
"Chuyển phát nhanh của ai?" Cô vứt ánh mắt hoài nghi về phía Con Dấu: "Cậu mua?"
Con Dấu lớn tiếng kêu oan: "Tôi làm gì có tiền!"
Cũng đúng.
Nhưng trong nhà này không có người sống.
Con Dấu vứt nồi* về phía con quỷ: "Nhất định là chuyển phát nhanh của Nhạc Duyệt rồi."
*Nếu ai thường theo dõi C-biz chắc sẽ hiểu rõ cụm này, vứt nồi đại ý là đẩy lỗi sai cho người khác.
"Cậu có thành kiến với tôi đúng không?" Âm thanh trống rỗng chết chóc của Nhạc Duyệt yếu ớt tản ra khắp phòng ngủ: "Đừng cho là tôi không nghe thấy thì oan uổng tôi, cậu không có tiền, một con quỷ thì có tiền à?"
Tối hôm qua sau khi Con Dấu nói đánh chết quỷ không mất tiền, Nhạc Duyệt đã lặng lẽ ghi tên Con Dấu vào sổ đen của mình. Cái Con Dấu này không phải là một con dấu tốt.
Nhạc Tâm mở cửa, người đưa chuyển phát nhanh là thanh niên trẻ tuổi. Cậu ta nhìn thấy Nhạc Tâm thì ngẩn người, lỗ tai lặng lẽ đỏ.
"Nhạc Duyệt, chuyển phát nhanh của cô." Cậu ta nói.
Con Dấu nhịn không được truyền âm cho Nhạc Tâm: "Nhạc Tâm Nhạc Tâm, cô phải trả lại, không phải, đây là chuyển phát nhanh của cô."
Nhạc Tâm không đáp lại nó: "Tôi không mua đồ."
Thanh niên chuyển phát nhanh: "Có thể là người khác gửi đưa cô!"
Nhạc Tâm hỏi: "Là cái gì?"
Thanh niên chỉ chỉ xe ba bánh sau lưng cậu ta: "Ở trên xe."
Ở trên xe? Sao không đưa cho cô?
Thanh niên giải thích: "Cả một xe."
Cả xe ba bánh này toàn là đồ của Nhạc Tâm cho nên sáng sớm cậu ta phải lôi tới đưa cho cô trước, sau đó sẽ đi đưa cho người khác.
Nhạc Tâm: "..."
Người nào gửi cho cô, cô đại khái đã rõ ràng, đoán chừng là một người trong nhà có mỏ.
Với sự trợ giúp của thanh niên, Nhạc Tâm dọn một xe ba bánh chuyển phát nhanh vào sân, cô tùy ý lật mấy thùng, xem nhãn hiệu, giầy, y phục, túi xách tay, đồ trang điểm cái gì cần có đều có, như là xe hàng của tiểu thương.
Sau khi hữu nghị nói hẹn gặp lại với thanh niên chuyển phát nhanh, Nhạc Tâm lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Trữ Vệ.
"Alo?"
Điện thoại vang lên hai tiếng đã bị nhận, thanh âm khàn khàn mới vừa tỉnh ngủ của Trữ Vệ truyền đến, lỗ tai Nhạc Tâm mềm nhũn.
"Đồ, đồ đạc là anh gửi?"
Giọng nói ở bên kia trong trẻo hơn một chút: "Nhận được rồi? Em thấy hài lòng không?"
Nhạc Tâm: "..."
"Tại sao đột nhiên gửi đồ cho em?"
"Sợ em quên mất anh, muốn khiến chúng nó nhắc nhở em sự tồn tại của anh." Thanh âm nhẹ nhàng, tựa như lông vũ lướt qua đầu tim.
"Em cho là anh sẽ nói như vậy?" Giọng Trữ Vệ lạnh lùng, đạm mạc nói: "Anh thấy phú nhị đại khác yêu đương đều tặng đồ cho bạn gái, anh vẫn chưa tặng cho em cái gì, hiện tại bù vào."
Anh lại bỏ thêm một câu: "Em đừng suy nghĩ nhiều."
Cơn gió này...
Nhạc Tâm oán anh: "Em thấy phú nhị đại khác đều là tặng xe, tặng nhà, sao anh không tặng?"
Trữ Vệ: "Em nghĩ anh ngốc sao? Anh cũng không phải người coi tiền như rác! Đừng mơ mộng anh tặng xe, tặng nhà cho em, trừ phi em gả cho anh, tên chúng ta cùng ở trong giấy hộ khẩu!"
Lấy tiền vũ nhục người khác? Nhạc Tâm dùng tự tôn của cô bé lọ lem cự tuyệt anh: "Mấy thứ này em không cần, em sẽ gửi tất cả về cho anh - trả lại!"
"Hừ!" Trữ Vệ tỉnh táo nói: "Địa chỉ trên chứng minh thư của anh là giả, em gửi đến đâu? Em không cần thì cứ ném..."
Cảm giác được Trữ Vệ có xu thế lại thả mấy lời ngoan độc, Nhạc Tâm cúp điện thoại trước, còn "Hừ?", bị tổng tài bá đạo nhập vào thân à?
Con Dấu chứng kiến hết thảy cực kỳ tang thương nói: "Bình tĩnh chút, miệng sắp chạm đến lỗ tai rồi."
"Ai cần cậu lo..."
Còn chưa dứt lời, một chậu chất lỏng ấm áp tanh mặn tạt từ đầu đến chân Nhạc Tâm, cô lau mắt một cái, miễn cưỡng mở hai mắt ra, trên tay một màu đỏ rực.
Máu chó?