Bọn họ đột kích từ bốn hướng, đảm bảo chặn đứng toàn bộ đường lui của đội Lam.
Người dẫn đầu nhóm tấn công trực diện là Hoắc An.
Cậu ta di chuyển với tốc độ cực nhanh, lướt qua rừng cây như một bóng ma, chỉ để lại tiếng động nhẹ thoảng qua.
[Các cậu nghĩ họ có bắt được Tề Phi Trì không?]
[Sáu chọi bốn, có vẻ chiếm ưu thế nhỉ?]
[Ưu thế gì chứ! Đó là huấn luyện viên đấy! Bốn người đều là quân chính quy Đan Trạch!]
[Sao lại không thể? Đội bốn phút rưỡi cũng có một huấn luyện viên mà, còn có anh Hoắc cấp siêu S nữa!]
[Đây có phải lần đầu anh Hoắc tham gia một cuộc diễn tập quy mô lớn như thế này không?]
[Anh Hoắc mạnh như vậy, tại sao huấn luyện viên không cho cậu ấy tham gia Berkeley League nhỉ?]
[Tôi cũng không hiểu, do chưa đủ tuổi à?]
[Thang Anh Trác năm nhất, năm hai đều đi, lần này có khi chính cậu ta làm tổng chỉ huy ấy chứ. ]
[Hoắc An giờ đã năm hai rồi, không biết danh sách năm nay có tên cậu ta không nữa. ]
Các huấn luyện viên cũng đang bàn luận về khả năng chiến thắng của các đội.
[Lâu rồi mới thấy một trận chiến phe phái căng thẳng thế này. Lứa sinh viên năm nay không tệ, đặc biệt là Lạc Tấc. ]
[Có Hoắc An, biết đâu họ thực sự có cơ hội... ]
[Cậu tự tin vào Hoắc An thế sao?]
[Lực lượng cấp siêu S... Nhiều người vẫn chưa thực sự hiểu rõ đâu. ]
Lạc Tấc cùng tổ với Hoắc An. Với thể lực hiện tại của cô, muốn theo kịp tốc độ của cậu ta vẫn là một thử thách không nhỏ, hơi thở cô bắt đầu hơi rối loạn.
"Dừng lại." Giọng nói của Chúc Chiêu bất chợt vang lên trong tai nghe.
"Huấn luyện viên ở vị trí phía trước các cậu, cách khoảng 600m, cẩn thận." Chúc Chiêu nhắc nhở.
Từ Lệ Lệ hạ giọng thốt lên: "Trang bị định vị của cậu cũng đỉnh thật đấy, chuẩn xác ghê!"
Chúc Chiêu bất đắc dĩ đáp: "Dù có giỏi đến đâu cũng bị Natasha của cậu che chắn hết rồi còn gì?"
Không ngờ rằng thiết bị định vị tinh vi mà cô luôn tự hào lại bị một người không chuyên dùng cách đơn giản đến khó tin để vô hiệu hóa.
"Cậu khen nữa là tớ ngại đấy..." Từ Lệ Lệ cười tít mắt, cả người như tỏa ra ánh hồng phấn.
Lạc Tấc: "..."
Lạc Tấc: "Hay là tớ mở cho hai cậu một kênh riêng nhé?"
Khâu Sinh: "+1."
Vệ Hòa: "Tình bạn của con gái đúng là khó hiểu thật."
Trên trán Kê Tiến gân xanh giật giật: "Đang làm nhiệm vụ mà còn đùa giỡn? Các em đang làm cái gì vậy?"
Lạc Tấc nghiêm giọng: "Toàn đội chú ý! Hành động!"
"Rõ!"
Đôi mắt Hoắc An ánh lên sắc đỏ như một con sói săn mồi bật nhảy vồ lấy mục tiêu đã chọn.
Bạch Hổ như có linh cảm lập tức lăn người tránh đòn tập kích bất ngờ.
"Nhóc con, khá lắm." Ông nhìn Hoắc An chằm chằm.
Đáp lại ông là đòn công kích trực diện từ Hoắc An.
Cả hai di chuyển với tốc độ chóng mặt, không có bất kỳ động tác thăm dò nào mà lao vào giao chiến ngay lập tức.
Mỗi cú đấm, mỗi cú đá đều nhắm thẳng vào đối phương. Đòn tấn công, phản đòn, né tránh, từng chiêu thức liên tiếp được tung ra, nhanh đến mức chỉ còn thấy tàn ảnh.
[Mẹ nó, không thể tin nổi! Anh Hoắc lại có thể đánh ngang tay với huấn luyện viên?]
[Đây chính là sức mạnh của cấp siêu S sao? Mạnh quá!]
[Là do chênh lệch cấp bậc à? Huấn luyện viên Bạch Hổ thuộc cấp nào? S hay A?]
Ánh mắt Bạch Hổ sáng rực: "Nhóc con, cậu lại tiến bộ rồi đấy, không tệ!"
Câu trả lời cho ông là một cú đấm thẳng từ Hoắc An.
Lạc Tấc giữ nguyên tầm ngắm, kính ngắm chưa từng rời khỏi phạm vi của Hoắc An. Cô đang chờ đợi, chắc chắn khu vực này vẫn còn huấn luyện viên khác.
Bên kia, Điêu Tự Dân, Vệ Hòa và Khâu Sinh lập thành một tổ đối đầu với huấn luyện viên Hắc Trảo.
Hắc Trảo vỗ tay, cười nhạt: "Có thể đi đến bước này cũng không tệ, hai cậu cùng lên đi!"
Điêu Tự Dân và Vệ Hòa liếc nhìn nhau, sau đó chia hai hướng lao tới.
Cùng lúc đó.
"Đoàng!"
Khâu Sinh bóp cò.
Hắc Trảo vừa giơ tay định phản đòn thì lập tức cảm nhận được một luồng nguy hiểm mãnh liệt.
Trong khoảnh khắc, ông lập tức lao về phía Vệ Hòa!
Vệ Hòa sững sờ nhưng nhanh chóng hiểu ra ý đồ của đối phương. Cậu ta siết chặt lấy cánh tay Hắc Trảo không để ông thoát thân.
Nhưng huấn luyện viên vẫn là huấn luyện viên, đấu 1v1, Vệ Hòa hoàn toàn không phải đối thủ.
Thấy Hắc Trảo sắp vùng ra, Điêu Tự Dân cũng lao tới, túm chặt lấy cánh tay còn lại của ông.
Nhận thấy không thể thoát, Hắc Trảo lập tức xoay người kéo Vệ Hòa chắn trước mặt mình.
Vệ Hòa lập tức móc chân, dùng sức lật người, đổi thế khiến huấn luyện viên bị ghìm xuống dưới.
Hắc Trảo vừa định đứng dậy thì Điêu Tự Dân đã dùng toàn bộ trọng lượng đè chặt lên ông: "Khâu Sinh! Còn chờ gì nữa hả?"
"Chết tiệt!" Khâu Sinh nghiến răng, bóp cò.
"Đoàng! Đoàng! Đoàng!"
Một làn khói đỏ, xanh, lẫn lục bốc lên.
Vệ Hòa và Điêu Tự Dân kiệt sức, nằm bẹp xuống đất.
Vệ Hòa thở hồng hộc: "Huấn luyện viên Hắc Trảo, thầy lớn lên uống thuốc tăng lực phải không?"
Hắc Trảo đứng dậy, đá mỗi đứa một phát: "Mấy cậu cũng lì phết nhỉ, ép tôi ra mồ hôi luôn rồi đây này!"
Khâu Sinh thở dài: "Báo cáo, huấn luyện viên Hắc Trảo bị loại, Vệ Hòa và Điêu Tự Dân cũng bị loại."
"Đã nhận." Lạc Tấc nhắc nhở: "Đối phương vẫn còn một huấn luyện viên bắn tỉa chưa lộ diện, chú ý..."
Còn chưa kịp nói hết câu, bên kia đột nhiên vang lên một tiếng súng bắn tỉa chát chúa!
"Chết tiệt! Tôi bị nhắm trúng rồi!" Khâu Sinh hét lên.
Huấn luyện viên Kê đang giao đấu với một huấn luyện viên khác, Lạc Tấc liếc nhìn Hoắc An, thấy cậu ta vẫn đang chiến đấu hăng say liền hạ giọng nói: "Tôi sẽ quay lại ngay."
Cô không nhận ra rằng, ngay khi mình vừa rời đi, Hoắc An lập tức rơi vào trạng thái cuồng hóa!
[Xem mà tôi kích động quá! Sao y như phim hành động thế này?]
[Cứu tôi với! Căng thẳng muốn xỉu! Mẹ nó, đây mới là trường quân đội thực thụ!!!]
Khâu Sinh dùng gương quan sát địa hình xung quanh, không thấy có gì bất thường: "Kẻ địch đang phong tỏa khu vực này, tôi không thể di chuyển."
Lạc Tấc điều chỉnh kính viễn vọng trên mũ giáp, nhanh chóng xác định vị trí của cậu ta. Khâu Sinh đang ẩn nấp sau một tảng đá, hai bên đều có lỗ đạn bắn tỉa nhưng không có dấu vết bị thương.
Cô mở miệng: "Nói hướng cho tôi."
Mồ hôi lấm tấm trên trán, Khâu Sinh cẩn thận hồi tưởng lại vị trí tiếng súng vừa nổ, khoảng cách, tốc độ gió...
"Đại khái ở hướng này một chút, nhưng không rõ khoảng cách."
Lạc Tấc rà soát từng điểm theo hướng Khâu Sinh chỉ nhưng vẫn không phát hiện bất cứ dấu hiệu bất thường nào.
Nói cách khác, cô không thể xác định vị trí của huấn luyện viên bắn tỉa.
"Khâu Sinh." Lạc Tấc đột nhiên lên tiếng, giọng nói cực kỳ bình tĩnh.
Khâu Sinh lập tức cảnh giác, người hơi run lên: "Gì nữa?"
"Ngoan nào, thò đầu ra một chút đi."
"Mẹ nó! Cậu muốn tôi chết à?"
Giọng Lạc Tấc trở nên nghiêm túc: "Đây là một tay súng bắn tỉa lão luyện. Cậu tránh được là nhờ trực giác, nhưng nếu tôi bắn trượt, cả hai chúng ta đều chết."
Khâu Sinh sững sờ rồi nghiến răng nói: "Nếu cậu không bắn hạ được thầy ấy, tôi nhất định không để yên đâu!"
"Yên tâm." Lạc Tấc đầy tự tin.
Khâu Sinh hít sâu một hơi, chậm rãi nhô đầu ra từng chút một.
"Đoàng!"
Viên đạn bắn tỉa lao tới thổi bay mũ giáp của cậu ta.