Người vừa lên tiếng là một tên tóc đỏ, ngoại hình trông cũng được nhưng lại có thói quen hếch mũi nhìn người khác, phá hỏng cả sự hài hòa trên gương mặt.
Tên tóc đỏ vẫn tiếp tục: "Nghe nói giải đấu lần này Đan Trạch lại thua thảm à? Mùa sau chúng mày khỏi tham gia luôn đi, đỡ lãng phí suất thi đấu, ha ha ha!"
Nhìn cái dáng vểnh mũi của cậu ta, Lạc Tấc bỗng thấy tay hơi ngứa.
"Trương Bằng, mày có tư cách nói chuyện ở đây à?" Khâu Sinh bước lên chắn trước Thang Anh Trác: "Chờ chủ không có nhà rồi mới chạy ra sủa bậy hả?"
"Mẹ nó, mày nói cái gì?" Tên tóc đỏ bị chọc giận, tiến lên một bước đẩy mạnh vào ngực Khâu Sinh, mắt trợn trừng.
Khâu Sinh cũng chẳng nhượng bộ, cũng mạnh mẽ đẩy ngược lại, hai người suýt nữa dí sát mặt vào nhau.
"Chuyện gì thế?" Lạc Tấc thấp giọng hỏi.
Vệ Hòa bĩu môi: "Đám gian xảo của Học viện Quân sự Tây Nặc."
Nhìn mấy người bên cạnh Trương Bằng vừa đăng nhập, Lạc Tấc càng hiểu sâu hơn về chữ "gian xảo" này.
Khâu Sinh cười khẩy: "Sao? Mày sợ tao đến mức phải lén gọi thêm người à?"
Vệ Hòa giải thích: "Trước đây cậu ta từng solo 1v1 với Khâu Sinh nhưng thua thảm, mất mặt quá nên suốt ngày nhắm vào Anh Tử. Cậu cũng biết đấy, Anh Tử thường không thích đối đầu với người của Tây Nặc, thế là cậu ta tưởng Anh Tử sợ cậu ta nên càng lúc càng quá đáng."
Trương Bằng như thể vừa nghe được chuyện cười, bật ra một tiếng cười quái dị, mũi hếch lên càng cao: "Tao sợ mày? Bốn người chúng mày, bên tao cũng bốn người, có gan thì đấu 4v4 đi!"
Lạc Tấc: ...
Đúng là một tên xảo trá.
Khâu Sinh tức đến bật cười, chỉ vào Lạc Tấc: "Cậu ấy còn chưa từng chạm vào cơ giáp, mày muốn đấu 4v4 với bọn tao?"
Động tĩnh bên này không nhỏ, thu hút không ít sự chú ý. Vừa nghe câu nói của Khâu Sinh, xung quanh đã có tiếng cười rộ lên.
Lạc Tấc lại lên tiếng: "Tôi..."
"Không phải chúng mày vừa nói là muốn kéo gái lên điểm à? Sao thế? Giờ lại sợ rồi à?" Trương Bằng khịt mũi, một lần nữa ngắt lời cô.
Lạc Tấc dứt khoát im lặng.
Cô đã cài đặt diện mạo trên Tinh Võng dựa theo khuôn mặt thật của mình. Dù đã làm mờ một số đường nét nhưng vẫn có thể nhìn ra đây là một cô gái trông khá mềm mại.
Trong đấu trường cơ giáp trên Tinh Võng, sinh viên các học viện quân sự luôn thuộc nhóm đứng đầu kim tự tháp.
Nhưng ngoài học viện quân sự ra, nơi này còn quy tụ vô số người đam mê cơ giáp. Tất cả đều dựa vào thực lực để leo hạng, thế nên nhiều người cực kỳ khó chịu với việc sinh viên quân sự kéo người khác lên điểm.
[Lại là kéo gái lên điểm à? Nếu vậy thì cứ lên đi, đừng có làm phiền dân thường bọn tôi. ]
[Lần trước tôi ghép trận với một đội của Thánh Địa Uy An, cô gái trong đội còn không biết bắn súng, lãng phí hết thời gian... ]
[Làm ơn đừng để người mới tham gia đấu tổ đội nữa, kéo gái lên điểm đúng là phát ớn... ]
Trương Bằng cười khẩy một tiếng: "Nhìn đi! Mọi người đều nói thế, sao nào, có phải sợ thua mất mặt cả Nhất Quân không?"
Thang Anh Trác nhíu mày.
Lúc này lại lôi danh tiếng của Nhất Quân ra, đúng là có ý đồ không tốt.
Khâu Sinh vô thức siết chặt tay: "Mày..."
Thang Anh Trác giữ cậu ta lại, Tinh Võng không phải nơi vô pháp vô thiên, không thể tùy tiện ra tay.
Cậu ta nhìn Trương Bằng: "Nói đi, muốn đấu thế nào?"
"Thế này đi, để công bằng, chúng ta thi đấu trong chiến trường tinh thú, bốn đấu bốn theo đội, bên nào giết được nhiều tinh thú hơn thì thắng."
"Quá bỉ ổi! Hắn không dám đấu trực tiếp với bọn mình." Khâu Sinh tức giận.
Nếu là đấu đối kháng cơ giáp, bốn người bên Trương Bằng hoàn toàn không phải đối thủ của Khâu Sinh và Vệ Hòa. Thang Anh Trác cũng có khả năng chiến đấu không tệ, dù ba chọi bốn cũng vẫn có cơ hội thắng.
Nhưng nếu là săn tinh thú thì khác, số lượng người sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến kết quả trận đấu!
"Nếu đã là thi đấu thì chắc phải có phần thưởng hay gì đó chứ nhỉ?" Lạc Tấc bỗng nhiên lên tiếng, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng lại thu hút sự chú ý.
Khâu Sinh bất giác rùng mình, ánh mắt đầy nghi ngờ: Cậu dùng máy biến giọng à?
Lạc Tấc nhìn thẳng vào Trương Bằng, khuôn mặt vẫn giữ vẻ ngây thơ vô hại.
Thấy cô trông như một cô gái yếu đuối, Trương Bằng cười khẩy: "Mày muốn cược gì?"
Lạc Tấc chậm rãi nói từng chữ: "Nếu các cậu thua thì phải đổi phần giới thiệu cá nhân trên Tinh Võng thành: "Nhất Quân bố ơi, con sai rồi!" Thế nào?"
Khâu Sinh toàn thân run lên, ngay lập tức phấn chấn tinh thần: "Ha ha ha! Ý tưởng này hay đấy!"
Nụ cười trên mặt Trương Bằng lập tức biến mất, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Lạc Tấc: "Thế nếu chúng mày thua thì sao?"
"Bọn tôi cũng làm y hệt thôi." Lạc Tấc nhún vai, giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng.
Trương Bằng suy nghĩ một hồi. Lần này cậu ta đã gọi toàn cao thủ, bốn người đấu tinh thú, cậu ta không tin mình sẽ thua, lập tức gật đầu: "Được! Đừng có hối hận!"
Trận đấu giữa hai đại tinh vực nhanh chóng lan truyền, tin tức bay khắp nơi như gió.
Lạc Tấc và đồng đội vừa vào chiến trường mô phỏng, số người theo dõi phòng đấu của họ đã vượt 1000. con số vẫn tiếp tục tăng nhanh.
Mắt Lạc Tấc sáng lên, cô lặng lẽ mở kênh nhận thưởng.
Khâu Sinh có chút lo lắng, ghé sát cô thì thầm: "Tôi hỏi thật nhé, cậu có biết lái cơ giáp không?"
"Chắc là biết." Lạc Tấc đáp.
Giọng Khâu Sinh run rẩy: "Cái gì mà chắc? Cậu vừa nãy mạnh miệng lắm mà! Tôi còn tưởng cậu là dân chuyên nghiệp! Nếu thua thì phải gọi đám kia là bố đấy!"
Lạc Tấc chẳng mấy bận tâm: "Có gì đâu. Nếu lo quá thì cậu có thể tập trước. Nào, gọi bố đi!"
Khâu Sinh: ???
"Đừng hoảng hốt." Thang Anh Trác lên tiếng: "Ba người chúng ta cũng không phải không có cơ hội."
Ý cậu ta rất rõ ràng: cậu ta không tính Lạc Tấc vào.
Khâu Sinh hít sâu một hơi, cố ép bản thân bình tĩnh lại.
Lạc Tấc đứng giữa hàng loạt cơ giáp trong kho hàng, do dự hồi lâu, cuối cùng chọn một bộ cơ giáp màu đỏ rực.
Khâu Sinh như bị sét đánh, kêu lên thất thanh: "Anh Tấc, đại ca, đừng có đùa với lửa! Cậu lấy Leta đi, Liệt Diễm là cơ giáp hạng nặng, không hợp với cậu đâu. Tin tôi đi!"
Cơ giáp Liệt Diễm thuộc dòng pháo đài nổi tiếng với hỏa lực mạnh mẽ, là một cơ giáp hạng nặng.
Theo lý mà nói, với mức độ huấn luyện bình thường của Lạc Tấc, cô chỉ nên tiếp xúc với Leta – dòng cơ giáp hỗ trợ.
Ban đầu, Lạc Tấc cũng định chọn Leta, nhưng ngay khi nhìn thấy Liệt Diễm, bản thiết kế chi tiết của nó chợt hiện lên trong đầu cô.
Vậy thì đương nhiên phải chọn nó rồi!
Thời gian chuẩn bị không còn nhiều, Lạc Tấc nhanh chóng vào khoang lái, truyền tinh thần lực vào hệ thống điều khiển.
Tầm nhìn lập tức mở rộng, cô cảm thấy bản thân như thực sự biến thành một người khổng lồ bằng thép. Cô thử nhấc tay nhưng cánh tay bỗng chịu một lực cản cực lớn, suýt chút nữa thì bị vặn sai khớp.
Tinh thần lực dần bao phủ toàn bộ cơ giáp, cô lại thử nhấc chân nhưng ngay lập tức cơ thể mất thăng bằng.
Cũng may Thang Anh Trác kịp thời đỡ lấy cô, bằng không cô đã ngã sấp mặt xuống đất.
Mặc dù hai bên không thể trực tiếp va chạm với nhau trong trận đấu nhưng vẫn có thể nhìn thấy tình hình bên phía đối thủ. Nhìn thấy bộ dạng loạng choạng của Lạc Tấc, đám sinh viên bên Tây Nặc suýt nữa cười đến chảy nước mắt.
Trương Bằng thậm chí còn lớn tiếng trêu chọc, bảo bọn họ mau chóng nhận thua để khỏi mất mặt.
Khâu Sinh nhìn con số người xem trong phòng trực tiếp đã vượt quá 10. 000, cả người có chút đơ ra.
[Trận đấu săn tinh thú, tổng thời gian: Một giờ. Đếm ngược: 5... 4... 1... Bắt đầu!]