Lạc Tấc vừa về phòng ngủ lập tức lật cuốn sổ tay màu đen ra, đọc từ đầu đến cuối một lượt. Bên trong quả nhiên không hề nhắc đến việc đặt làm riêng cơ giáp.
Cô không cam lòng, lục tung cả giá sách và tủ quần áo.
Không thu hoạch được gì.
Ngược lại, cô phát hiện ra rất nhiều món trang sức gắn đá quý đều là đá nhân tạo rẻ tiền.
Nói cách khác, toàn là hàng giả.
Lạc Tấc gần như có thể tưởng tượng ra nguyên chủ âm thầm "tiết kiệm" được một khoản tiền lớn như thế nào bằng cách mua túi giả, trang sức giả mà không để lộ sơ hở.
Trong khoảng thời gian này, cô đã tranh thủ bổ sung rất nhiều kiến thức cơ bản. Giá của một bộ cơ giáp đặt riêng là một con số đáng sợ.
Cơ giáp cấp A dao động từ chục triệu đến hàng trăm triệu, còn cơ giáp cấp S thì không có cái nào dưới một tỷ. Nghe nói cơ giáp của Hoắc An có giá lên đến hàng trăm tỷ.
Sự thật chứng minh, muốn tìm ra bí mật mà ai đó cố tình che giấu quả thực không hề dễ dàng.
Sau khi lật tung cả phòng mà vẫn không có kết quả, Lạc Tấc khẽ thở dài, gọi video cho Thang Anh Trác.
Đối phương đang ăn cơm, những món ngon trên bàn cậu ta hoàn toàn khác biệt so với đồ ăn ở căng tin trường.
Lạc Tấc nhướng mày: "Cậu ra ngoài trường rồi à? Ăn ngon mà không rủ tớ sao? Chẳng phải đã hứa sẽ bao tớ ăn một năm sao?"
Ba câu hỏi liên tiếp khiến Thang Anh Trác dứt khoát gửi luôn một địa chỉ.
Lạc Tấc lập tức xuất phát.
Đó là một hội quán tư nhân, diện tích cực kỳ rộng lớn, bên trong xa hoa lộng lẫy, những món đồ sưu tầm có giá trị liên thành ở đây cũng chỉ được dùng làm vật trang trí.
Người phục vụ lễ phép hỏi: "Thưa cô, cô thường dùng phòng bao nào ạ?"
Loại hội quán cao cấp này không phải nơi ai cũng có thể đặt chân vào. Người phục vụ thấy cô lạ mặt nhưng bị khí thế của cô áp chế nên không dám ngăn cản, chỉ có thể dò hỏi.
Tai nghe của anh ta truyền đến giọng nói gì đó, ngay lập tức thái độ liền thay đổi: "Thì ra là khách quý của Nhân Tuệ Cư, mời cô đi lối này."
Lạc Tấc bước vào thang máy lên tầng mười, băng qua hành lang theo người phục vụ đến Nhân Tuệ Cư. Gọi là phòng bao nhưng thực chất nơi này chẳng khác gì một căn hộ sang trọng, bất cứ thứ gì có thể nghĩ đến đều có đủ.
Cô tặc lưỡi hai tiếng: "Cậu chủ Thang đúng là biết hưởng thụ."
"Địa bàn của nhà họ An, khá an toàn."
"Nhà họ An còn kinh doanh cái này à?" Lạc Tấc hơi ngạc nhiên, cô hiếm khi nghe đến các hoạt động thương mại của nhà họ An.
Nhà họ An ở hành tinh Trung Ương có lịch sử lâu đời, nắm giữ vô số tài nguyên trong cả quân đội lẫn chính trị. Có lẽ để duy trì vẻ bí ẩn và quyền lực của mình, họ không mấy khi nhúng tay vào thương mại.
Thang Anh Trác lau khóe miệng: "Nói trước nhé, tớ vốn định gọi cậu đến rồi, nhưng lại thấy cậu sang khoa chế tạo cơ giáp với người ta."
Lạc Tấc khẽ hừ một tiếng, ngồi xuống đối diện cậu ta, gắp một miếng thịt mềm mại trên đĩa trước mặt. Vừa đưa miếng thịt vào miệng, cô liền sững sờ.
Một luồng năng lượng khổng lồ bùng nổ trong khoang miệng, sau đó nhanh chóng lan tỏa khắp cơ thể, một cảm giác ấm áp nhẹ nhàng quét qua toàn thân.
Đây là thịt tinh thú sao?
Thang Anh Trác ăn xong liền đứng dậy, tựa vào một bên ghế sô pha: "Tinh thần lực của cậu vẫn sử dụng bình thường chứ?"
Lạc Tấc cảm nhận một lúc, không thấy có gì bất thường: "Vẫn ổn."
"Vậy thì tốt, lát nữa chúng ta lên Tinh Võng luyện tập cơ giáp."
Nếu chỉ như ban ngày, tham gia các buổi học với kết nối tầng ngoài thì không yêu cầu tinh thần lực. Nhưng khi điều khiển cơ giáp thì khác, loại kết nối cấp độ sâu này sẽ kích hoạt tinh thần lực.
Lạc Tấc gật đầu, không mấy để tâm.
Cô nhanh chóng ăn hết mấy miếng rồi nói: "Tớ có chuyện muốn hỏi cậu, tớ đã từng nhắc đến việc đặt làm cơ giáp bao giờ chưa?"
Thang Anh Trác nhướng mày, ngạc nhiên: "Cậu định đặt cơ giáp của An Kha Tân à?"
Hóa ra cậu ta cũng không biết.
Nếu ngay cả Thang Anh Trác còn không biết, thì cô có thể hỏi ai đây?
"Ừm..." Lạc Tấc đưa tay ôm mặt: "Nhưng tớ quên mất đã để lô vật liệu đó ở đâu rồi."
Rốt cuộc nguyên chủ đã giấu cơ giáp kỹ đến mức nào vậy?
Thang Anh Trác do dự: "Cậu đã đến bệnh viện kiểm tra lại chưa? Bác sĩ Lâm nói cậu chỉ bị mất trí nhớ ngắn hạn thôi mà."
Sắc mặt Lạc Tấc dần trầm xuống: "Tớ nghi là mình sẽ không nhớ lại được nữa."
"Cậu nói gì?"
"Tớ mất trí nhớ, nhưng kỹ năng vẫn còn nguyên, điều này không hợp lý chút nào. Tớ nghi ngờ mình bị tổn thương não do tinh thần lực bạo động." Lạc Tấc nói theo kịch bản đã chuẩn bị từ trước.
Lông mày Thang Anh Trác cau lại: "Đi kiểm tra ở bệnh viện trường đi."
"Ừ."
Thang Anh Trác ngả người vào ghế sô pha, xoa nhẹ hai bên thái dương: "Chuyện cậu nhờ tớ điều tra đã có kết quả rồi."
"Hửm?" Lạc Tấc lập tức ngồi thẳng dậy.
"Ngày kiểm tra đầu vào hôm đó, đúng là có người ngoài trà trộn vào, nhưng khi tớ lần theo manh mối đến Lãnh Hồ thì bị đứt đoạn."
Lạc Tấc nheo mắt: "Còn khoang sinh học số 009 thì sao? Không có vấn đề gì chứ?"
Đó chính là khoang sinh học mà cô đã sử dụng vào thời điểm đó. Theo lời Từ Lệ Lệ, trước khi bước vào khoang, cô vẫn hoàn toàn bình thường.
"Không có vấn đề gì." Thang Anh Trác thở dài: "Nhưng chuyện này dường như có liên quan đến thế lực lớn nhất ở Lãnh Hồ — Hoa Diễm."
Ánh mắt Lạc Tấc trầm xuống. Quả nhiên cô đoán đúng, cái chết của nguyên chủ không hề đơn giản.
Nhưng bây giờ tình hình vẫn chưa rõ ràng, kéo Thang Anh Trác vào chuyện này không phải là ý hay. Cô không nhắc gì đến dấu kim trên người mình, chỉ hỏi: "Người của Hoa Diễm sao lại đột nhiên xuất hiện ở Nhất Quân?"
"Nhà trường vẫn đang điều tra, cũng không rõ hệ thống phòng vệ có phải cũng do Hoa Diễm nhúng tay không." Thang Anh Trác suy đoán.
Lạc Tấc khẽ nhíu mày, bản năng nhạy bén khiến cô nhận ra chuyện này không hề đơn giản.
"Chuyện này không phải thứ mà cậu và tớ có thể quản được, đừng nghĩ nhiều nữa." Thang Anh Trác đổi chủ đề: "Tớ nhớ không lầm thì nhà họ Lạc sẽ gửi phí sinh hoạt cho cậu vào giữa tháng đúng không?"
Bây giờ đã là cuối tháng.
Lạc Tấc giật mình, kiểm tra lịch sử giao dịch trong tài khoản. Đúng là trước đây, vào giữa mỗi tháng, cô đều nhận được một khoản chuyển khoản 50 vạn tinh tệ.
Sắc mặt cô trầm xuống: "Tháng này không có. Chắc là do ông nội tớ làm, ông ấy không thích tớ thoát khỏi tầm kiểm soát."
Thang Anh Trác nhướng mày: "Xem ra cậu nhớ lại được chút gì rồi."
Lạc Tấc thở dài thật sâu: "Không phải, tớ chỉ vừa hiểu ra vị trí của mình trong nhà họ Lạc thôi."
Việc nhà họ Lạc, Thang Anh Trác cũng không tiện can dự quá nhiều, cậu ta chỉ vỗ vai cô: "Có gì cần giúp thì cứ nói."
Nhận ra phí sinh hoạt đã bị cắt hoàn toàn, tâm trạng Lạc Tấc tệ đến cực điểm. Khi nằm vào khoang sinh học, sắc mặt cô cũng u ám hẳn.
Một cảm giác kỳ lạ quét qua toàn thân, tinh thần lực của cô dường như đang liên kết với một thứ gì đó.
Tiếng trò chuyện ồn ào vang lên bên tai, cô mở mắt, cảnh tượng trước mặt là một quảng trường đông đúc, người qua kẻ lại tấp nập. Trên không trung đầy màn hình lớn đang phát trực tiếp các trận chiến cơ giáp khác nhau.
Cô mở bảng thuộc tính nhân vật ở góc phải màn hình. Trên đó là một gương mặt giống cô đến bảy phần nhưng các đường nét đã được làm mờ đi để trông bình thường hơn. Tuy nhiên, kho tài nguyên lại cực kỳ dồi dào, chỉ riêng số lượng cơ giáp đã hơn mười chiếc.
Lạc Tấc ngẩn ra, có vẻ nguyên chủ trên Tinh Võng không hề nghèo chút nào?
Thang Anh Trác không thay đổi diện mạo gì nhiều, cậu ta bước đến: "Biết điều khiển cơ giáp không? Muốn vào sân huấn luyện hay đấu trường thi đấu?"
Lúc này, Khâu Sinh cũng đăng nhập, nhìn thấy Lạc Tấc thì kinh ngạc: "Không phải chứ? Anh Tử, cậu gọi bọn tớ đến để kéo bốn phút rưỡi lên điểm à?"
Vệ Hòa cũng sửng sốt: "Dẫn một người không biết điều khiển cơ giáp vào đấu trường thi đấu á?"
Lạc Tấc chớp mắt: "Tôi..." Biết mà.
Nhưng cô còn chưa kịp nói hết câu thì một giọng nói châm chọc vang lên, sắc bén đến khó chịu: "Ha ha! Thua trận còn có tâm trạng dẫn gái lên điểm cơ à?"