Sự việc ồn ào đến mức này, Trương Bằng đương nhiên không thể nào đồng ý.
Nếu cậu ta thật sự làm vậy, với tính cách của Thang Gia Mộc, chắc chắn sẽ loại cậu ta ra khỏi danh sách thi đấu của giải.
Khi hai bên vẫn đang giằng co, phía trường quân đội Tây Nặc đã bắt đầu cân nhắc việc thoát khỏi hệ thống thì có người đột ngột đăng nhập.
Người này vừa xuất hiện đã gây ra một trận xôn xao không nhỏ, dường như rất có uy tín trong nhóm sinh viên.
Nhìn gương mặt có nét giống Thang Anh Trác, Lạc Tấc chợt hiểu ra. Đây hẳn chính là chỉ huy cấp S của Tây Nặc, người thừa kế nhà họ Thang – Thang Gia Mộc.
"Lâu rồi không gặp, Anh Trác." Khóe miệng Thang Gia Mộc khẽ nhếch, nụ cười mang lại cảm giác nho nhã, lịch thiệp.
Thang Anh Trác thoáng khựng lại, vẻ mặt cứng đờ.
Thang Gia Mộc bước đến bên cạnh cậu ta, thở dài: "Gặp anh trai mà không chào một tiếng à? Thật khiến người ta đau lòng. Cũng là chỉ huy rồi, sao còn bướng bỉnh thế?"
Chuông cảnh báo trong lòng Lạc Tấc vang lên, cô ghé sát vào Thang Anh Trác thì thầm: "Anh Tử, sao anh trai cậu "trà xanh" thế?"
Thang Anh Trác ngớ ra: "Trà xanh là sao?"
"Là kiểu ngoài thì giả vờ vô hại nhưng trong lòng đầy toan tính ấy."
Khâu Sinh nhanh chóng liếc nhìn Lạc Tấc, lặng lẽ giơ ngón cái lên tỏ ý tán thành.
Hai người nói chuyện không to nhưng những người ở gần đều nghe thấy rõ ràng.
Người bên phía Nhất Quân nhìn như muốn cười mà không dám cười.
Thang Gia Mộc lặng lẽ liếc nhìn Lạc Tấc, cất cao giọng nói: "Nói đùa cũng phải có giới hạn, rõ ràng là vụ cá cược riêng tư, vậy mà lại ầm ĩ đến mức cả trường đều biết. Dù sao đây cũng là trường quân đội, truyền ra ngoài thì ảnh hưởng không hay."
Lời này vừa dứt, lập tức có không ít người lên tiếng đồng tình.
Ngay cả người bên Nhất Quân cũng không ai phản đối.
Cậu ta hạ giọng nói: "Anh Trác, cậu lớn lên ở Tây Nặc từ nhỏ, chẳng lẽ muốn nhìn thấy quê nhà bị bêu danh theo cách này sao? Hay là các cậu tự giải quyết chuyện này trong im lặng đi, thế nào?"
Câu này chẳng khác nào đẩy Thang Anh Trác vào thế khó, gần như ám chỉ cậu ta là kẻ vong ơn, bôi nhọ Tây Nặc.
Thang Anh Trác gượng cười, khóe miệng hơi cứng lại: "Đương nhiên, chỉ là..."
"Chỉ là các cậu thua không nổi thôi." Lạc Tấc thản nhiên cắt ngang, đôi mắt to tròn đầy vẻ vô tội: "Ban đầu bọn tôi cũng chẳng định làm lớn chuyện, ai ngờ trình độ các cậu không đủ thì thôi, lại còn vu cho Nhất Quân bọn tôi gian lận, như vậy là quá đáng rồi đấy?"
Lông mày Thang Gia Mộc khẽ nhíu lại: "Gian lận?"
Lạc Tấc chỉ vào Trương Bằng, tức giận nói: "Chính cậu ta nói tôi gian lận, một người đàn ông thua không nổi, chẳng lẽ người Tây Nặc các cậu đều như vậy?"
Thang Gia Mộc cười nhạt, quét mắt nhìn Trương Bằng.
Trương Bằng hoảng hốt, lập tức nói: "Cậu ta sử dụng tạo hình Liệt Diễm bốn tay, còn kích hoạt toàn bộ hệ thống vũ khí..."
Cảm thấy sự việc dường như đang vượt khỏi tầm kiểm soát, Thang Gia Mộc dứt khoát ngắt lời cậu ta: "Xin lỗi."
"Chỉ huy, cậu ta..."
"Trương Bằng, xin lỗi." Cậu ta lặp lại.
Mặt Trương Bằng tái mét, bước đến trước mặt Lạc Tấc, gượng gạo nói: "Xin lỗi."
Thang Gia Mộc khẽ cười: "Trước mặt mọi người chỉ trích một cô gái không phải là hành động của một quý ông. Trương Bằng, nhớ kỹ bài học hôm nay."
"Rõ, chỉ huy Thang."
Thang Gia Mộc phất tay: "Được rồi, chuyện đã giải quyết, đừng tụ tập ở đây nữa, mau chóng thoát khỏi hệ thống nghỉ ngơi đi."
Bốn người Trương Bằng lập tức thoát khỏi hệ thống tại chỗ.
Một cuộc tranh chấp cứ như vậy bị Thang Gia Mộc nhẹ nhàng cho qua.
Không nhắc đến chuyện gian lận, cũng không đề cập đến vụ cá cược, chỉ một câu "Không phải hành động của một quý ông" đã kết thúc tất cả.
Không hổ là một chỉ huy thành danh đã lâu, tâm tư và thủ đoạn quả thật cao tay.
"Anh Trác, từ khi cậu rời Tây Nặc sang Nhất Quân, chúng ta chưa từng giao đấu lại, đúng không?" Thang Gia Mộc mỉm cười nói: "Dù sao cũng đều sẽ tham gia giải đấu liên trường, chi bằng hai trường chúng ta thử đấu một trận trước?"
Đã đến mức này thì không thể trốn được, Thang Anh Trác nhắm mắt rồi ngẩng đầu lên: "Anh muốn đấu thế nào?"
"Trận chiến cơ giáp quy mô nhỏ 500 người, thời gian vào chủ nhật tuần này, tôi sẽ xin một chiến trường riêng, thế nào?"
Khâu Sinh tặc lưỡi: "Trường quân đội Tây Nặc đúng là có chuẩn bị từ trước." Vệ Hòa lo lắng nhìn về phía Thang Anh Trác.
Trước mặt bao nhiêu người, Thang Anh Trác đương nhiên không thể từ chối: "Được."
Nói xong liền thoát khỏi hệ thống, để lại mấy người Lạc Tấc tròn mắt nhìn nhau.
Thang Gia Mộc nhìn bọn họ, khẽ mỉm cười: "Hẹn gặp mọi người vào chủ nhật."
Một luồng ánh sáng trắng lóe lên, bóng dáng cậu ta biến mất tại chỗ.
Sau khi cậu ta rời đi, sinh viên hai trường quân đội và những người đến xem náo nhiệt cũng lần lượt thoát khỏi hệ thống.
Vệ Hòa bực bội mắng: "Đúng là xảo trá, bọn Tây Nặc toàn giỏi chơi chiêu!"
Thấy Lạc Tấc chuẩn bị rời đi, Khâu Sinh vội vàng giữ cô lại: "Cậu không thoát khỏi hệ thống à?"
Lạc Tấc ngẩn người: "Tôi thoát làm gì?"
Cô vẫn còn việc phải làm.
Khâu Sinh gãi đầu: "Cậu không đi tìm Anh Tử sao? Hai người không phải đang bên nhau à?"
Lạc Tấc: "?"
"Cậu đâu phải không biết Anh Tử với anh trai cậu ấy... Haiz..."
Nhìn bộ dạng rối rắm của hai người họ, Lạc Tấc bất lực nói: "Nói thật, có phải các cậu sợ thua nên muốn tôi đi an ủi tâm hồn mong manh của Thang Anh Trác không?"
Khâu Sinh chớp mắt, Vệ Hòa quay đầu nhìn sang chỗ khác.
Lạc Tấc lập tức hiểu ra: "Vậy thì càng không cần thiết."
Vệ Hòa và Khâu Sinh: "?"
Lạc Tấc vỗ vai hai người, giọng đầy tự tin: "Anh Tử trông như con cừu non trước mặt anh trai mình là vì cậu ấy sợ thua thôi. Nhưng tôi sẽ dẫn các cậu giành chiến thắng trong trận đấu này, cứ tin ở bố đây!"
Vệ Hòa và Khâu Sinh: ...
Không để ý đến vẻ mặt khó ở của hai người kia, Lạc Tấc đi đến khu thương mại trên Tinh Võng.
Giống như thế giới thực, Tinh Võng là một hệ sinh thái internet khổng lồ, nơi có thể học tập, mua sắm, giải trí, làm việc... đủ cả.
Khu thương mại cũng vậy, ngoài những tòa cao ốc còn có vô số cửa hàng nhỏ ven đường bán quần áo, nước giải khát, đủ loại dịch vụ hệt như thế giới thực.
Len qua dòng người đông đúc, Lạc Tấc đi vào một con hẻm nhỏ hẻo lánh, nhìn tấm biển "Nhà trọ" treo phía trước, xác nhận không nhầm chỗ rồi bước vào.
Tiệm tạp hóa Lão Hắc – Một cửa hàng chuyên giao dịch giấy tờ và vật liệu cơ giáp trên Tinh Võng.
Đây là một cửa tiệm rất nhỏ, không được trang trí gì nhiều, tường thô ráp treo mấy tấm ván gỗ đơn giản bày vài linh kiện cơ giáp lộn xộn.
Trông khá sơ sài.
"Có ai không?" Cô gõ lên mặt bàn.
2 phút sau, một ông lão gầy gò vén tấm rèm vải bước ra.
Ngậm điếu thuốc sắp tàn, ông lão phả ra một làn khói xám đen dày đặc, nheo mắt nhìn cô: "Mua gì?"
Thái độ bán hàng kiểu gì đây?
Nếu không phải biết phần lớn vật liệu cơ giáp của nguyên chủ đều lấy từ đây, Lạc Tấc đã quay đầu bỏ đi.
"Tôi chỉ... xem thử thôi." Cô thăm dò.
Ông lão ngậm điếu thuốc, đánh giá cô từ đầu đến chân, cười khẩy một tiếng rồi quay người định vào trong.
"Khoan đã!" Lạc Tấc vội gọi lại: "Bản thiết kế cải tạo khớp xương cơ giáp Leta, có bán không?"
Ông lão dụi tắt điếu thuốc trên bàn, mở quang não tra cứu, một lúc sau khàn giọng đáp: "300 vạn."
Lạc Tấc mở mã thanh toán.
Một con robot loại nhỏ bay ra từ tấm ván gỗ trên tường, quét qua mã thanh toán, giọng nói máy móc vang lên rõ ràng và dứt khoát: "Đã nhận 300 vạn, cảm ơn đã ủng hộ!"
Lạc Tấc cảm thấy lòng đau nhói.
Lúc này, con robot bay đến bên cạnh ông lão, phát ra hai tiếng "tích tích".
Nhìn thông tin trên quang não, ông lão liếc nhìn Lạc Tấc một lần nữa, bĩu môi nói: "Cứ tưởng cô không cần lô hàng đó nữa chứ."
Tim Lạc Tấc khẽ giật thót.
Quả nhiên đã thử ra được rồi!
"Đợi đã."
Ông lão đưa tay kẹp điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, làn khói nhàn nhạt mang theo mùi hương lạnh lẽo lan tỏa trong không khí.
Lạc Tấc không kìm được hít một hơi theo, mùi hương nhè nhẹ len lỏi vào phổi khiến tinh thần cô lập tức phấn chấn.
Áp lực đè nặng lên tinh thần cũng tan biến theo.
Ông lão quay lại, đặt một tấm thẻ màu đen ánh kim lên bàn: "Thẻ nhận hàng, chỉ có một tấm này."
Thông tin trên đó vô cùng ngắn gọn:
[Đề nghị đến số 178, đường Công Bình, khu Long Bang, hành tinh Đan Trạch để nhận hàng. ]
Lạc Tấc cố kìm nén cảm xúc phấn khích trong lòng, cất tấm thẻ đi rồi nhanh chóng rời khỏi tiệm tạp hóa.