Chương 47

Mỹ Nhân Cầm Quân, Đánh Đâu Thắng Đó!

Bố Lạc 22-08-2025 16:41:21

Ngay khi hiệu lệnh vang lên, bầy Rắn Đuôi Liềm khổng lồ tràn ngập cả chiến trường. Sắc mặt Khâu Sinh lập tức biến đổi. Trương Bằng cười phá lên: "Ha ha ha! Khâu Sinh, lát nữa mày nhớ dùng U Linh mà ngắm bắn cho chuẩn đấy nhé!" U Linh là một trong những cơ giáp bắn tỉa nổi danh nhưng lại thuộc loại cơ giáp hạng nhẹ. Đối phó với những con tinh thú như Rắn Đuôi Liềm, cơ giáp hạng nhẹ rõ ràng không có lực sát thương bằng cơ giáp hạng nặng. Khâu Sinh theo bản năng tìm kiếm vị trí của Liệt Diễm nhưng phát hiện cô nàng kia đang lảo đảo như sắp ngã sấp xuống đất. Cậu ta hung hăng xoa mặt, ánh mắt quyết liệt lao về phía trước. Vẫn là phải tự dựa vào bản thân thôi! Khâu Sinh không hổ là xạ thủ bắn tỉa thiên tài, kỹ thuật bắn súng và ý thức tác chiến của cậu ta đều thuộc top đầu. Cơ giáp U Linh khai hỏa, phong tỏa toàn bộ Rắn Đuôi Liềm bên ngoài! Một cơ giáp toàn thân đen nhánh lao vào chiến trường dưới sự yểm hộ của U Linh. Hỏa lực cận chiến của nó vô cùng mạnh mẽ, trong nháy mắt đã quét sạch một mảng lớn tinh thú. Đây chính là cơ giáp đột kích Hắc Võ Sĩ. Bên cạnh nó, một cơ giáp màu hoàng kim phối hợp tác chiến, cả hai cùng nhau tiêu diệt Rắn Đuôi Liềm. Điều khiển cơ giáp khác với dùng tay không, nếu bắn hụt, thường phải tốn nửa băng đạn mới có thể giải quyết một Rắn Đuôi Liềm. Nhưng Hắc Võ Sĩ chỉ cần tung một cú đấm là có thể hạ gục cả một nhóm. Khâu Sinh vẫn luôn chú ý đến số liệu phía đối diện: "Điểm số không chênh lệch nhiều lắm." Thang Anh Trác nhíu mày: "Cố gắng hơn nữa, đối phương có thể đang dồn lực chuẩn bị phản công." "Rõ!" Khâu Sinh lập tức kiểm tra lại vị trí của Liệt Diễm, ngay sau đó trừng mắt kinh ngạc. Chiếc cơ giáp khi nãy còn loạng choạng, vậy mà bây giờ đã có thể di chuyển trơn tru! So với cậu ta, người xem mới là những kẻ kinh ngạc nhất. Lúc đầu, trong phòng phát sóng tràn ngập những lời chế giễu Lạc Tấc không biết lượng sức mình. Thậm chí khi sinh viên Học viện Quân sự Tây Nặc đổ vào xem, bọn họ thốt ra không ít những lời khó nghe. Nhưng bây giờ, Lạc Tấc đã dạy cho bọn họ một bài học. Đừng vội đưa ra kết luận chỉ dựa vào kinh nghiệm của bản thân, kẻo bị vả mặt. Cuối cùng, Lạc Tấc cũng bắt được cảm giác điều khiển cơ giáp. So với thời đại của cô, chiếc cơ giáp này rõ ràng linh hoạt hơn nhiều. Chỉ phân bổ tinh thần lực đồng đều lên toàn bộ cơ giáp là chưa đủ. Muốn điều khiển nó như một cơ thể thực sự, mỗi bộ phận phải có cách phân bổ lực khác nhau. Ví dụ như tứ chi, vì phải chịu tải trọng của cơ giáp, cần có ý thức gánh vác nhiều hơn một chút... Khi đã quen với việc đi lại, cô bắt đầu chạy thử. Lần này, cô không còn lảo đảo nữa mà có thể chạy chậm một cách ổn định! Việc phân bổ năng lượng khi chạy hoàn toàn khác biệt. Do tư thế chưa chuẩn, cơ bắp lưng cô bị kéo căng đến đau nhói. Lạc Tấc lập tức điều chỉnh lại. Khâu Sinh bắt đầu cảm thấy đầu óc căng thẳng và nhức nhối. Đây là dấu hiệu của việc sử dụng tinh thần lực quá mức. Muốn nhắm trúng Rắn Đuôi Liềm, bắt buộc phải sử dụng tinh thần lực để hỗ trợ điều khiển hệ thống ngắm bắn của cơ giáp, nếu không thì gần như không thể bắn trúng mục tiêu. Còn 30 phút nữa trận đấu mới kết thúc, điểm số hiện tại: Nhất Quân: 299. Tây Nặc: 257. Thang Anh Trác nhíu mày. Dù tạm thời Nhất Quân vẫn đang dẫn trước nhưng Khâu Sinh và Vệ Hòa đã tiêu hao quá nhiều, chẳng mấy chốc sẽ bị lật ngược tình thế. Không ngờ lại bị dồn ép đến mức này... Thực sự có phần quá đáng. Nỗi lo lắng của cậu ta không phải là vô lý. 10 phút sau, điểm số thay đổi thành: 341:342. Bọn họ đã bị vượt điểm! Cơ giáp Hắc Võ Sĩ bất ngờ gầm lên tại chỗ, tinh thần lực bùng nổ dữ dội. Hai mắt Vệ Hòa đỏ ngầu, cậu ta siết chặt khẩu súng trong tay điên cuồng xả đạn! Cơ giáp Hoàng Kim và U Linh lập tức lao lên yểm trợ, điểm số lại một lần nữa xoay chiều: 423:379. [Nhất Quân bị dồn ép đến mức cuồng hóa rồi kìa! Tây Nặc lần này có vẻ mạnh đấy!] [Nhất Quân trước giờ toàn bị ăn hành, nhưng Tây Nặc đánh bốn chọi ba thì mạnh chỗ nào chứ?] [Tin tức nhỏ đây! Nghe nói trên sân toàn là thành viên chủ lực của giải đấu chuyên nghiệp, bên Nhất Quân cả ba người đều là cấp S, bên Tây Nặc có hai người cấp S. ] [Vãi chưởng, toàn đại cao thủ đánh nhau à!] [Cuồng hóa sớm thế này không ổn lắm đâu, 10 phút cuối bầy tinh thú cũng sẽ cuồng hóa đấy. ] Bị ảnh hưởng bởi Vệ Hòa, Trương Bằng cùng một cơ giáp Liệt Diễm khác cũng bắt đầu cuồng hóa. Số lượng Rắn Đuôi Liềm hai bên giảm mạnh. "Tê tê!" Một âm thanh chói tai, nhịp điệu sắc bén đột ngột vang lên. Sắc mặt Thang Anh Trác biến đổi: "Lùi lại! Rắn Đuôi Liềm bắt đầu cuồng hóa!" Trên chiến trường, tinh thần lực bùng nổ dữ dội. Khâu Sinh cùng hai cơ giáp còn lại của đội Tây Nặc đều bước vào trạng thái cuồng hóa. Sau khi cuồng hóa, Rắn Đuôi Liềm từ tinh thú cấp C mạnh lên cấp B. Áp lực của Thang Anh Trác và hai người đồng đội đột ngột tăng vọt. Đội hình của Tây Nặc vì toàn thể cuồng hóa mà điểm số tăng vọt một cách chóng mặt. Thang Anh Trác hỏi Vệ Hòa qua kênh liên lạc: "Cậu ổn không? Đừng quá gắng sức." Vệ Hòa đáp: "Tôi không sao." Thang Anh Trác nhíu mày. Cậu ta nghe ra sự căng thẳng trong giọng nói của Vệ Hòa. Nhìn vào vòng ức chế trên cổ tay, cậu ta có chút do dự... Đúng lúc này, một cơ giáp rực lửa bất ngờ nhảy vào chiến trường. Lạc Tấc hét lớn: "Khâu Sinh, yểm hộ tôi!" Cơ giáp Liệt Diễm lao thẳng vào trung tâm chiến trường. Ngón tay Lạc Tấc lướt nhanh như tàn ảnh trên bàn điều khiển, kích hoạt toàn bộ hệ thống vũ khí của cơ giáp! Bất cứ nơi nào Liệt Diễm đi qua đều chỉ còn lại xác Rắn Đuôi Liềm. [Cái quái gì đây? Liệt Diễm từ bao giờ có tạo hình bốn cánh tay thế này?] [Không thể nào! Liệt Diễm tối đa chỉ có thể kích hoạt đồng thời 70% hệ thống vũ khí thôi mà!] [Tinh Võng bị lỗi à? Ha ha ha, tạo hình này của Liệt Diễm trông buồn cười quá!] Khâu Sinh nhìn chằm chằm vào cơ giáp kỳ dị với bốn cánh tay, sợ đến mức ngay lập tức thoát khỏi trạng thái cuồng hóa. Cậu ta đờ đẫn dọn dẹp chiến trường bên ngoài cơ giáp. Phút cuối cùng của trận đấu, điểm số nhảy vọt lên 634:501. Một con số gần như không thể lật kèo. Khi trận đấu kết thúc, cả hai đội bị dịch chuyển trở lại quảng trường. Hai bên đứng đối diện nhau, không khí căng thẳng như chực bùng nổ. Trương Bằng là người đầu tiên mất bình tĩnh, chỉ thẳng vào Lạc Tấc, tức giận quát: "Mày gian lận!" Rất nhiều người từ hai trường quân đội có mặt. Những người thuộc Tây Nặc đứng sau Trương Bằng, phẫn nộ nói: "Nhất Quân càng ngày càng kém cỏi! Lại còn muốn dựa vào gian lận để thắng sao? Thật mất mặt!" Điêu Tự Dân đã sớm nhận được tin tức trên mạng. Chàng trai cao lớn vạm vỡ lập tức quát to: "Cái miệng của cậu sạch sẽ chút đi!" Vóc dáng to lớn, cơ bắp cuồn cuộn của cậu ta lập tức dọa lui không ít người. Ai cũng biết rằng nếu bị thương nặng trên Tinh Võng sẽ không thể phục hồi lại ngay được. Lạc Tấc thản nhiên hỏi: "Cậu nói tôi gian lận? Chỉ vì Liệt Diễm có bốn cánh tay?" Trương Bằng nghiến răng nói: "Cơ giáp Liệt Diễm vốn không hề có tạo hình bốn cánh tay!" Thực tế, từ khi công nghệ truyền cảm cơ giáp trở nên phổ biến, những thiết kế cơ giáp có tạo hình quá kỳ lạ gần như không còn xuất hiện nữa vì chúng không còn phù hợp với thói quen điều khiển của con người. Sắc mặt Trương Bằng âm trầm: "Hơn nữa, rõ ràng mày không biết điều khiển cơ giáp, làm sao có thể thành thạo chỉ trong một giờ?" "A!" Lạc Tấc bật cười."Ai nói với cậu là tôi không biết điều khiển cơ giáp?" Sắc mặt nhóm Trương Bằng lập tức biến đổi. Lạc Tấc thản nhiên mở kho dữ liệu, hiển thị một loạt hình ảnh chụp các mẫu cơ giáp khác nhau, một danh sách dài xuất hiện trước mắt họ: "Tôi chỉ là lâu không điều khiển, cần một chút thời gian để thích ứng mà thôi." Khâu Sinh bật cười đầy ẩn ý. Trương Bằng nghiến răng: "Vậy mày giải thích thế nào về Liệt Diễm?" Lạc Tấc nhếch môi cười khinh miệt: "Giải thích? Cậu không biết thì có nghĩa là nó không tồn tại sao? Người khác làm được điều nằm ngoài nhận thức của cậu thì gọi là gian lận à? Thua rồi không chịu nhận, còn quay sang vu khống. Đây chính là phong cách giáo dục của Tây Nặc sao?" "Mày..." Khâu Sinh lập tức tiếp lời: "Mày cái gì mà mày? Không chịu thừa nhận thua à? Nào, cùng bố mày đọc theo: Nhất Quân bố ơi, con sai rồi!" Sắc mặt Trương Bằng lúc xanh lúc đỏ, tức đến mức không thốt nên lời.