Vừa nghĩ Giản Phàm vừa chạy vào phòng để thức ăn, lấy cái nồi nhỏ, nhanh tay mở ngăn kéo, lấy mười mấy vị trung dược, lại chưa yên tâm, gia tăng phân lượng, cho nước đặt lên bếp, bật bếp gas lên mức cao nhất, lửa bừng bừng, chẳng mấy chốc nước đã sôi.
" Tiểu Phàm, làm gì thế?" Giản Trung Thật đang điều phối nước canh ngạc nhiên hỏi:
" Cha, con cho vài vị thuốc an thần bổ não, mấy ngày qua ngủ không ngon." Giản Phàm tỉnh queo nói dối, nhìn cha, lòng lại hoảng hốt, vội thúc giục:" Cha, cha về trước đi, chỉ còn bàn này nữa thôi, để con làm, cha đi xe đạp của con, lát nữa con lái xe thuận tiện còn đi đổ rác."
" Cũng được, về sớm nhé." Giản Trúc Thật nói xong đặt nồi lên bếp, lau tay xem giờ, đi bộ ra cửa, chợt quay lại hỏi: " Tiểu Phàm, mấy ngày qua sao con không đi làm? Trưa nay mẹ con hỏi đấy."
" Nghỉ luân phiên ạ, cha hỏi làm gì, hiệp cảnh cũng chỉ làm cho hết giờ thôi mà." Giản Phàm thấy miệng đăng đắng, nói với cha không sợ bị mắng, nhưng y không chịu nổi ánh mắt thất vọng của cha:
" Lái xe cẩn thận." Giản Trung Thật đạp xe về trước, mấy chục năm chỉ một con đường, từ quán ăn về nhà, từ nhà tới quán ăn, cái xe đạp cũ nát đó tuổi ngang với Giản Phàm.
Thò đầu nhìn cha đi rồi, Giản Phàm yên tâm một nửa, nhà bếp giờ đã là thiên hạ của mình.
Mau lên, mau lên, Giản Phàm nhìn nồi trên bếp không ngừng thúc giục, lòng không khác gì nước đang sôi trong nồi. Lo nhất là sức thuốc không đủ, thường ngày sắc thuốc luôn là lửa nhỏ đun lâu, đun nhanh thế này chẳng biết có hiệu quả không?
Vung nổi bị nước sôi đẩy lên va vào thành nồi cành cạch, nước sôi ùng ục, Giản Phàm cắn răng múc một thìa canh lớn vào nồi hầm, gia vị thêm Trung dược, thêm vào vị thịt, thành vị rất lạ khó miêu tả. Giản phàm nếm thử không phá hỏng vị của canh, đánh liều bê ra.
Trong phòng bao ngăn cách, hai người kia có vẻ đợi tới sốt ruột.
Giản Phàm lòng sợ hãi, sợ hai tên này phát hiện ra điểm bất thương, hít sâu một hơi lấy bình tĩnh, đặt thức ăn xuống cười nói:" Hai anh ăn thong thả, thịt hầm này trước tiên là kho sau đó đem hầm, chúng tôi dùng dược liệu làm dậy vị, ngửi có mùi lạ, ăn hơi có vị Trung dược, nước canh trong ngọt, có công hiệu thanh vị kiện tỳ, tỉnh táo sáng mắt .."
Hai tên kia nhìn chằm chằm vào mặt Giản Phàm rồi cầm đũa lên, hiển nhiên không có lý do gì để nghi ngờ cả.
Giản Phàm biết mình an toàn rồi, làm phục vụ đã luyện được cái mặt tươi cười mê chết người không đền mạng, trừ vẻ nịnh nọt ra thì không thể phát hiện bất kỳ điều gì trên cái mặt này. Cho dù là trong lòng sợ hãi, hay là chửi khách tới tận tổ tông mười tám đời, cái mồm khách khí trước sau vẫn y như một.
" Ừm ..." Vị đầu củ cải ra sức ngửi, xem ra đói lắm rồi, gắp một miếng thịt lớn cho vào mồm, hàm hồ nói:" Không tệ, mùi vị không tệ, tôi nghe người bạn nói món hầm ngon nhất là của Đệ nhất oa."
Hai cái nồi nhỏ tinh xảo, chỉ cỡ một cái bát, hương vị thịt cùng thuốc khiến cơn thèm ăn tăng mạnh, hai tên này khỏi nói cũng đoán được là đói lắm, cầm bánh bao chấm canh ăn như rồng cuốn hổ vồ, mồm suýt xoa, ngay cả Giản Phàm vẫn ở bên phục vụ mà không nhận ra.
Thấy bước đầu tiên đã thuận lợi, Giản Phàm vững tin hơn nhiều, thành công thì tốt, không thì để chúng đi cũng được, hỏi ý:" Hai anh lần đầu tiên tới Ô Long à, nhà tôi có rượu ngô tên là Phù dung ngọc mễ hoàng, rượu rất thơm, hai anh nghe tới chưa?"
Mặt thịt bò khô có vẻ là đại ca, vừa ăn ngấu nghiến vừa cầm đũa xua:" Thôi, thôi, cậu đi đi, chúng tôi không uống rượu, còn phải đi đường."
Thuận theo ý khách thì làm sao kiếm tiền được, cha bán thức ăn rẻ như thế, toàn nhờ rượu làm khách lâng lâng rồi xẻo thịt kiếm lại mà, Giản Phàm thành khẩn nói:" Xem ra hai anh từ xa tới, sợ uống rượu ảnh hưởng, cái này không phải lo, rượu ngô độ cồn chỉ có mười độ, không nhiều hơn bia là bao, đối với hai anh thì chẳng khác gì uống nước ngọt. Đây là rượu nhà tự nấu, vị thơm thuần, trong chua có ngọt, nhấp một ngụm hương thơm trôi qua kẽ răng, vị thuốc thoang thoảng, uống một chén tỉnh táo tinh thần. Hai anh lần đầu tới quán, tặng hai canh một chén lớn, hai anh nếm thử, không phải trả tiền. Thấy không ngon cứ hất vào mặt tôi, nếu thấy ngon, mong hai anh sau này thường xuyên tới chiếu cố, hoặc là gặp bạn bè khen một hai câu. Cái quán ăn lâu đời này danh tiếng từ đó mà ra, hai anh thấy sao?"
Vẻ mặt chân thành lời nói tình lý, miêu tả hấp dẫn, làm người ta không đành lòng từ chối, mua đồ được tặng quà, tham lợi nhỏ là tâm lý chung của tiểu thị dân, chỉ có thằng ngốc mới không nhận.
Mặt thịt bò khô nghe vậy cười vui vẻ:" Chú nhóc này biết ăn nói đấy, được, nghe cậu."
Không ai đánh người đang cười, huống hồ là cười tặng rượu.
" Vâng, vâng! Hai anh đợi một chút."
Giản Phàm mừng húm, chạy như bay xuống lầu, nồi thuốc trong bếp đã sắp cạn rồi, phun rượu vào nồi, xèo một tiếng hơi trắng bốc lên, hương rượu sực nức, luống cuốc chân tay đem lọc một lượt, cho vào ngăn đá, sốt ruột canh đồng hồ một phút, đổ vào bầu rượu, chạy lên lầu, cung kính đặt xuống bàn.
"Uống chết cha chúng mày luôn đi!" Giản Phàm chửi thầm trong lòng nhìn hai tên kia vẫn nhồm nhoàm ăn uống, rượu lên bàn thì cũng đã ăn hết một nửa. Uống một ngụm rượu, hương rượu và thuốc vào mồm, vị xộc lên tận mũi, hai tên giơ ngón cái lên khen không ngớt, Giản Phàm biết ý lúc này không nói gì nữa, cười lui ra ngoài, khép cửa lại.
Chân vừa dời đi liền nghe bên trong có người áp giọng hỏi:" Đại ca, cách tỉnh còn bao xa nữa?"
" Không xa, huyện Ô Long là trạm cuối cùng, đi thêm 200 km nữa là tới."
" Không biết Lão Nhị, Lão Tam chạy thoát được chưa, đại ca, anh liều quá, lại đâm đầu vào."
" Ha ha ha, chúng ta đã trốn một tuần, trạm gác đã rút hết, nơi nguy hiểm nhất mới là an toàn nhất ... Ăn mau lên còn lên đường."
" Vâng vâng, gì chưa nói chứ Đệ nhất oa mà Lão Nhị thường khen đúng là không tệ."
Giản Phàm nghe mà mắng thầm, hai tên này to gan thật, biết một dải huyện Ô Long đang lùng sục mà vẫn tới. Có điều đúng như người ta nghĩ, trạm gác trên đường đã rút hết, nghe Thành Cương nói, đám người tìm kiếm ở núi Ô Long không có kết quả cũng về rồi.
" Hai người đó ăn khỏe thật."
Đào Hoa tay chống quầy trò chuyện với Giản Phàm, đợi mãi không thấy người xuống thì làu bàu. Giản Phàm lúc nãy không sợ, xuống rồi hai chân run run, mấy dược liệu mà y dùng là thứ bổ não cải thiện giấc ngủ, nhưng y cho gấp bốn lần bình thường, không hiểu công hiệu tới mức nào đây? Huống hồ thời gian đun thuốc chưa lâu, cho vào rượu vào canh có phát huy đúng được sức thuốc không?
Giản Phàm không chắc chắn.
Nhưng thế nào cũng phải có hiệu quả chứ? Giản Phàm tự an ủi bản thân như vậy, nếu hai tên tội phạm đó mà gục ở nơi này thì tốt quá rồi, chỉ việc gọi cảnh sát tới gô cổ đi, coi như mình lập công chuộc tội, không lo bị đuổi việc nữa, không phải thấp thỏm dấu cha mẹ nữa.
Mà nói không chừng lại được khen thưởng nữa.
Tưởng chừng nhìn thấy tờ giấy khen bay phấp phới trước mặt rồi, cha mẹ tự hào, Hương Hương ngưỡng mộ, tương lai tươi đẹp vẫy gọi, nên chỉ mười mấy phút đồng hồ mà tưởng chừng vô tận, Giản Phàm muốn lên xem lại không dám, lòng cồn cào chẳng để ý trả lời Đào Hoa nữa.
Tiếng mở cửa xoạch một cái, rồi tiếng bước chân, thôi chết chúng xuống rồi, Giản Phàm vội thò đầu nhìn, tức thì trố mắt ...