Q1 - Chương 035: Tội phạm cảnh sát gì cũng là rau củ hết.

Hắc Oa

Thường Thư Hân 28-12-2022 15:11:01

" À, không không không ... " Giản Phàm có chút lúng túng, cười ngượng ngập, không ngờ món đó dùng quá liều tai hại như vậy: " Vậy, đội trưởng Tần, ba vị tới có việc gì? Nếu là báo hỉ, vậy thì xin cám ơn." " Chúng tôi đang về thành phố, thuận tiện đi qua gặp tiểu anh hùng, vụ án có vài chi tiết chưa rõ, chúng tôi muốn tìm hiểu thêm. " Đội trưởng Tần chỉ hai người bên cạnh giới thiệu:" Đây là Tiểu Quách, Quách Nguyên, Tiểu Sử, Sử Tĩnh Viện! Tôi là Tần Cao Phong, đội trưởng đại đội điều tra hình sự số một thành phố Đại Nguyên." " Anh Quách, còn cả ... Chị Sử, xin chào, xin chào. Đội trưởng Tần, anh cứ hỏi, tôi biết gì nói nấy. Mời đi bên này ..." Giản Phàm toàn thân bềnh bống như đi trên mây, bình sinh lần đầu tiên được gọi là tiểu anh hùng, tuy y đã 24 tuổi, còn dùng chữ "tiểu" không phù hợp, ai bảo mặt non choẹt như học sinh, huống hồ người ta khen mình, thêm vài chữ tiểu cũng không sao, quan trọng là anh hùng. Cảm giác đây là thời khắc tự hào nhất cuộc đời, hận không thể gọi cha mẹ tới mà nghe. Dẫn ba người lên phòng bao ở tầng hai quán ăn, kéo ghế mời ngồi lại rót nước, bảo mấy người Đào Hoa không được lên quấy rầy. Đợi khách ngồi xuống rồi, Giản Phàm tay vẫn cầm thông báo, cẩn thận hỏi:" Cái này ... Đội trưởng Tần, cho tôi giữ một bản được không?" Đội trưởng Tần nhíu mày:" Đây là thông tin nội bộ, không cho phép truyền ra ngoài, cậu giữ làm gì?" " Tôi, tôi cho mẹ tôi xem, để mẹ tôi khỏi mắng suốt ngày không chịu làm việc đáng hoàng, rồi cho chú hai tôi xem, bọn họ vì chuyện tôi bắt nghi phạm mà mắng mỏ tôi, tới giờ tôi còn chưa viết kiểm điểm ... Cảnh sát không phải coi trọng chứng cứ nhất sao?" " Phì ... " Đến mức này Sử Tĩnh Viện không nhịn được cười nữa, cố cắn răng quay đầu sang bên, chưa thấy anh hùng nào tội nghiệp hơn nữa: Đội trưởng Tần cười lớn, rộng rãi phất tay: " Vậy cậu cứ giữ đi." Giản Phàm mừng rỡ cuộn mấy tờ giấy cho vào túi, hết sức nịnh nọt đưa nước, thái độ hoàn toàn khác lúc đầu, ân cần tới không chê vào đâu được. Sử Tĩnh Viện cứ nhìn mặt Giản Phàm là lại buồn cười, phải nói chàng trai này tướng mạo cự kỳ có sức sát thương mới nữ giới, đôi mắt dài lanh lợi, mũi thẳng mà cao, vầng trán rộng thông minh, miệng lúc nào cũng nở một nụ cười ấm áp tựa ánh nắng ban mai, nếu mặc cảnh phục có thêm chút oai phong nữa thì không biết mê mệt bao thiếu nữ. Thế nhưng điệu bộ thật thà khờ khạo khiến cô khó khăn lắm mới nhịn được cười, lấy ra một bức ảnh, đi vào chủ đề:" Cậu đừng khách khí, còn nhớ bức ảnh này không?" " Nhớ chứ, khi đó chị phát cho tôi mà, chẳng qua chị không nhớ tôi thôi." Giản Phàm nhắc: " A, tôi nhớ ra rồi, cậu chính là hiệp cảnh mắt nhìn loạn, còn bỏ chạy ở Ô Long Trì Khẩu đúng không? " Sử Tĩnh Viện nhớ ra chàng trai cứ nhìn trộm mình, tủm tỉm cười nhìn Giản Phàm ăn vận kiểu đầu bếp trong có chút hoạt kê: Giản Phàm đỏ mặt không đáp. " Xem ra đúng rồi, cậu nhìn A1 đi, chính là thủ phạm chính Cận Đại Quân, đây là ảnh một năm trước. B4, Trần Cường, là do chúng tôi căn cứ vào miêu tả vẽ ra. Khách quan mà nói, bức ảnh này đúng tới bảy tám phần mười đã là không tệ, nói như thế, phát sinh một vấn đề ..." Sử Tĩnh Viện nói chuyện lưu loát không rườm rà, do tính chất nghề nghiệp, khi bắt đầu nhắc tới công việc là thần thái có chút lạnh, chẳng ôn nhu chút nào: " Tôi hiểu, chị hỏi tôi vì sao nhận ra họ phải không?" Giản Phàm hỏi lại: Ba người kia gật đầu tán thưởng, chàng trai này rất thông minh nhạy bén. " Chuyện này đơn giản lắm." Giản Phàm chỉ bức ảnh, nói hết sức hiển nhiên:" Chị nhìn mặt tên này, đầu nhọn hàm bành cằm nhỏ, trông như củ cải lớn. Còn tên này, mặt đen lồi lõm mấp mô, như miếng thịt bò khô, rất dễ nhận ra. Quán của chúng tôi yêu cầu phục vụ là mắt phải chuẩn, tay phải vững, miệng phải ngọt. Tôi từ nhỏ đã chơi ở quán, khách tới một lần, chỉ cần không phải là quá lâu, tôi nhất định sẽ nhớ. Xem bức ảnh mới mấy ngày, nên chúng tới là tôi nhận ra ngay .. Muốn ghi nhớ một người, đừng đi vào chi tiết, chỉ cần nhớ đường nét và ấn tượng, rồi gán với sự vật quen thuộc, vậy là không quên được. Ví dụ người này, tôi không biết tên là gì, nhưng trong ý thức liên hệ hắn với củ cải, hắn vừa xuất hiện, trong đầu tôi nhảy ra ngay hình ảnh củ cải, thế là nhận ra hắn ... Chi tiết có thể thay đổi, nhưng sống thêm hai chục năm nữa, cái mặt hắn vẫn giống củ cải thôi." Nghe Giản Phàm giải thích, ba người kia không sao tin nổi, mắt chữ O mồm chữ A rồi. Trong khi đó Giản Phàm cũng đã ghi lại ấn tượng của mình, đội trưởng Tần cao ráo mặt dài giống củ cà rốt; cảnh sát xinh đẹp mặt tròn như quả trứng vịt lớn; Tiểu Quách thì mặt to tai lớn ... cái này khó hình dung. " Tôi không còn câu hỏi nào nữa, đội trưởng Tần, anh hỏi đi." Sử Tĩnh Viện lắc đầu, nhưng ánh mắt rõ ràng đang kiểu như, như thế mà cũng được sao? " Giản Phàm!" Đội trưởng Tần đột nhiên gọi một câu, ngồi thẳng mình, thái độ nghiêm nghị, giọng oang oang như gắn loa bên mép:" Tôi tới không phải trách cậu, mà chỉ muốn hỏi, khi đó cậu phát hiện ra hiềm nghi, vì sao không báo cảnh sát ngay, vì sao cùng Tiêu Thành Cương tự ý truy đuổi. May mà bắt được, nếu có chuyện ngoài dự liệu thì không phải vấn đề nhỏ đâu." " Bảo hộ trị an là chức trách quang vinh của cảnh sát, dưới sự lãnh đạo anh mình của cục trưởng Mao và đồn trưởng Giản ..." Giản Phàm vừa nói được hai câu, ngượng ngùng gãi đầu:" Anh không tin đúng không? Tôi ... Tôi cũng chẳng tin đâu." Ba người kia thực sự bị Giản Phàm làn muốn giữ vẻ nghiêm trang cũng không được, nhất là Sử Tĩnh Viện mặt cứ cúi gằm xuống nhịn cười, Tần Cao Phong phóng khoáng cười lớn:" Vậy thì nói cái gì chúng tôi tin được đi." Thời gian qua ấm ức quá nhiều, chẳng ai hỏi y nguyên nhân vì sao lại làm như thế, cứ theo suy đoán của bản mà trách móc y, Giản Phàm đợi câu này quá lâu, ấm ức dồn nén quá lâu, lúc này tuôn ra một lượt:" Được, không phải là người ngoài, chúng ta đóng cửa nói lời trong nhà nhé ... Không phải là tôi không nghĩ tới báo cảnh sát, mà không dám báo. Năng lực cảnh sát ở huyện tôi thế nào anh cũng biết, đồn công an gần như đều giống tôi, thấy nghi phạm là chạy nhanh hơn thỏ. Cảnh sát 110 nếu nghe tới nghi phạm có súng, sẽ không dám tới, khẳng định thông báo cho hình cảnh, đặc cảnh, đợi họ tới nơi thì cơm canh nguội hết rồi ... Vả lại nếu họ tới, bao vây cái quán nhỏ của tôi, rồi bắn nhau đòm đòm, vậy thì tôi khóc cũng không kịp. Công tác đã mất rồi, quán mà cũng đóng nữa, nhà tôi kiếm cơm vào đâu, anh nói phải không?" " Quả nhiên là giác ngộ không cao. " Đội trưởng Tần không phật ý, lại có chút cảm thông, làm nghề này lâu, thứ ít được nghe nhất là lời thật lòng: " Vậy sao cậu vì sao tự truy đuổi?" " Tôi không tin cảnh sát, nhưng tin vào tài nghệ của mình, nghi phạm bị tôi đánh thuốc, sớm muộn gì cũng phát huy hiệu quả, chỉ cần bám theo nhặt lấy tiện nghi là đủ, mang về khỏi bị chụp nồi đen lên đầu. " Giản Phàm trút hết những lời muốn nói ra: " Ngày hôm đó chúng tôi bỏ chạy là không đúng, nhưng cả đời còn chưa đụng vào súng, nói gì đấu súng, không chạy không được, chạy rồi về bị kiểm điểm, đổ cả đống tội lên đầu .."