Q1 - Chương 037: Trẻ càng hư, tố chất tâm lý càng tốt.

Hắc Oa

Thường Thư Hân 28-12-2022 15:11:01

Chiếc xe cảnh sát chạy băng băng trên đường quốc lộ, lái xe Tiểu Quách phá vỡ trầm mặc, nói với Tần Cao Phong ở ghế phụ: " Đội trưởng, anh nói xem bọn trẻ bây giờ làm sao thế, sáng nay gặp Thành Cương, rõ ràng là một con nghiện internet, nói chuyện chỉ sợ chúng ta không biết hắn giác ngộ cao, nói tới cả chống khủng bố. Còn chú nhóc Giản Phàm này là đầu bếp, sợ chúng ta không biết mình giác ngộ thấp, mở miệng ra là đòi tiền thưởng ... Ha ha ha ... Thú vị." Sử Tĩnh Viện ở phía sau tiếp lời:" Tiểu Quách, cậu thì được bao tuổi mà bảo người ta là trẻ con, tôi thấy Giản Phàm nói rất thật, bây giờ chẳng phải đều nhìn vào tiền sao? Chúng ta cũng thế, không có tiền, không có kinh phí phá án, bao vụ án phải gác lại. Nếu lần này không có hai người họ, chẳng biết bao giờ mới kết án được." " Mèo mù vớ phải cá rán." Tiểu Quách chép miệng: " Tiểu Sử, có phát hiện gì không?" Tần Cao Phong hỏi, bọn họ vốn có việc vì thuận đường mới đi một chuyến: " Vâng, vốn là có, bây giờ tôi có chút hoài nghi ... Hệ thống tổ hợp mô phỏng hình ảnh người vừa mới khởi đầu, thầy chỉ đạo của tôi nói, hệ thống không phải vạn năng, cho dù tỉ lệ trùng khớp đạt tới 100%, nhưng nếu không lưu ý, chưa chắc đã phát hiện, huống hồ chúng ta chưa đạt tới tỉ lệ này. Tôi muốn thu thập chút kinh nghiệm, trải qua sự kiện này, đương sự chớp mắt kích phát ấn tượng, nếu tổng kết kinh nghiệm của họ, sẽ rất hiệu quả sau này điều tra, truy xét ... Nhưng mọi người thấy rồi đấy, Giản Phàm nói toàn cái gì cà rốt củ cải, tám phần là giống Tiểu Quách nói, mèo mù vớ cá rán thôi." Sử Tĩnh Viện có chút thất vọng: " Có tài năng hơn người hay không thì chưa nói được, nhưng có một chuyện, chú nhóc đó rất biết tùy cơ ứng biến. Mọi người nghĩ mà xem, khi y phát hiện nghi phạm vào quán, biết đó là hung đồ có súng, trong thời gian ngắn nhất đã lựa chọn cách an toàn chính xác nhất, đánh thuốc. Sau đó trấn định mang thức ăn lên cho nghi phạm mà không hề lộ tẩy, đây không phải chuyện người bình thường có thể làm được, cho dù hai người, khi biết thân phận chúng, liệu có trấn tĩnh được như thế không? Điều đó ít nhất chứng tỏ rằng, tố chất tâm lý của Giản Phàm rất tốt." Tần Cao Phong rất tán thưởng Giản Phàm: " Nếu thế tôi cũng có thể giải thích từ góc độ chuyên nghiệp." Đường xa buồn chán, Sử Tĩnh Viện góp lời:" Phàm là những đứa học sinh ở trường có thành tích kém, ham chơi phá phách, đều có tố chất tâm lý khác với người thường. Giản Phàm mà anh nói ấy, tôi xem tư liệu rồi, thời tiểu học thì bị đúp, sơ trung không thi lên được cao trung, cao trung không thi lên được đại học, đại học tốt nghiệp vào hiệp cảnh sống qua ngày, giống như y nói, ngày ngày bị chú với mẹ mắng mỏ, loại đó tố chất tâm lý không tốt sao được? Còn có Tiêu Thành Cương, rõ ràng là thứ học sinh có vấn đề, từng học trường võ, đánh nhau như cơm bữa, tố chất tâm lý còn tốt hơn Giản Phàm." " Ha ha ha ..." Tiểu Quách vỗ vô lăng cười:" Sao nghe giống Tiểu Sử đang nói anh thế nhỉ?" " Thằng nhãi này, ngay cả đội trưởng cũng dám xỏ lá, muốn tôi cho đi phân luồng giao thông không?" Tần Cao Phong cười ha hả, chẳng giận, hồi nhỏ hắn cũng là học sinh ba hư: Khi tới Ô Long thì tâm lý nặng nề, giờ toàn bộ đã bị ném trên đường, ba người chuyện trò vui vẻ, chẳng bao lâu đã hết đường cao tốc, xe dừng ở cột mốc ghi: Km 174, thành phố Đại Nguyên... ... Nhất Trung Ô Long có thể dung nạp tới 3000 học sinh, mà trong trường Nhất Trung, công nhân viên cũng biết rất rõ Giản gia, không phải cái gì khác mà vì Mai Vũ Vận là sinh viên đầu tiên tốt nghiệp đại học hàng hiệu sau khi khôi phục chế độ thi đại học, người đứng đầu môn tiếng Anh. Giản Trung Thật là đầu bếp có tiếng của Đệ nhất oa, là nhân vật có tên tuổi trong huyện. Theo lời đồn của những người hiếu sự, năm xưa Giản Trung Thật dựa vào một thân công phu nấu nướng mà xông pha bên ngoài, sau đó chẳng ai hiểu thế nào mà dẫn về một cô vợ đẹp như hoa như ngọc, không ai có thể tin được cô giáo Mai xinh đẹp giỏi giang như thế, làm sao lại nhìn trúng một đầu bếp ù lì chậm chạp! Nhưng thực tế là vậy đấy, chuyện càng hoang đường càng chân thực, hai người chẳng những là vợ chồng, còn hai mươi mấy năm êm đềm hạnh phúc chưa từng cãi vã, là giai thoại trong trường, từ nghề nghiệp tới gia đình đều là tấm gương cho lớp trẻ. Tất nhiên cũng có kẻ ác khẩu hoặc ghen tỵ nói hoa nhài cắm bãi cứt trâu, Mai Vũ Vận lấy phải Giản Trung Thật quá thiệt thòi. Chỉ có Giản Phàm biết, thiệt thòi nhất là cha không phải mẹ, trong cái nhà này, cả y, thêm vào em gái và cha, chỉ cần mẹ vừa sầm mặt một cái là không ai dám ho he gì! So với việc nói êm đềm hạnh phúc hai mấy năm, chẳng bằng nói cha sống trong áp bách sợ hãi hai mấy năm. Cha mẹ nổi tiếng, ngay cả đứa em gái thi đỗ ĐH sư phạm Bắc Kinh cũng nổi tiếng, còn đứa con trai không ra gì lại nổi tiếng hơn cả ba người gộp lại, vốn lớn lên ở nơi này, thuộc loại học sinh cá biệt nổi tiếng, thời cao trung yêu sớm oanh động cả trường, từ bảo vệ tới hiệu trưởng, không ai không biết. Giản Phàm thuần thục đỗ xe ở cổng trường rình cơ hội bảo vệ không chú ý chạy qua, áp dụng chiến thuật hiệp cảnh rình bắt bán hàng rong, di chuyển thoăn thoắt qua những hàng cây, nhanh chóng tiếp cận khu phòng học, chui vào tổ tiếng Anh ở tầng ba, đang định đi tìm mẹ thì nghe thấy ở hành lang có giọng nói quen thuộc truyền ra, thò đầu nhìn, mừng rỡ. Cửa phòng học treo biển 323, hai nam sinh còn cao hơn mẹ nửa cái đầu, nhưng cúi gằm mặt, đầu thấp tới mức khiến cổ sắp gập 90 độ, tám phần là mắc lỗi rồi. Còn mẹ thì đứng đó, mắt phượng uy nghi, một tay cầm sách, một tay thì xỉa vào trán hai đứa học sinh, một tràng trách mắng bắt đầu. " ... Mới tí tuổi đầu đã học hút thuốc, thi được 38 điểm có phải không, tiền mồ hôi nước mắt của cha mẹ, mang đi chà đạp thế à? Ăn rồi, mặc rồi, dùng rồi còn chưa đủ à, học người ta hút thuốc nữa, về gọi cha mẹ tới đây. ... Còn em! Trốn học bao nhiêu lần rồi! Trốn học làm gì? Lên mạng chát chít với chơi game chứ gì? Không thẹn với ơn nuôi dưỡng của cha mẹ à? Cha mẹ suốt ngày nuôi cho no, mặc cho đẹp, để đến trường trốn học phải không? ..." Mẹ chẳng những xinh đẹp, giảng bài rất hay, quát mắng người ta càng chất lượng, mở miệng ra là nói có lý có tình, có đầu có cuối. Từ không học tập tốt tới phụ ơn sinh thành nuôi nấng của cha mẹ, phụ ơn dạy bảo của nhà trường, uổng công ngày ăn ba bữa, hậu quả trực tiếp khiến bản thân cảm thấy mình không phải là người, phải tìm cái lỗ mà chui vào mới được. Rồi sau đó viết kiểm điểm, thừa nhận sai lầm, hứa không có sau này, rồi mời cha mẹ tới ... Giản Phàm nghe mẹ mắng chửi mà như uống nước cam lộ, vừa quen thuộc vừa thư thái, bản thân y sống qua không biết bao nhiêu phen như vậy rồi. Nói đâu xa, mới mấy ngày trước còn bị mẹ mắng trước bàn dân thiên hạ chứ lâu la gì. Thò đầu vào cười trộm, hai thằng khỉ kia mắt la mày lém, rõ ràng cái tai lừa nghe không vào. Giản Phàm thầm nghĩ, loại đó căn bản không cần giáo dục, nhìn là biết không khác mình bao nhiêu.