Tương Địch Giai hôm nay mặc bộ đồ thể thao, tóc buộc thành cái đuôi gà đơn giản, thêm phần tươi trẻ khỏe khoắn, tất nhiên xinh đẹp mê đắm lòng người như thế, mới sớm như vậy hai người họ đã đi với nhau, chứng tỏ quan hệ không tầm thường rồi. Giản Phàm hận không thể ngửa mặt lên trời hét thật to.
Nhưng mà hét cái gì?
Phí Sĩ Thanh chạy tới, nhìn Giản Phàm hai mắt như mất đi tiêu cự nhìn mình, lần này tới lượt hắn xua xua bàn tay to lớn trước mặt Giản Phàm, đẩy cằm y lên, cái mặt thiếu điều khắc hai chữ hả hê:" Oa ca, tao biết mình đang trải qua một tình cảm phức tạp nhất trong đời nam nhân, kinh ngạc, hoài nghi, hối hận ... Đúng rồi, quan trong nhất là ghen tỵ, mày bị lửa ghen tỵ thiêu cháy thành than rồi chứ gì?"
" Ghen cái đầu mày, tao mà thèm ghen à?" Giản Phàm sực tỉnh, lớn tiếng che dấu tình cảm thật:
" Không thật sao? Tao tán được mỹ nữ cực phẩm, mày thực sự không ghen tỵ chút nào à?" Phí Sĩ Thanh xăm xoi từng nét mặt của thằng bạn đẹp trai luôn thu hút sự chú ý của bọn con gái:
" Không! Một chút cũng không! Tao dạy mày cơ mà." Giản Phàm kiên quyết lắc đầu:
" Không ghen thì tốt, trưa nay chị Tương về tỉnh thành, tao mời khách ở Đệ nhất oa, đem cái này chế biến cho tao, tao mời mỹ nữ, ha ha ha ... Tao mang hai mỹ nữ tới cái quán nhỏ của mày, không cần thấy vinh hạnh, có điều lấy hết sở trường của mày ra, chớ để người anh em này mất điểm. Mày tán gái bao lần tao phải làm bóng đèn, món nợ này mày phải trả." Phí Sĩ Thanh nói rồi đưa đồ tới, là hai con ba ba được buộc chặt, là ba ba hoang dã:
" Lại tới nhà tao ăn chực còn sai bảo tao, mày mơ à?" Giản Phàm cố gắng làm ra vẻ bình thường, trong lòng vẫn mang mác nỗi buồn không tên:
" Oa ca, chúng ta là anh em hai mươi năm, tao trả tiền mày không phải chửi mày à? Nói chuyện tiền nong tổn thương tình cảm, hai con ba ba này, một con cho mày coi tiền công được không?" Phí Sĩ Thanh xỏ lá nói, hắn ăn uống ở Đệ nhất oa chưa bao giờ trả tiền:
" Đi đi, trưa mang cái miệng tới ăn là đủ ..." Giản Phàm lúc này chẳng có tâm trạng nhiều lời:
Phí Sĩ Thanh đã tốn công tìm y, tất nhiên là không chịu thôi dễ dàng:" Mày không hỏi mỹ nữ còn lại là ai à?"
" Ai?" Giản Phàm nhớ ra, thằng béo này hôm nay làm y bất ngờ nhiều hơn hai mươi năm cộng lại:
Phí Sĩ Thanh nhe răng:" Hì hì người anh em, tao gặp vận đào hoa rồi, ha ha ha, tới khi đó mày sẽ biết. Bái bai, bọn tao xuống nông thôn, trưa về."
Nói rồi chạy về xe, đó là xe công của cha hắn ở cục giao thông.
Xe bóp cò, cửa sổ hạ xuống, Tương Địch Giai đang mỉm cười vẫy tay, Giản Phàm máy móc cười lại, ngây ra nhìn Phí Béo đắc ý biến mất trong tầm mắt.
Rất lâu sau Giản Phàm vẫn đứng nguyên tại chỗ.
" Này, đứng ngay ra đó làm cái gì?"
Bị một người qua đường va phải, Giản Phàm mới cơ ngác sự tỉnh, ngửa mặt nhìn trời, cười, một nụ cười chẳng miêu tả thành lời, thằng béo có công tác rồi, đoán chừng sắp có xe, có luôn cả bạn gái ... Ôi, đúng là kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc.
Buồn! Buồn vô hạn ... Đặc biệt là vẻ mặt đắc chí của thằng béo như càng khắc sâu thêm nỗi buồn của Giản Phàm, cúi đầu nhìn mình, đi ủng cao su lấm bùn, cái quần công nhân, áo thun cháo lòng, tay cầm còn ba ba, đứng bên cạnh một cái xe đáng lẽ phải để lại ở thùng rác, trông ngu không thể tả, làm thế nào so với thằng béo mặc hàng hiệu đi xe sang?
Làm sao so được với người ta cơ chứ?
Mỹ thực trong thiên hạ có ngàn ngàn vạn vạn, một người cả đời chưa chắc đã biết một phần trong đó, mà được ăn qua cũng chỉ là một phần trong một phần đó mà thôi.
Mỹ nữ cũng như vậy.
Giản Phàm đã thấy nhiều mỹ nữ rồi, thấy mỹ nhân ngồi trên xe đắt tiền đi vọt qua trên đường, ví như người đẹp OL bước ra khỏi khách sạn năm sao, hay giống như giai nhân khuynh quốc khuynh thành nào đó khoác tay ông chủ bụng bự.
Biệt thư, xe sang, nhà cao tầng và một cái quán ăn ven đường là hai tầng cấp chênh lệch quá lớn, lớn tới vĩnh viễn không với tới.
Về tới bếp, đặt nồi lên bếp, hai tay cầm quai nồi, Giản Phàm hít sâu một hơi, dần điều chỉnh lại tâm tình.
Mỗi người đều có một phương thức điều tiết riêng, khi tâm tình không tốt, có một số người buông thả chơi bời, ăn uống, mua sắm, hoặc say sưa. Giản Phàm thì khác, mặc dù thích nói cười thích huyên náo, nhưng tính cách kế thừa chút điềm tĩnh của cha, thậm chí có thể nói là có chút an phận, không tranh với đời. Huyên náo được thì cũng bình tĩnh được, thích vào lúc yên tĩnh thể hiện tài nghệ của mình, thích làm ra món ăn ngon, tự mình khoan khoái nếm thử, hoặc là đặt trước mặt khách, cảm thụ niềm vui của khách khi được ăn món ngon, tâm tình vì thế mà tốt lên theo.
Ăn là một loại hưởng thụ, không chỉ mình ăn, nhìn người khác ăn ngon lành cũng là một loại hưởng thụ, cha tán dương hay khách khen ngợi, đều khiến Giản Phàm thỏa mãn hồi lâu.
Mặc dù không hiểu giá trị bản thân là gì, có điều Giản Phàm biết, chỉ khi làm món ăn thì tâm tình mới bình thản, tất cả ghen tỵ, thất vọng, buồn bã, hụt hẫng, mọi cảm xúc xấu đều sẽ tan biến, đạt tới sự tĩnh lặng kỳ diệu.
Có lẽ bí quyết gần giống thiền định của Giản Phàm liên quan tới điều từng trải qua, chuyện lưu lại trong ký ức nhập nhòe là những tiếng thở dài, những lời chê bai, những ánh mắt xem thường ... kém thông minh, nghịch ngợm, lười học, chỉ được cái đẹp trai, nhưng chẳng qua chỉ nhận được thêm vài tờ giấy của nữ sinh thời sơ cao trung thôi.
Nhưng trong ký ức cái bếp này chưa bao giờ mơ hồ, cái bếp đất mỗi năm đều phải cạo một lần và mấy cái nồi sắt đen xì xì, cùng với cả khói bếp hai mươi mấy năm chưa bao giờ tắt ...
Giản Phàm nhớ rất nhiều lần, rất nhiều lần trong ký ức mà cảnh tưởng đều rõ ràng. Khi đó Đệ nhất oa còn là nhà một tầng lụp xụp, ở trường học bị giáo viên phạt đứng, đánh nhau với bạn học, không thì cùng Phí béo mải chơi quên cả về nhà, nhất định sẽ bị mẹ véo tai đét mấy cái vào đít hoặc là đá ... Khi ấy bảo vệ mình chỉ có cha, thường cõng y lên lưng, đi về quán, sau đó đặt y lên ghế, bê một bát canh nóng hổi cho y húp.
Mùi vị trong bếp khiến Giản Phàm thấy vô cùng quen thuộc, cái mùi bao nhiêu năm chưa từng thay đổi, khi đó uống hết canh rồi, ngồi ngây bên bếp, nhìn lửa nhảy nhót, nhìn ngồi canh sôi sùng sục, ngửi hương vị hấp dẫn tràn ngập, nhìn khuôn mặt hiền từ của cha thấp thoáng trong ánh lửa bập bùng ở gian bếp nhỏ.
Nhìn mãi, nhìn mãi, có lúc dựa vào cái bếp ấm áp ngủ mất.
Nhìn mãi, nhìn mãi, thoáng cái hai mấy năm đã trôi qua, đứa con trai trong mắt mẹ có hi vọng thành thiên tài, chớp mắt biến thành ... mình.
Cô em gái thi đỗ ĐH sư phạm Bắc Kinh rất có tài văn chương, từng đọc bài khổng tước nam phi mà xúc động, từng miêu tả anh trai mình: Năm tuổi biết nấu canh, tám tuổi biết dùng dao, mười tuổi cầm thìa lớn, mười lăm tuổi sáng tạo ra mỹ thực.