Q1 - Chương 045: Hạnh phúc và bất đắc dĩ. (2)

Hắc Oa

Thường Thư Hân 28-12-2022 15:11:00

Hạnh phúc và bất đắc dĩ trong hiện thực như đôi chị em song sinh, Giản Phàm và Hương Hương cũng thường trải qua cảm xúc trập trùng như thế, thứ bảy chủ nhật ướt át tình cảm kết thúc, phải đi làm rồi, phải về với hiện thực rồi. Hương Hương bất mãn vô cùng, thời cao trung người bạn trai to gan này cái gì cũng tốt, rất đẹp trai, đẹp trai tới không biết bao nhiêu nữ sinh thầm thương trộm nhớ, rất chu đáo, biết quan tâm, cái ăn cái mặc đều chiều chuộng mình. Cũng rất biết chơi, lần nào cũng chơi quên cả thời gian. Vốn là bạn trai hoàn mỹ, nhưng càng ngày cô càng nhận ra Giản Phàm như bùn nhão chẳng trét nổi lên tường, thuộc về loại con trai to đầu rời mẹ ra là không biết phải làm gì, chỉ biết ngồi đợi trong nhà an bài, nhắc tới công tác, nhắc tới tiền, nhắc tới nhà, nhắc tới tương lai là trố mắt ra. Mình lại không phải không ai để ý, ở thành phố lớn, nam nhân ưu tú rất nhiều, vừa đẹp trai vừa biết quan tâm như không thiếu, người ta lại có nhà có xe, bản thân cô thấy mình chẳng thua kém ai, chỉ cần ăn mặc đẹp một chút, trang điểm một chút, bước ra phố không ít người ngoái nhìn. Hương Hương không phải chưa từng nghĩ tới chuyện chia tay. Có điều lại không nỡ, mỗi lần nhìn Giản Phàm vất vả đi mấy trăm km tới thăm mình, mỗi lần nhìn đôi mắt thâm tình, khuôn mặt điển trai, nụ cười rạng ngời đó, mỗi lần nhìn y ân cần mua đồ, làm cơm, còn giặt quần áo cho mình, Hương Hương không nói ra được ... Huống hồ, hai người từng có khoảng thời gian thanh mai trúc mã, vô tư lự. Hết cách, giống như mỗi lần sau khi hoan ái luôn có chút không được như ý, lần này cũng không có gì khác biệt. Khi đi thì Giản Phàm đã dậy dọn phòng rồi, nhìn Giản Phàm đã dọn dẹp phòng cho mình, còn tự xung phong đi mua bữa sáng, cảm giác lo được lo mất lại nặng thêm vài phần. Bất kể thế nào hai người đều có tình cảm với nhau, vì chữ tình này mà cô không bước qua được, sinh ra lưu luyến, lưu luyến lại không được như ý, bỗng nhiên sinh ra phẫn nộ, tình cảm đó rất phức tạp, khiến Hương Hương bực tức dậm chân bỏ đi làm. Thái độ chợt nóng chợt lạnh của Hương Hương khiến Giản Phàm đau lòng, không trả lời vì không biết phải nói gì, y đâu phải người vô tâm như thế, chỉ sống qua ngày mà không nghĩ, y cũng lo cũng muốn tính cho tương lai hai người lắm chứ, nhưng cái đầu chỉ có thế, năng lực chỉ có thế. Bao lần thất bại đã bào mòn sạch sẽ tự tin của Giản Phàm rồi, nếu lên thành phố, e chỉ làm gánh nặng cho Hương Hương thôi ... Nhưng nếu không làm, Hương Hương sẽ chia tay mình sao? Cố trấn áp lo lắng đó xuống, dọn dẹp xong phòng thì Phí Béo gọi điện nói đã tới dưới lầu, thay cảnh phục. Ở dưới lầu, Phí Sĩ Thanh đứng dựa mông vào chiếc Toyota, mắt dâm tà nhìn Giản Phàm xuống lầu, lên xe rồi mới nói:" Oa ca, hai ngày qua không ra ngoài, đóng cửa niệm Phật à? Có đi được không? Tao sợ mày không đứng lên nổi, nên mới sáng ra đã phải tới đón." Giản Phàm bóp trán:" Phế Phẩm, mày ăn nói ý tứ chút, để anh Lý cười cho kìa. Chẳng trách mày không kiếm được bạn gái, mày nhìn xem, cười bỉ ổi thế kia, cô gái nào chẳng sợ hết hồn, nhìn thấy là chạy." Xe lên đường, lái xe cười không tham gia, Phí Béo càng cười toe toét:" Giờ thời đại nào rồi, dâm đãng thành mộng tưởng, bỉ ổi thành đi đầu thời đại, hai chúng ta mỗi người chiếm cứ một đầu, nếu không sao gọi là anh em? Ha ha ha, phải rồi, hành trình hôm nay do tao an bài, mày phải nghe tao đấy." " Mày an bài cái gì?" Giản Phàm ngạc nhiên: " Buổi sáng mày dự hội nghị, xong xuổi buổi trưa tụ hội, Lão Đại giờ kinh lắm, có văn phòng riêng ở khu khai phát, Lão Tam thì tự mở quán làm ông chủ." Tình cảm bốn anh em trong phòng 606 thời đại học rất tốt, lão đại là Tiết Hán Dũng, mấy lần đánh nhau bị kỷ luật, thiếu chút nữa đuổi học. Giản Phàm là lão nhị, giỏi nấu nướng, thuộc thể loại ngậm miệng phát tài, đặc biệt là rất có tâm đắc trong việc lừa gạt thiếu nữ. Lão tam Hoàng Thiên Dã, ăn nói tục tĩu, trong nhà mở hộp đêm sàn nhảy, kể chuyện dâm dục vô địch. Lão tứ thì hiển nhiên là Phí Sĩ Thanh rồi, là tên béo siêu cấp, thể trọng độc nhất vô nhị toàn trường, huống hồ còn vì tình giảm béo tới ngất xỉu khiến danh tiếng lẫy lừng. Bốn anh em tự phong "tứ kiếm khách", về sau truyền đi truyền lại trong trường biến thành "tứ tiện khách". Giản Phàm đang buồn phiền, nghe thế vui mừng đôi chút:" Không phải chứ, lão tam còn bỉ ổi hơn mày, hắn mở quán ai mà dám đến." Phí Sĩ Thanh ôm bụng cười:" Đánh giá này chuẩn, lão tam nghe được tức bể bụng, hắn mở quán rồi, mày đoán hắn kinh doanh cái gì?" " Cái gì?" Giàn Phàm tò mò: " Cửa hàng kinh doanh sản phẩm người lớn, ha ha ha, tối qua tao tới, cả nhà toàn là man nơ canh nam nữ trần truồng, mẹ nó, đúng là tráng lệ. Tao cho mày biết, mày chuẩn bị đi, mày biến mất hai ngày, lão đại lão tam cực kỳ bất mãn với hành vi trọng sắc khinh bạn của mày, trưa nay thế nào cũng xử lý." Phí Sĩ Thanh cười ngả người ra sau, như đây là chuyện vui nhất trần đời: " Ha ha, lão tam tìm được phương hướng phát triển nghề nghiệp chính xác đấy. Bọn họ muốn xử tao à, uống rượu thì không bằng tao, giở trò lưu manh thì ai sợ ai, bọn họ xử thế nào?" Giản Phàm thừa nhận lão tam đúng là tận dụng hết tài hoa, hỏi:" Còn an bài gì nữa?" " À, tối, Tương mỹ nhân mời khách, chị ấy bảo tao nhất định phải mời cho được mày." Phí Sĩ Thanh thình lình nói một câu: " Thế à?" Giản Phàm muốn hỏi chuyện Tương Địch Giai lại thấy khó mở miệng, vòng vo hỏi:" Béo, vì sao tao phải nghe mày an bài?" " Mày nói kiểu gì thế, trưa ăn miễn phí, tối ăn miễn phí, theo tao mà còn sai à? Không đi thì thôi, mày nghĩ mày là quan lớn hay sao mà lên mặt?" Phí Béo không đáp thẳng, dáng vẻ như không đi thì thôi: " Đi, ai bảo là không đi, chỉ là hơi xấu hổ, vừa lên tỉnh là theo thằng tiện nhân như mày ăn chầu uống chực, thanh danh tổn thất! Mà Tương Địch Giai tự nhiên lại mời khách gì chứ? " Giản Phàm cẩn thận hỏi, chú ý sắc mặt của thằng béo: " Phép lịch sự qua lại thôi, tao mời chị ấy, chị ấy mời bọn mình thì có gì bất thường, lại nói tài nghệ của mày đã kinh động bốn phương rồi, tao nghe chủ nhiệm Vu nói, đoàn người bọn họ về Đại Nguyên vẫn khen mãi, vị chủ tịch Trần lỡ mất một bữa mà hối hận gần chết ... Bọn mình thịnh tình khoản đãi, chị ấy cũng đắc ý chứ, hoặc giả, nói không chừng là thừa nhận đứa em trai này, ha ha ha, lòng vui vẻ liền mời, lần này mày hưởng sái của tao." Phí Sĩ Thanh mặt vênh vênh: " Ngựa không biết mình mặt dài, lợn không biết mình mặt tròn, còn máy thì đếch biết gì hết." Giản Phàm rỉa một câu, lòng không sao thoải mái được, một mỹ nữ khí chất thoát tục như vậy, dù có kẹp đầu vào cửa cũng không nhận loại hàng này làm em trai chứ, em trai gì cái loại này, Giải Phàm đã thấy nó dùng ống nhòm nhìn Tương Địch Giai một cách dâm dục thế nào: