Dưới ánh trăng, bóng dáng người trải dài trên đất, có lẽ do nhìn từ góc độ này, như dây dưa cùng nhau.
Ánh sáng yếu ớt xuyên qua tầng mây bị xé thàng từng tia sáng vụn vặt, hắt lên người Trang Noãn Thần, hòa cùng nụ cười yếu ớt, hai mắt thâm quầng, nhanh chân thụt lùi từng bước, giọng nói của cô cũng tràn ngập chế nhạo,"Bày ra bộ dạng như muốn tính sổ chi vậy?"
Trong mắt Giang Mạc Viễn tối lại, khóe môi hơi nhếch lên, đưa tay ra chụp cô lại—
"Lại đây cho anh!"
"Không bao giờ." Trang Noãn Thần lủi nhanh như chú thỏ nhỏ, cô trở về cổ trấn như tìm lại được đứa trẻ ngây thơ trong sáng, chớp chớp mắt với anh,"Bắt được em rồi hẳn tính." Nói xong, cười sằng sặc chạy mất.
Giang Mạc Viễn đứng tại chỗ, mắt nhìn chằm chằm bóng dáng đã chạy xa ở trước mặt, ý cười rộng mở, như nước lưu chuyển, nhanh chóng chạy đuổi theo cô. Dưới ánh trăng, cô gái nhỏ xinh nhanh nhẹn như con mồi đang chạy trốn, người đàn ông như con sư tử thần tốc muốn nhanh chóng tóm được con mồi.
Khoảng cách hai người ngày càng thu hẹp.
Trang Noãn Thần vô ý chạy vào con ngõ nhỏ, tiếng cười vui vẻ theo không khí chui vào lỗ tai người đàn ông, ý cười của anh càng sâu, tốc độ chạy đuổi nhanh hơn, tâm trạng dường như cũng trở nên thoải mái, sau khi đi theo vào con ngõ nhỏ ấy, thấy cô đứng lại liền nhanh chóng chạy đến, đưa tay tóm cô kéo vào trong ngực mình, cười nhẹ,"Còn chạy nữa không?"
Thân thể mềm mại thơm ngát trong lòng, cho dù là anh hùng cũng có lúc suy nghĩ vẩn vơ, huống hồ còn là thời điểm đêm trăng mờ ảo, lòng vui khấp khởi. Bởi vậy, khi Giang Mạc Viễn ôm cô vào lòng, từng luồng hương thơm mát dần tiến vào mũi anh, tiếng nói của anh nghe trầm thấp vô cùng, một tia dịu dàng cũng lạc ở trên môi.
Nhưng thái độ Trang Noãn Thần lạ lắm, không giãy giụa, càng không nói gì, chỉ ngơ ngác đứng tại chỗ, ánh mắt luôn dừng ở căn nhà ở phía đối diện, ánh trăng mông lung dừng trên mắt cô, không hề có sự vui vẻ như ban nãy, nỗi đau đớn dường như xâm chiếm lấy cô.
Giang Mạc Viễn phát hiện thấy phản ứng kỳ lạ ấy, nhìn theo ánh mắt cô, lúc này mới thấy một căn nhà ba tầng ở cách đó không xa, phong cách kiến trúc nhà ở cũng không khác gì mọi căn nhà khác trong cổ trấn, nhưng trước cửa nhà này không thắp đèn lồng, bên cửa sổ không có ánh sáng hắt ra, bên trong tối đen như mực, không có bất cứ tiếng động nào.
Giang Mạc Viễn cảm thấy nghi ngờ, chau mày lại, lúc này mới phát hiện chút đầu mối. Trước cửa nhà này có dán câu đối, theo chữ viết phai màu và giấy bạc thếch không khó đoán nơi này đã lâu không có người ở, còn còn có mấy chậu hoa đặt trên ban công, có lẽ chủ nhân căn nhà thích hoa, nhưng hiện giờ đã sớm khô héo, ngay cả cây xương rồng chịu đựng được không khí khô nóng ở sa mạc cũng chỉ còn lại hình dạng héo rũ, theo mấy điểm này có thể đoán được, chủ nhân nơi này có lẽ dọn đi lâu rồi.
Bầu trời đêm có mấy ngôi sao nhỏ thưa thớt, đôi mắt Trang Noãn Thần cũng như ngôi sao nhỏ rơi xuống, có chút ánh sáng hiện lên, hai chân như dính chặt trên đất không nhúc nhích, nhìn thấy căn nhà tường trắng ngói xám kia, loại đau đớn này hệt như ma quỷ đột kích xé nát thân thể cô, sau đó lôi linh hồn cô ra khỏi thể xác, rồi hung hăng dẫm nát dưới chân không chút thương tiếc.
Chua xót dâng đầy lồng ngực, tiếp đó xông vào cuống họng, xộc lên mũi cô khiến nó bắt đầu cay cay.
Có lẽ là năm cô học lớp 11 thì phải, có mấy anh lớn thất học lông bông, cả ngày chơi bời lêu lổng khắp thôn, cô luôn luôn không muốn qua lại gì với mấy người hư hỏng đó. Có một ngày cô học thêm tới khuya mới về nhà, lúc đi ngang qua căn nhà này, mấy anh lớn đó có lẽ đã uống rượu, loạng choạng nghiêng ngả chắn đường cô, thậm chí còn động tay động chân với cô.
Lúc ấy cô rất sợ hãi, té xuống ở tảng đá bên đường, mở to mắt nhìn họ.
Bọn người xấu xa đưa tay kéo cô, cô đã nghĩ đêm đó chắc chắn sẽ gặp chuyện xui xẻo rồi, đang chuẩn bị hô hoán lên, một cái túi đột nhiên bay đến, nện lên đầu kẻ đầu têu của đám hư hỏng đó một cách chính xác.
Cô sợ hết hồn, nhìn lại, là Cố Mặc.
Không biết anh chui từ đâu ra, bóng đêm kéo dài dáng người cao lớn đẹp đẽ của anh, anh như cười như không nhìn cảnh tượng trước mắt, hai tay cắm vào túi quần, điềm nhiên đứng đó, miệng còn ngậm cây tăm, dù mặc đồng phục đi học nhưng trông vẫn nổi loạn ương bướng, người đập túi lên đối phương chính là anh.
Đối phương hiển nhiên rất tức giận, cùng nhau xông lên đánh anh. Cố Mặc hơi nghiêng mặt qua, nhổ cây tăm ra, xắn tay áo trực diện nghênh đón.
Lúc ấy tình hình hỗn loạn bao nhiêu cô không nhớ rõ, chỉ nhớ tiếng kêu thảm thiết không ngừng truyền đến, dưới ánh trăng, cô mơ hồ thấy Cố Mặc bị thương, nhưng một tay anh chụp lấy kẻ cầm đầu kéo đến, dễ dàng đè lên cánh cửa, đau đến nỗi đối phương la í ới, cuối cùng bọn họ chạy mất.
Trang Noãn Thần xem rất nhiều phim, phân đoạn anh hùng cứu mỹ nhân thế này cũng thường xuyên nhìn thấy, nhưng không ngờ đến sẽ xảy ra trong thực tế, lại xảy ra trên người mình, hồi lâu cũng chưa hoàn hồn được, hai tay chống xuống đất vẫn còn run rẩy, cho tới bây giờ cô cũng không biết, là sợ hãi, là bởi vì nhìn thấy trận máu me, hay bởi vì chưa từng thấy Cố Mặc hung dữ như vậy?
Lúc ấy cánh tay Cố Mặc bị thương, nhuốm máu đầy trên áo, anh cũng chẳng thèm nhíu mày lấy một cái, khom người nhặt túi lên, sau đó tùy tiện khoát lên vai, đi đến trước mặt cô, lười biếng nói,"Cậu bị thương à?"
Lúc này cô mới giật mình bừng tỉnh, ngước nhìn anh, vô thức lắc đầu.
"Không bị thương thì mau về nhà đi, đừng chắn trước cửa nhà tôi!" Giọng điệu Cố Mặc không hề khách sáo, đuôi lông mày cũng nổi lên chút không vui và khó chịu.
Miệng cô há hốc, hồi lâu mới tìm lại được giọng nói của chính mình, hướng về bóng lưng anh nhẹ nhàng nói,"Cám ơn cậu..."
Cố Mặc dừng bước, hơi hơi ngoảnh lại, hình dáng đẹp đẽ như được ánh trăng tinh tế chau chuốt khiến tim kẻ khác đập nhanh không thôi, anh lại hừ lạnh một tiếng, thản nhiên buông ra một câu,"Trang Noãn Thần, cậu đúng là cô gái phiền phức, lần sau có trêu hoa ghẹo nguyệt thì làm ơn đi xa một chút, đừng rắc rối chắn trước cửa nhà tôi nữa!" Nói xong lời này, anh đi thẳng vào nhà mà không thèm quay đầu, đóng sầm cửa lại.
Căn nhà ấy chính là nhà của Cố Mặc.
Lúc ấy cô ngồi ngẩn ngơ sửng sốt hồi lâu, cũng hơn mười phút, đợi sau khi cô có phản ứng lại, liền dùng sức hét lên một câu,"Cố Mặc, cậu dùng từ ngữ tốt đẹp hơn một chút không được sao? Tên khốn này." Cô không biết anh có nghe được mấy lời này không, bởi vì đèn nhà anh vẫn không sáng.
Đêm đó, cô cũng đứng bên ngoài căn nhà này hồi lâu, cũng hệt như đêm nay.
Trái tim Trang Noãn Thần đau đớn, như có con dao đột nhiên đâm vào, sau đó xoáy mạnh, khi cô ý thức được nỗi đau, thì máu đã chảy đầm đìa. Cô cũng không biết sao đêm đó anh lại xuất hiện đúng lúc như vậy, có lẽ anh cũng vừa lúc về nhà. Từ trước đến nay, vẫn là cô lặng lẽ chú ý anh, từ sơ trung (trung học cơ sở) đến cao trung (trung học phổ thông), thỉnh thoảng thậm chí cô cũng sẽ vờ như lơ đãng đi ngang qua căn nhà này.
Căn nhà trước mắt chìm trong tĩnh mịch, đúng vậy, đã bỏ hoang nhiều năm, một chút sinh khí cũng không có.
Trang Noãn Thần hít sâu một hơi để giảm bớt nỗi đau trong lòng, nhưng đôi mắt cô đơn ấy vẫn cứ nhìn chằm chằm cửa sổ, cô giống như lại nhìn thấy chàng trai áo trắng đứng tựa vào khung cửa ấy, ôm đàn Ukulele khẽ đàn hát, giọng của anh hệt như tiếng trời, ánh mắt mông lung xa xôi, như có tơ liễu thổi qua ngang anh, rồi lại bị tiếng hát của anh thu hút, thật lâu cũng chưa tan đi.
Ngay lúc đó, cô còn có một dự cảm thế này, anh không thể sống cả đời ở chỗ này, chàng thiếu niên thích màu trắng ấy, mắt anh tim anh đều không giống người thường...
Hồi ức tựa biển, dìm Trang Noãn Thần như sắp chết, ngay khi ảo giác xuất hiện chân thật đến thế, bóng dáng của Cố Mặc như vẫn còn đâu đây, vẻ mặt chăm chú, sườn mặt hoàn mỹ.
Ngay tại thời điểm Trang Noãn Thần sắp bị những ký ức này bức đến phát điên, cơ thể đột nhiên được một đôi tay to lớn mạnh mẽ lật lại, đôi cánh tay vô cùng cường thế có lực, cô sửng sốt, ngẩng đầu, chống lại ánh mắt sâu thẳm đầy ngờ vực của Giang Mạc Viễn.
Đau đớn nơi ngực đột nhiên nứt toác ra, thậm chí nghe thấy thứ âm hưởng liên tiếp không dứt, thoáng chạm vào màng tai.
"Em sao vậy?" anh khẽ hỏi, ánh mắt sắc bén tựa tia X-quang.
Lúc này Trang Noãn Thần mới ý thức được bản thân quá mức khác thường, nhắm mạnh hai mắt lại rồi mở ra, sắc mặt cũng bắt đầu giảm bớt vẻ tái xanh, cố gắng nở nụ cười, lắc đầu,"Không có gì."
Giang Mạc Viễn vẫn cứ nhìn cô, trong mắt lặng lẽ nhấp nháy sự am hiểu sâu sắc mà kẻ khác đọc không hiểu.
"Chúng ta đi thôi." Trang Noãn Thần cảm thấy rất sợ khi anh nhìn cô như thế, có lẽ vì ánh mắt anh quá sắc bén, cô sợ bị ánh mắt ấy mổ xẻ hết tâm tư không chút nể nang.
Giang Mạc Viễn điềm tĩnh gật đầu, cười nhạt, ôm vai cô tiếp tục đi về phía trước.
Cuối con ngõ nhỏ, cô bất giác quay đầu lại nhìn thoáng qua nơi ấy, bóng dáng nơi căn nhà nọ ngày càng mơ hồ, cuối cùng tầm mắt bị ngăn trở bởi bức tường, cuối cùng không nhìn thấy nữa...
Biết Giang Mạc Viễn chưa từng đến những nơi thế này, Trang Noãn Thần cố ý nhường phòng có giường lớn của chính mình lại cho anh, còn cô ôm chăn gối chuẩn bị sang ngủ ở phòng dành cho khách. Nhà cô cũng như những nhà khác, tầng một là phòng khách, tầng hai là tầng để ngủ, tầng ba là gác lửng để những đồ đạc linh tinh thường ngày không cần dùng tới. Nhà trong cổ trấn đều là nhà tổ tiên, toàn bộ vật liệu xây dựng đều chọn dùng gỗ tốt ngàn năm, chẳng những kiên cố hơn nữa còn đông ấm hạ mát, nhưng mỗi khi đi lên cầu thang đều phát ra tiếng động, thứ tiếng kẽo kẹt ấy nghe cũng rất hay.
Sau khi soạn xong bàn chải đánh răng mới, một số vật dụng và sữa tắm dùng cho vài ngày, Trang Noãn Thần liền cầm lên tầng hai, giơ tay gõ cửa không nghe thấy động tĩnh gì liền đẩy cửa bước vào, Giang Mạc Viễn không có trong phòng ngủ, đèn phòng tắm đang sáng, cửa cũng rộng mở.
Không có tiếng nước, chứng mình Giang Mạc Viễn vẫn còn chưa tắm.
Trang Noãn Thần không nghĩ ngợi nhiều bèn đi thẳng đến cửa phòng tắm, mở miệng nói,"Bàn chải đánh răng và mọi thứ em đã chuẩn bị cho anh..."
Nói được một nửa, nửa còn lại bị nghẹn ứ trong cổ họng, như quả trứng bị mắc nghẹn trong cổ họng muốn phun cũng không phun được mà muốn nuốt cũng nuốt không xong.
Gần như cùng lúc, hai mắt của cô cùng người ở đối diện đều kinh ngạc mở lớn!
Trong phòng tắm, dưới ánh đèn màu vàng nhạt...
Giang Mạc Viễn hiển nhiên là vừa mới tắm xong, tay định rút khăn tăm quấn quanh hông, đương nhiên, động tác này lại bị sự xuất hiện đột ngột của Trang Noãn Thần mà ngừng lại. Tay rút khăn tắm đứng khựng giữa không trung, cứ như vậy, một người đàn ông trần trụi hoàn hoàn chỉnh chỉnh, không chút nào che đậy hiện ra trước mắt Trang Noãn Thần.
Trong không khí còn có hơi nước lơ mờ chuyển động, tựa như hình ảnh bị chiếu chậm của một bộ phim, người đàn ông đứng trước gương trong phòng tắm, cùng cô gái đứng ngẩn tò te ở cửa...
Tất cả đều rối loạn...
Bao gồm vạn vật trong trời đất.
Người đàn ông trong phòng tắm, với làn da màu lúa mạch hấp dẫn, ánh đèn cùng bọt nước đan xen hội tụ lên vóc người cao lớn ưu nhã của anh. Bọt nước cứ như cánh tay dịu dàng của cô gái, từ đầu vai rộng rãi chảy xuống, mơn trớn lên đường cong quá mức vạm vỡ, cơ ngực kiên cố của anh, rồi ung dung du ngoạn trên vòng eo hẹp rắn chắc có thể sánh với người mẫu phương tây, một tỷ lệ vàng thật hoàn mỹ.
Dáng người của anh, đẹp quá sức tưởng tượng của cô.
Giang Mạc Viễn vốn đang quay về phía gương, bị Trang Noãn Thần bất ngờ xông vào nên hơi nghiêng người ngoảnh lại, kết quả là, nhìn từ góc độ này, cô gái nào đó đã nhìn sạch sẽ dáng người của anh.
Bao gồm cả—
Nơi phát ra năng lượng đàn ông kia, cứ kiêu ngạo đập vào mắt cô, không chút nào che đậy.
Ót Trang Noãn Thần như bị người ta giáng mạnh một cú, não bộ trống rỗng, hai mắt rõ ràng không thể khống chế, lúc muốn thu mắt lại, cô đã nhìn rõ đối phương từ trên xuống dưới, cuối cùng mắt mở to nhìn trân trối vào bộ phận kiêu ngạo nam tính kia.
Giang Mạc Viễn đứng trong phòng tắm ngược lại không giật mình sửng sốt quá lâu, chỉ chừng ba bốn giây liền có phản ứng lại, sau khi nhìn thấy bộ dạng vừa tò mò vừa khiếp sợ của cô, nhịn không được cong môi bật cười, rồi sau đó đưa tay rút khăn tắm vây quanh eo.
"Á..."
Động tác của người đàn ông như phá vỡ hình ảnh yên lặng đầy hấp dẫn ấy, Trang Noãn Thần bỗng hoàn hồn lại, cuối cùng cũng hét lên sợ hãi từ sâu trong lòng, ngay sau đó vụt chạy khỏi phòng, bước chân gấp gáp vô cùng.
Vẻ mặt Giang Mạc Viễn trong gương, có chút bất đắc dĩ, còn có chút dở khóc dở cười.
Hình như người tự dưng bị người khác nhìn thấy là anh cơ mà?
"Nói vậy, cậu đã nhìn sạch sẽ con người ta rồi?" Trong điện thoại, Hạ Lữ cao giọng hưng phấn.
Trang Noãn Thần đưa xa ống nghe ra, xoa xoa lỗ tai, sau đó thở dài nói,"Ờ, sao mình biết được anh ấy vừa mới tắm xong chứ? Hiệu suất làm việc nhanh như vậy."
Nghĩ lại cảnh tượng vừa nãy, ngay cả lòng chết cô cũng có.
Lúc trở lại phòng khách, Hạ Lữ gọi điện tới hỏi thăm, sau khi kể xong bệnh tình của ba cô, Trang Noãn Thần không nén được rung động và rối rắm trong lòng nên đã kể lại sự cố trai đẹp đi tắm cho cô nghe.
Đương nhiên, trong chuyện này, cô đảm nhận vai nữ chính, nhưng hiển nhiên là trình độ diễn xuất của cô chỉ cỡ tuyến hai tuyến ba thôi, gặp phải nam chính gạo cội bình tĩnh như anh, cô chỉ có thể diễn màn chạy trối chết.
"Nhanh nhanh, mau tả cho mình nghe một chút, dáng người anh ta thế nào?" Sự khẩn trương của Hạ Lữ sẽ khiến người ta hiểu lầm là cô sẽ vội vàng chạy ngay đến đây, sau khi nói xong câu đó lại bổ sung thêm,"Mình cảm thấy nhất định là đẹp vô cùng, bộ dạng anh ta lúc mặc vest đỉnh thế cơ mà."
Tỉ lệ cơ thể hoàn mỹ của Giang Mạc Viễn lại lởn vởn trong đầu Trang Noãn Thần, khiến cô đỏ mặt nóng má, lại nghe Hạ Lữ hỏi vậy, cắn môi nói,"Nói cho cậu biết, dáng người của anh ấy siêu đẹp luôn."
"He he, mình đoán bờ vai rộng lắm đúng không?"
"Ừ."
"Cánh tay đặc biệt mạnh mẽ đúng không?"
"Ừ."
"Còn vòm ngực? Cũng đặc biệt rộng đúng không?"
"Chẳng những rộng, mà còn rất rắn chắc, hôm nay rốt cục mình cũng biết cái gì gọi là tường đồng vách sắt rồi."
"Oa, mình chảy nước miếng rồi sao giờ? À, còn có còn có—" Ngữ điệu Hạ Lữ cực nhanh,"Bụng của anh ta có mỡ không? Cậu cũng biết mấy người đàn ông làm văn phòng ngồi nhiều nên dễ bị bụng bia mà, khó coi chết đi được."
Trang Noãn Thần hồi tưởng lại một chút liền nhanh chóng lắc đầu,"Không đâu, toàn thân anh ấy cả một chút xíu mỡ thừa cũng không có, mình nghi ngờ chắc chắn anh ấy thường xuyên đến phòng tập thể hình."
"Nếu trước kia anh ta ở nước ngoài khá lâu thì chuyện thường xuyên tập thể hình cũng rất bình thường, cậu có biết không phải quốc gia nào cũng có bảo hiểm khám chữa bệnh toàn diện như ở Trung Quốc đâu, như nước Mỹ đó, thấy bác sĩ nằm bệnh viện cũng rất tốn tiền, cho dù có hay không có bảo hiểm toàn toàn diện, nên có rất nhiều người tình nguyện tiêu tiền ở phòng tập thể hình để không muốn đến bệnh viện." Có lẽ Hạ Lữ hơi điên cuồng, tư duy có chút hỗn loạn, nói xong mấy lời này lại lập tức lầu bầu,"Sao mình lại kéo đề tài đi xa thế nhỉ? Noãn Thần à, nghe cậu nói vậy, mình cảm thấy cậu thế nào cũng phải cẩn thận chút nha?"
"Hở..." Trang Noãn Thần nhất thời nghẹn họng.
Đúng vậy, cô nhìn thế nào cũng phải nên cẩn thận. Thậm chí bây giờ mỗi khi nhắm mắt lại cô đều có thể hình dung ra được dáng người của anh.
"Noãn Thần..." Ở đầu dây bên kia, Hạ Lữ có phần cười khúc khích, thậm chí còn lộ rõ vẻ gian tà,"Nếu đã nhìn thấy tuốt tuồn tuột như vậy, cho mình hỏi, cái đó của anh ta có lớn không?"
Trang Noãn Thần hết hồn,"Cái nào?"
"Đừng vờ ngớ ngẩn nữa, quan hệ giữa chúng ta thế nào, mấy chuyện phòng the nói rất bình thường mà, đừng quên, bất cứ chuyện gì mình cũng kể với cậu nhá." Hạ Lữ cười, nhỏ giọng nói," Giang Mạc Viễn cao như vậy, cái đó của anh ta có thể nhỏ được sao? Người ta thường nói đàn ông có dáng người cao ráo thì cái đó cũng lớn, hoặc là mũi cao thì cái đó cũng không nhỏ, Giang Mạc Viễn lại chiếm hết cả hai, Noãn Thần à, kể coi."
Trang Noãn Thần nghe xong lời này của Hạ Lữ thì nghệch ra, tỉ mỉ phân tích một hồi lúc này mới hiểu được ý tứ của cô, mặt Trang Noãn Thần lại càng đỏ hơn, giống như bị lửa đốt, ngay cả hơi thở cũng không còn đều nữa."Mình, sao mình thấy rõ ràng vậy được chứ?" Nói xong, cô chạy đến mở cửa sổ ra, để gió đêm thổi vào cho mát mẻ một chút.
Ngoài cửa sổ, sương mù dày đặc, gió mang theo mùi mưa, như là trời sắp mưa.
"Cái bộ phận ấy còn cần phải thấy rõ ràng sao? Nhanh chóng phán đoán hình dạng lớn nhỏ chính là phản xạ có điều kiện của con gái." Hạ Lữ cười nói.
"Trời ơi, cậu đừng hỏi nữa, chúng ta nói chuyện khác đi."
"Mình chỉ cảm thấy hứng thú với chuyện này thôi à." Hạ Lữ mặc kệ,"Nói mau lên, cậu cũng biết con gái đều là chúa tò mò mà, mình cũng đâu rêu rao ra ngoài, cậu không phải không biết mình chứ."
Trang Noãn Thần hít sâu một hơi, mặt nóng như bị lửa đốt, nhưng đồng thời cô thật sự cũng bức bối, đưa tay che miệng, nhỏ giọng đến không thể nhỏ hơn, nói với Hạ Lữ,"Thật ra... anh ấy, cái đó của anh ấy... thật sự rất lớn..."
"Thật hả?"
"Thiệt mà, mình vô tình đảo mắt đến chỗ ấy thôi, mà làm mình hết hồn luôn." Trái tim Trang Noãn Thần đập thình thịch kinh hoàng, như muốn vọt ra khỏi cổ họng, cố gắng nuốt nước miếng.
"Trời ơi, quá đỉnh, lớn cỡ nào?"
"Hả? Sao mình biết được? Mình đâu có bước tới đó đo đâu mà biết." Trang Noãn Thần hận không thể đạp một phát vào đầu cô.
"Cậu có thể dùng cái của Cố Mặc để so sánh mà, giữa họ ai lớn hơn?"
Trang Noãn Thần liếc trắng mắt, bất đắc dĩ nói,"Không thèm nghe cậu nói nữa, đáng ghét."
"Đừng đừng mà, bạn yêu à, cậu mau mau thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình đi, không đề cập đến Cố Mặc nữa, nói về Giang Mạc Viễn được không."
"Tóm lại là rất lớn, cụ thể thế nào thì mình không biết." Trang Noãn Thần nói xong câu này liền nhào xuống giường vùi đầu vào chăn bông, nửa thân người lộ ra ngoài, như con đà điểu chôn đầu vào trong cát.
"Đừng mắc cỡ mà, chuyện này có gì đâu."
"Hạ Lữ, bộ cái đó... cái đó của đàn ông đều lớn vậy sao?"
"Tùy người chứ, cũng giống như ngực của phụ nữ á, ví dụ của mình là 70D, còn cậu là 70B á."
"Nè, cậu cũng quá lố rồi đó?" Trang Noãn Thần phản đối,"Của mình là 70C mà? Mình mà nhỏ vậy hả."
"Không phải như nhau cả à?" Hạ Lữ mỉm cười thiện ý,"Nhưng mà nhìn thế nào thì Giang Mạc Viễn cũng là cực phẩm trên giường, cậu có biết thời điểm mà một phụ nữ bị đàn ông chinh phục hoàn toàn là lúc nào không?"
"Không biết."
"Chính là ở trên giường á, tất nhiên, dưới điều kiện tiên quyết là cái đó của đàn ông phải đủ cứng và đủ lớn, có thể hoàn toàn lấp đầy, bổ khuyết cậu, thậm chí tại khoảnh khắc không có một khe hở đâm thẳng vào chỗ sâu nhất, ôi chao, gặp được người đàn ông như vậy, phụ nữ sẽ hoàn toàn bị chinh phục." Hạ Lữ nói cực kỳ sến súa.
Trang Noãn Thần nghe đến độ miệng lưỡi khô khốc, vội vàng ngăn cô lại,"Cậu cũng dâm quá đi."
"Dâm hay tình dục gì cũng là nhân tính thôi mà, có gì đâu, không tin tối nay cậu thử xem."
"Nói bậy bạ gì đó?"
"Thì trai đơn gái chiếc mà..."
"Không thèm nghe cậu nói nữa." Trang Noãn Thần lầm bầm một câu.
"Được rồi, mình hiểu mà, một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, không quấy rầy nữa, ha ha—" Hạ Lữ nói xong liền cúp máy.
"Này—" Hạ Lữ chết tiệt, mấy tư tưởng dâm đãng đầy trong óc.
Sau khi cúp máy, Trang Noãn Thần nằm sấp thêm một lát, cũng không biết là khí áp tối nay quá thấp hay là không khí trong chăn bông quá ít, nhanh chóng làm cô ngạt thở liền xốc chăn lên, vừa mới chuyển người, bỗng chốc hét lên như người bệnh tâm thần!
Giang Mạc Viễn không biết vào đây lúc nào, ngồi bên giường, thích thú nhìn cô.
"Anh, anh... vào đây lúc nào vậy?" Ngón tay chỉ vào anh gần như run rẩy, cô nhìn anh như nhìn thấy quỷ.
Giang Mạc Viễn đã thay đồ thoải mái, áo khá rộng, phần cổ lại rộng mở, mơ hồ thấy được làn da màu lúa mạch nơi ngực. Thấy anh như đang nhịn cười, dựa người vào đầu giường, cong môi ra chiều tự hỏi,"Có lẽ là lúc em nói của mình là 70C."
"Hả?" Trang Noãn Thần như người bị rút hết xương cốt, mềm nhũn ngã xuống hai tay chống lên giường, vẻ xấu hổ mau chóng nhuốm đầy mặt, có ngượng ngùng nhưng đồng thời cũng lộ ra vẻ bướng bỉnh.
"Anh, sao anh lại có thể nghe lén người khác nói điện thoại vậy chứ?"
Giang Mạc Viễn ra vẻ khó hiểu, nhún vai,"Anh đâu có nghe lén, anh gõ cửa mà em không lên tiếng, cho nên anh vào luôn."
"Gõ cửa mà không trả lời thì phải là không cho vào chứ..." Cô sắp khóc, trong giọng nói mang theo chút nức nở.
Cô thật muốn chết đi, nói như vậy, anh đã biết các cô đang bàn về cái gì rồi?
Giang Mạc Viễn cười nhẹ,"Anh thì lại tưởng đây là quy củ của nhà em, giống như em thoải mái đi vào phòng tắm vậy đó, anh cho rằng nhập gia tùy tục thì sẽ càng được chào đón hơn chứ?"
"Anh, anh..." Dòng suy nghĩ lúc này của Trang Noãn Thần bị cắt ngang, hơn nữa còn liên tục bị công kích, thoáng sắp hỏng mất,"Giang Mạc Viễn, anh, anh ăn hiếp người ta!"
"Anh ăn hiếp em hồi nào? Người bị em nhìn sạch sẽ là anh cơ mà." Giang Mạc Viễn cười rất chi rạng rỡ, hàm răng trắng phếu dưới ánh đèn vàng nhạt càng lập lòe sáng chói, tuy rằng anh cũng nhìn thấu cô rồi, nhưng đương nhiên, đây chỉ là câu nói anh tự bổ sung trong lòng thôi.
Trang Noãn Thần thật hối hận khi nói chuyện điện thoại với Hạ Lữ, thấy vẻ mặt cười nhạo của anh, trong lòng tự nhiên tức giận, xấu hổ ngượng ngùng tất cả đều hóa thành bất mãn, trừng mắt với anh,"Vậy anh vào đây làm gì?"
"À, anh sợ em nghĩ quẩn trong lòng rồi tự sát." Giang Mạc Viễn bất ngờ nói đùa một câu, một phen kéo cô lại, ánh mắt sắc bén nhìn cô từ đầu đến chân, nhướn mày,"Không sao đâu, anh là đàn ông mà, mấy chuyện thế này không ăn thua đâu, cho nên em không cần phải áy náy."
Hết chương 5