Quyển 5 Chương 50: Vượt mặt

Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele

Ân Tầm 09-07-2023 16:40:57

Trang Noãn Thần sau khi đứng yên nhìn anh thật lâu, khóe môi hiện lên độ cong như cười như không: "Tuy rằng anh là người làm nhiều chuyện xấu, nhưng chuyện đụng vào tiểu tam, tôi nghĩ không phải người có tính cách như anh có thể làm được." "À?" Giang Mạc Viễn nghe vậy thì có hơi thích thú, nhếch mày,"Xem ra ở trong mắt em, anh còn bị phân chia là người có nhân cách bất đồng." "Không phải là nhân cách, mà anh là người có tật không thích bị làm phiền, nếu không thì trước kia cũng không tìm tôi làm tình nhân dự tiệc, thứ nhất có thể tìm được người có gương mặt quen thuộc để anh tưởng nhớ quá khứ, thứ hai còn có thể trở thành lá chắn, giúp anh xua oanh đuổi yến." Giọng nói Trang Noãn Thần rất nhẹ, giọng trần thuật nghe như đang kể một chuyện hết sức bình thường,"Nhưng mà phía sau một người đích thực có không ít nhân cách, giống như anh đó, ngoài mặt ôn hòa nhưng nội tâm đen tối, người như thế tuyệt đối không thích mang đến phiền toái cho mình." "Bã xã của anh từ khi nào trở thành chuyên gia phân tích tâm lý vậy?" Giang Mạc Viễn dựa lưng vào sô pha, mỉm cười nhìn cô. "Phụ nữ đều bị bức phải trở thành chuyên gia phân tích tâm lý, nhất là gả cho người đàn ông như anh vậy đó." Cô không chút nể nang, thản nhiên ném ra một câu,"Thận trọng là mẹ an toàn thì có gì không tốt." Giang Mạc Viễn không giận còn cười, khóe miệng nhếch lên độ cong chế nhạo: "Ngộ nhỡ sở thích của anh thay đổi thì sao? Không phải phụ nữ các em thường nói đàn ông có tiền liền hư hỏng à?" Nghe vậy, Trang Noãn Thần khẽ hừ lạnh: "Người giống như anh muốn nuôi bồ nhí còn cần lén lút sao? Ngay cả lén lút cũng không cần, cần gì phải đi bắt gian." "Đây là khen anh hay là chê anh?" "Anh muốn nghĩ sao thì tùy." Trang Noãn Thần nói xong xoay người lên lầu. Giang Mạc Viễn nhìn theo bóng lưng cô, bất đắc dĩ cười nhẹ. Không mấy chốc, cô lại đi xuống, trong tay cầm theo xấp giấy tờ, ném xuống trước mặt anh. Giang Mạc Viễn hoài nghi, lấy lên xem, khuôn mặt vốn mỉm cười đột nhiên cứng đờ, lại nhìn cô, hơi nheo mắt lại. "Tiền của anh cũng không phải gió to thổi hoài không tới? Tôi nghĩ chìa khóa này anh vẫn nên lấy lại đi." Trang Noãn Thần ngồi xuống, để chìa khóa trong tay xuống trước mặt anh. Lúc vừa định thu tay lại, anh đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, giọng điệu có vẻ không vui, đáy mắt u ám khiến người ta sợ hãi,"Điều này không thể." "Anh có thể gọi điện thoại hỏi lại." Trang Noãn Thần thản nhiên cười. Giang Mạc Viễn nhìn cô cả buổi, nhíu mày, nhanh chóng móc điện thoại ra, nhấn một dãy số. Trang Noãn Thần đứng lên đi vào phòng ăn, rót ly nước từ từ uống. Giang Mạc Viễn nhanh chóng nói xong điện thoại, cô có thể cảm nhận được khí thế cường đại ùn ùn kéo đến sau lưng mình. Chưa đợi nuốt xong ngụm nước, anh giữ chặt cô từ phía sau, ngay sau đó cô rơi vào lồng ngực ấm áp của anh, tấm lưng dán chặt vào ngực anh, tựa hồ có thể cảm nhận được sự bất mãn nồng đậm của anh. "Anh đúng là đã coi thường năng lực của em, lại dám ở sau lưng anh hoàn tất thủ tục sang tên một cách thần không biết quỷ không hay." Trên đỉnh đầu, hơi thở nam tính đè ép xuống, bao gồm tiếng nói quá mức âm trầm. Trang Noãn Thần bình tĩnh uống cạn ly nước, đặt xuống rồi khẽ nói,"Cho nên nói, căn tứ hợp viện kia đã không còn là của tôi, chìa khóa tôi không thể nhận." Phía sau, lưng anh cứng đờ, cánh tay vòng qua eo cô hơi siết lại,"Em đúng là rất có cách đó, ngay cả đối phương chưa tự mình đến trình diện em cũng có thể hoàn thành thủ tục, Trang Noãn Thần, là anh quá xem thường quan hệ nhân tế của em rồi." "Quá khen, so với năng lực mắt nhìn sáu phương tai nghe tám hướng của anh mà nói, tôi chẳng qua chỉ là tài mọn mà thôi, nhưng mà trùng hợp là tôi có người bạn tốt làm ở cục quản lý bất động sản, cô ấy chỉ tiện tay giúp đỡ mà thôi. À đúng rồi..." Trang Noãn Thần xoay người, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt xám xịt của anh, khẽ nhếch môi,"Tặng và sang tên đúng là rất phiền, đổi tới đổi lui, thuế trước bạ do anh trả nhé." "Em làm khi nào?" Giang Mạc Viễn lần này đúng là không hề nghĩ tới, khi anh vô cùng đắc ý cầm chìa khóa căn nhà đưa cho cô, cô lại có thể cầm một xấp giấy tờ chứng minh sang tên trực tiếp sảng khoái từ chối hành vi của anh. Hơn nữa, lại dưới tình huống mà anh không biết gì! Anh chưa từng bị cô gái nào xỏ mũi như thế. "Trước khi tổ chức hôn lễ đó, tôi cũng không ngờ hiệu suất làm việc của bạn tôi lại nhanh như vậy, phải tìm thời gian rãnh rỗi mời cô ấy đi ăn mới được." Trang Noãn Thần ra vẻ tự hỏi. Cằm cô bị anh nắm lấy nâng lên, khiến cô không thể không nhìn thẳng vào mắt anh. Sóng ngầm đang lờ mờ quay cuồng trong đáy mắt anh. "Em hoàn toàn không thấy giấy chứng nhận bất động sản, dưới tình huống anh chưa nói với em thì sao em biết được căn nhà kia anh đã sang tên cho em?" Anh là người thông minh đương nhiên sẽ nghĩ đến điểm này. "Người có sở thích tập kích đột ngột không riêng gì mình anh, vừa đúng lúc tôi cũng có sở thích này, chúng ta như nhau cả thôi." Cô cười đẩy tay anh ra, trả lời. "Nói!" Anh lại đột nhiên gằn giọng, hai tay chống hai bên sườn cô. Cô bị nhốt kín trong phạm vi của anh. "Làm sao mà biết thì có quan trọng không?" Cô cười đậm, chẳng những không tránh né, ngược lại còn vươn tay choàng qua gáy anh, giọng điệu chuyển thành nũng nịu,"Chỉ có vậy mà cũng giận thì tôi không dám nói mấy chuyện khác đâu nha." Giang Mạc Viễn chỉ cảm thấy trước ngực nhồn nhột, hơi thở dịu nhẹ của cô khẽ khàng quét qua ngực anh, anh giật mình vì sự chủ động và dịu dàng của cô, nhất thời vẻ không vui trong mắt bay sạch, cánh tay bấu chặt, vẫn cúi đầu nhìn cô. "Còn có chuyện giấu anh?" Giọng hỏi thiếu một phần nghiêm khắc, thêm vào phần mềm mại. Trang Noãn Thần cười tủm tỉm nhìn anh,"Nếu có chuyện muốn giấu anh chẳng phải còn khó hơn lên trời sao, cho nên dứt khoát nói với anh. Tôi đã mua một căn nhà, để dành sau này cho ba mẹ sống, tiền trả theo kỳ là thích hợp với tôi nhất, dư lại chút tiền đúng lúc có thể mua xe." Cô cười đến vô tội, sắc mặt anh lại càng khó coi. "Trang Noãn Thần, hiệu suất làm việc của em đúng là mau lẹ." Anh nhấn mạnh từng chữ. "Chuyện này may mà có anh giúp tôi thu thập tài liệu của căn nhà đó, như vậy tôi cảm thấy rất tốt." Giang Mạc Viễn dở khóc dở cười,"Quỹ đen của em đúng là không ít nhỉ." "Đấy không phải là quỹ đen, là tiền tiết kiệm của chính tôi." Trang Noãn Thần nhíu mày,"Anh xem nhẹ nghề nghiệp của tôi thuộc nghề có mức lương cao, càng xem nhẹ chức vụ hiện tại của tôi cùng tiền lương và chia hoa hồng hằng năm từ chức vụ đó, đương nhiên, tôi không cách nào đánh đồng với nhà tư bản lớn như anh được." Giang Mạc Viễn còn muốn nói chuyện, cô lại dứt khoát giơ ngón tay, đặt nhẹ lên môi anh,"Quên bổ sung thêm một câu, hoa hồng nhiều nhất tôi kiếm được không phải từ Tiêu Duy các anh nhé." Anh giơ tay kéo tay cô xuống, bàn tay lại nhanh chóng giữ lấy gáy cô, thật lâu sau lại cúi đầu, tì vào trán cô, thở dài,"Em muốn mua nhà có thể nói với anh, để cho người ngoài biết vợ của Giang Mạc Viễn này mua nhà còn phân ra trả theo kỳ thì sẽ nói thế nào?" "Nhà này không phải mua cho hai chúng ta, là mua cho ba mẹ tôi, cho nên đây là chuyện của tôi." Cô cụp mắt, có hơi đánh cược tâm lý. Giang Mạc Viễn nâng mặt cô lên,"Ba mẹ em không phải là ba mẹ anh à?" "Nhà không phải chuyện nhỏ, tôi chỉ muốn để họ yên tâm thoải mái vào đó sống." Cô than nhẹ,"Vả lại, lúc còn học đại học tôi đã muốn làm chuyện này cho ba mẹ rồi." Giang Mạc Viễn nhìn cô trân trân, hồi lâu mới cười bất đắc dĩ,"Người phụ nữ như em đúng là kỳ lạ thật, thứ đã tới tay còn đẩy đi, nếu là phụ nữ khác đã sớm nhận chìa khóa rồi." Trong mắt Trang Noãn Thần lập lòe ánh sáng, đáy mắt xẹt qua một tia u oán. Nhưng đã bị hàng mi dài che khuất, không chút tiết lộ tâm tư. Giang Mạc Viễn là cúi xuống nhìn, nên không phát hiện câu nói vừa rồi có tác động mạnh đến cô, thấy cô im lặng, giọng nói có phần chế nhạo,"Căn phòng đó nếu đem đổi thành Nhân Dân Tệ, em có biết em đã trả lại cho anh bao nhiêu tiền không?" "Không biết, cũng không muốn biết." Cô không cách gì tính ra giá cả, tạm thời không kể đến vị trí hoàng kim của căn tứ hợp viện này, chỉ lấy một chỗ ở Nam La Cổ Hạng ra mà nói, một căn tứ hợp viện bình thường cũng hét giá trên trời, khó trách lúc cô làm thủ tục sang tên, bạn cô dùng cặp mắt kinh ngạc để nhìn cô. Giang Mạc Viễn hình như cũng không định nói ra con số làm cô sợ, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu,"Em đã quên vợ chồng đồng sở hữu tài sản à?" "Anh cũng đã quên luật sở hữu tài sản chung đối với vợ chồng hợp pháp của Trung Quốc vừa mới được chỉnh sửa à." Trang Noãn Thần ung dung nhìn anh,"Cho dù chúng ta đã kết hôn, căn nhà đó trên pháp luật cũng không có quan hệ gì với tôi." Giang Mạc Viễn ngẩn ra, sau hồi lâu bất đăc dĩ cười nhẹ,"Anh thừa nhận anh không rõ luật hôn nhân trong nước cho lắm." Trang Noãn Thần cúi đầu. "Biết không, em đúng là người phụ nữ anh cảm thấy rất đặc biệt, vợ người ta chỉ ước gì mình có thể khoét rỗng túi của chồng mình, còn em lại ước gì có thể đào rỗng túi chính mình." Anh thở dài, nhìn vào mắt cô,"Đôi khi anh thật hy vọng em có thể giống như mấy cô vợ của những gia đình bình thường khác, ở trước mặt anh nói mấy chuyện vặt vãnh, khi anh về nhà muộn sẽ lẽo đẽo sau lưng anh mà lải nhải, thậm chí xem trộm điện thoại của anh, nhân lúc anh tắm rửa lén ngửi quần áo anh xem có mùi nước hoa của phụ nữ khác không... Noãn Noãn, mà không phải giống như bây giờ, em lúc nào cũng tỏ ra xa cách với anh, anh không muốn sự ngọt ngào của anh và em chỉ thể hiện ở trên giường." Trang Noãn Thần vẫn cụp mắt suy tư, nghiền ngẫm lời nói của anh hồi lâu mới chậm rãi ngước lên, nhìn vào mắt anh,"Lời anh nói thật làm người ta phải cảm động, nhưng anh nên biết rằng, hạnh phúc là tự nhiên thì sẽ vậy, nhưng khi anh giở hết mọi thủ đoạn để chiếm lấy hạnh phúc, hạnh phúc thật ra đã chạy xa rồi." "Chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu, hiện tại nói những lời này e rằng quá sớm." Anh thấp giọng. Cô lại cười nhẹ,"Chỉ là tôi không thể lại đi nhận lòng tốt của anh." Ánh mắt của Giang Mạc Viễn dần dần trở nên lạnh lẽo âm u,"Vì sao?" Một tiếng thở dài vương trên môi cô, khẽ đẩy anh ra, rửa cái ly trên bệ xong, giọng nói cô liêu,"Bởi vì anh đối xử càng tốt với tôi, tôi sẽ càng cảm thấy rằng... Anh là đang đền bù cho Sa Lâm." Nói xong câu này, cô xoay người ra khỏi phòng ăn. Thân hình cao lớn của Giang Mạc Viễn cứng đờ, cằm bạnh ra, thấy cô ra khỏi phòng ăn, anh cũng đi theo ra ngoài. "Tâm tư của anh thế nào, đến bây giờ em vẫn chưa đoán được ư?" Tiếng nói trầm thấp vang lên sau lưng cô, mạnh mẽ nhưng cô liêu hệt cô.