Nghe xong những lời này, vẻ mặt của Trang Noãn Thần có chút dở khóc dở cười, nếu như không thay đổi cảm xúc thì mới là lạ đó.
Giọng Sa Lâm nóng nảy,"Nhanh lên, cô mau đưa Giang Mạc Viễn đi đi, thật là phiền muốn chết à, uống cho lắm rồi say mèm. Hôm nay tôi phải thay toàn bộ ra giường, vỏ chăn, vỏ gối, thay hết... thay hết luôn." Cầm ly trà lên uống một hơi, Sa Lâm lại nói,"Còn trà này, là tôi mua đó, định nhờ anh ấy tỉnh dậy thì đưa cho anh ấy uống, nhưng mà coi bộ anh ấy không thể nào tỉnh liền đâu, thôi tốt nhất là cô cứ đem đi luôn đi, để ở đây lại lãng phí."
Trang Noãn Thần nhịn không được nở nụ cười, gật đầu rồi lên lầu.
"Trang Noãn Thần, ông xã nhà cô bây giờ chẳng biết trời trăng là gì đâu, có cần tôi lên đó giúp cô một tay không?" Sau lưng cô Sa lâm cố ý buông lời trêu chọc.
Đứng ở đầu cầu thang nhìn xuống, Trang Noãn Thần đáp trả: "Sợ là có chỗ nào xơ múi được thì cô cũng đã ra tay hết rồi, giờ mà còn cho cô mò lên đây nữa thì mặt mũi của người vợ chính thức này không biết phải để ở đâu đây nhỉ?"
Sa Lâm cũng lắc đầu cười.
Đến khi bóng dáng của Noãn Thần khuất sau cánh cửa, nụ cười trên môi Sa Lâm mới nhạt dần, ẩn sâu trong đôi mắt dường như gợn lên một niềm đau bị chôn giấu. Phải, đây đúng là một nỗi đau mà bản thân cô cũng muốn chôn vùi theo năm tháng.
Trang Noãn Thần, cô và tôi vĩnh viễn không thể trở thành kẻ thù bởi vì cô là người phụ nữ Mạc Viễn yêu thương sâu sắc. Nhưng, cũng chính vì cô là người mà ấy hết mực yêu thương nên tôi và cô sẽ chẳng bao giờ có thể trở thành bạn bè được. Đỉnh điểm của cơn đau phải chăng chính là lúc này, thời khắc buông tay lãng quên tất cả.
Hạ Lữ bị đưa đến một nơi không ai tìm thấy. Cánh cửa phòng khóa chặt từ bên ngoài, người ở bên trong dẫu muốn cũng không chạy đi đâu được. Từ sáng sớm đến tối mịt, thời gian cứ thế trôi qua trong không gian bốn bề tịch mịch.
Nơi này hẳn là ngoại thành, ngoài cửa sổ đây đó có một vài cây phong, ánh trăng trải dài miên man khắp lối.
Cô không biết đây là đâu, cũng không rõ là ai đưa mình tới chỗ này. Nhìn thoáng qua di động, ước chừng cô bị người ta đưa đến đây đã tám tiếng rồi. Tuy không bị trói lại nhưng cũng chẳng cách nào thoát ra, cũng may trên bàn có có chút điểm tâm hoa qủa, thật ra những thứ cần đều có đủ, đãi ngộ cũng có thể xem là khá tốt.
Chờ đợi mỏi mòn, cuối cùng thì bên ngoài cánh cửa khéo chặt cũng có tiếng động truyền đến.
Hạ Lữ đứng dậy nhưng nhìn thấy người vừa đến thì ngẩn ra.
Người đàn ông này từng là ác mộng của đời cô. Từ ngày quen biết Mạnh Khiếu, cô chỉ ước gì mình chưa từng gặp gỡ ông ta - đó là một đoạn qúa khứ tối tăm mà cô không bao giờ muốn nhớ lại, nó khiến cô phải ra lệnh cho bản thân không thể mở rộng lòng để đón nhận tình yêu của Mạnh Khiếu. Hiện giờ ông ra lại xuất hiện khiến một dự cảm chẵng lành bỗng chốc phát sinh.
Hẳn là cô nên sớm nhận ra, dạng người như ông ta làm sao có thể nuốt giận mà bỏ qua cho người đàn bà dám đá ông ta chứ? Dạo này ông ta thường xuất hiện trên tivi và báo chí, cùng hợp tác với Ben, ai ai cũng biết. Trước đây, cô rất ít khi quan tâm đến tài sản của ông ta, chỉ biết là ông ta có tiền, đối với phụ nữ cũng ra tay hào phóng, không nghĩ tới trên đời này có nhiều chuyện lại khéo đến vậy, chuyện cũ chuyện mới cứ thế mà bắt quấn vào nhau.
Người đàn ông bước đến, bắt gặp vẻ mặt kinh ngạc của Hạ Lữ khi thấy mình thì cưởi khẩy,"Thế nào, chắc cô ước đời này không bao giờ gặp lại tôi chứ gì?"
Thấy ông ta tiến lên trước, hạ Lữ thoáng lùi về sau từng bước. Ông ta cũng không định là khó cô bèn ngồi lên sô pha, ánh mắt trở nên u ám.
"Rốt cuộc ông đưa tôi đến đây để làm gì?" Hạ Lữ chớp chớp mắt ngăn không cho nước mắt ứa ra."Tôi với ông đã không còn quan hệ gì, lần đó giúp ông làm việc cũng là lần cuối cùng rồi."
"Nhanh chóng vạch rõ giới hạn như vậy làm gì chứ? Hạ Lữ, chuyện đã làm vĩnh viễn chẳng bao giờ thay đổi được, cô vội vã phân giới hạn với tôi cũng không thể thay đổi sự thực cô đã bán đứng bạn thân của mình, à, còn có..." Ông ta đảo mắt lên người cô đánh giá một phen, đáy mắt càng thêm hiểm ác,"... Sự thực là cô đã là tình nhân của tôi."
"Rốt cuộc là ông muốn thế nào?" Hạ Lữ cố gắng bình ổn cơn phẫn nộ, nhìn chằm chằm vào ông ta mà gằn từng tiếng.
Ông ta hừ lạnh: "Thật ra cũng chẳng có gì, chỉ là muốn biết cô sống có tốt hay không thôi mà."
Hạ Lữ lạnh giọng: "Tôi sống tốt hay không thì liên quan gì đến ông?"
Ông ta không chút khách khí: "Đừng nói như vậy chứ, dù sao cô cũng từng là tình nhân của tôi, đưa cô tới đây hỏi han ân cần vài câu cũng là bình thường thôi mà. Tôi nghĩ bên cạnh cô chắc chẳng có mấy người bạn đâu nhỉ? Có thể hỏi han ân cần chắc lại càng ít, đúng không?"
"Đủ rồi! Lúc trước ép buộc tôi bán đứng bạn thân mình chính là ông. Tôi là bất đắc dĩ mới phải làm như vậy. Cho đến bây giờ tôi cũng không thể hiểu, vì sao ông lại hận Trang Noãn Thần đến thế?"
"Ái chà, cô lầm rồi, người tôi chướng mắt không phải là Trang Noãn Thần mà là ông Nam." Thật không ngờ ông ta lại mở miệng giải thích,"Tôi và ông Nam có chút vướng mắt trong chuyện làm ăn, tính tôi thì cô biết rồi đấy, ai khiến tôi khó chịu thì tôi sẽ khiến cho kẻ đó chẳng được yên thân. Kể ra cô làm tốt lắm, mấy tin tức tiêu cực về Đức Mã qủa thật khiến ông Nam sứt đầu mẻ trán, thật là sảng khoái mà!"
"Đồ điên!" Hạ Lữ lười đôi co cùng ông ta, cầm lấy giỏ muốn bỏ đi.
"Còn chưa nói xong đâu. Cô nghĩ mình có thể bước ra khỏi cánh cửa này sao?" Ông ta sau lưng cô lười biếng mở miệng.
Hạ Lữ đột ngột dừng bước, không thể nhịn nổi rống lên: "Mạnh Chấn Tề, rốt cuộc là ông muốn thế nào?" Cô gọi thẳng tên họ của ông ta.
"Ui, thẹn qúa hóa giận à?" Mạnh Chấn Tề vẫn cười cợt như cũ, nụ cười của ông ta cực kỳ lạnh lẽo. Ông ta đứng dậy bước đến bên cạnh, giơ tay kéo cổ áo của cô, một mảng lớn da thịt lộ ra ngoài.
Hạ Lữ cả kinh,"Ông."
"Mấy vết sẹo do bị phỏng tàn thuốc lá vẫn còn ha, tôi nghĩ là cô chưa quên đau đâu nhỉ?" Mạnh Chấn Tề cười lạnh, bàn tay nắm chặt cằm cô, đáy mặt lãnh lẽo,"Lúc trước cô rời khỏi tôi, phải chăng là vì Mạnh Khiếu?"
Cơ miệng cô giật giật, trái tim ớn lạnh, ông ta biết Mạnh Khiếu?
Đáy lòng bỗng dâng lên nỗi bất an.
"Cô đã ở bên nó bao lâu rồi?" Mạnh Chấn Tề tra hỏi.
"Bỏ ra!" Hạ Lữ gạt mạnh tay ông ta, tận lực lui về sau cách xa ông ta một chút, chỉ sợ ông ta làm tổn thường đứa nhỏ trong bụng mình.
Mạnh Chấn Tề không bước lên trước, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, gằn từng chữ "Hạ Lữ, tôi mặc kệ cô ở bên nó đã bao lâu, cảnh cáo cô, nhanh chóng rời khỏi nó, đừng bao giờ quấn lấy nó nữa!"
Hạ Lữ ôm một bụng uất ức, đang định đáp trả thì trong đầu chợt léo lên một luồng sáng.
Mạnh Chấn Tề... Mạnh Khiếu...
Không đúng, cô đã gặp qua ba của Mạnh Khiếu, gặp qua...
"Ông không có tư cách quản chuyện của tôi. Tôi muốn yêu ai là quyền tự do của tôi." Thật lâu sau cô mới mở miệng, giọng yếu ớt, bởi trong lòng dâng lên dự cảm không lành, là phỏng đoán mà cô chưa bao giờ nghĩ đến.
"Đúng vậy, cô với ai yêu đương tôi cũng lười quan tâm, nhưng với Mạnh Khiếu thì không được." Ngữ khí của Mạnh Chấn Tề vô cùng cứng rắn.
Dự cảm không rõ ràng ùn ùn kéo đến, nhanh chóng ăn mòn sức lực của cô. Cô trơ mắt nhìn Mạnh Chấn Tề hạ gióng nói: "Bởi vì, Mạnh Khiếu là con trai tôi."
Bầu trời, bỗng nhiên sụp đổ!
Màn đêm dày đặc, chiếc xe lại lần nữa dừng lại trước cổng bệnh viện, Hạ Lữ bước xuống xe, ánh đèn đường lẳng lặng chiếu lên chỗ xe cô đậu, chỉ mấy giờ trước cô còn ngồi bên trong ảo tưởng về cuôc sống tương lai của chính mình.
Chẳng qua chỉ mấy tiếng ngắn ngủi, mọi thứ của cô đều đã bị Mạnh Chấn Tề bóp nát.
Không, hủy diệt tương lai của cô không phải Mạnh Chấn Tề mà chính là cô. Nếu lúc trước cô không gặp gỡ Mạnh Chấn Tề ở quán bar... Nếu thời điểm đó cô có thể đợi đến khi Mạnh Khiếu xuất hiện...
Cô yêu Mạnh Khiếu, thật lòng yêu anh.
Mạnh Khiếu đối với cô thật lòng thật dạ. Cô không quan tâm anh là con cái nhà ai, gia thế như thế nào, chỉ cần biết anh là Mạnh Khiếu.
Nhưng anh ấy thì không thể như vậy. Anh là con của Mạnh Chấn Tề, mà cô lại là tình nhân của ông ta.
Mạnh Chấn Tề nói đúng, ông bà Mạnh mong mỏi Mạnh Khiếu nhanh chóng kết hôn, nên có thể không bận tâm đến đối tượng anh ấy thích là người như thế nào. Nhưng một khi đã kết hôn rồi, gặp gỡ tiếp xúc hàng ngày với những người có liên quan đền nhà họ Mạnh, đa số những người đó đã gặp qua Hạ Lữ, đương nhiên, là với thân phận tình nhân của Mạnh Chấn Tề.
Cô có thể không bận tâm đến thể diện của mình, nhưng Mạnh Khiếu thì không được.
Sau khi gặp Mạnh Chấn Tề, cô mới biết, thì ra trước kia người mà Mạnh Khiếu dẫn cô ra mắt chính là ba dượng của anh.
Trái tim như vỡ nát, đây là tự mình làm bậy khong thể sống đó sao?
Chiếc xe phóng đi, cô hít thở thật khó nhọc, trước mắt tối sầm, cái gì cũng không biết...
Trang Noãn Thần cuối cùng cũng biết được, phụ nữ vào những lúc đặt biệt đều là lực sĩ. Sau khi ném Giang Mạc Viễn đã say như chết lên giường, cô chỉ còn chút hơi thở cuối cùng, nhìn anh hơn nửa ngày mới lấy lại khí lực.
May mắn là Sa Lâm cũng ở tại Hải Điền, nếu là ở khu vực khác có khi cô mệt chết rồi cũng lên.
Có thể nhận thấy là Giang Mạc Viễn uống không ít rượu. Quần áo trên người anh nồng nặc mùi cồn. Vất vả lắm Trang Noãn Thần mới có thể thay đồ giúp anh rồi hẹn người tới lấy đồ đi giặt khô. Sau đó, cô lại ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt nhìn anh chăm chú.
Say như chết.
Cô chỉ có dùng từ như vậy để hình dung anh. Trên đường đi có lay đến mấy anh cũng không tỉnh, cô đành chịu!
Khẽ đưa tay vuốt ve ấn đường của anh, cô thở nhẹ định rút tay lại ai ngờ anh giữ chặt. Cứ tưởng anh đã tỉnh, nhìn ký hóa ra anh vẫn ngủ say. Giang Mạc Viễn nắm lấy tay cô, khoé miệng hơi giật giật.
Tiếng qúa nhỏ nên không nghe thấy, Trang Noãn Thần liền cúi xuống, dán lỗ tai đến bên môi anh, lúc này mới nghe thật rõ.
Giang Mạc Viễn khẽ gọi tên cô, giọng điệu nỉ non nửa say rượu nửa như đứa trẻ đang vòi vĩnh: bà xã... bà xã...
Cô nhịn không được nở nụ cười, lại có chút đau lòng, lại càng dựa sát vào anh, lẳng lặng nhìn anh, nghe anh gọi từng tiếng bà xã, cuối cùng dịu dàng lên tiếng: "Em đang ở bên cạnh anh đây."
Dường như nghe được động tĩnh, Giang Mạc Viễn hơi hé mắt, mơ hồ thấy được bóng dáng của cô. Tuy say rượu nhưng sức lực của anh vẫn rất mạnh, bàn tay to cứ nắm chặt lấy cô không chịu buông.
Cô bất đắc dĩ buông tiếng thở dài "Mạc Viễn, em không đi đâu cả, anh làm em đau."
"Bà xã..." Anh say khướt rồi, cứ ôm chặt cô không buông, lại còn toan ngồi dậy, dừng sức lôi kéo cô.
"Ngồi lên làm gì? Mau nằm xuống." Cô nghĩ mình nên đi pha cho anh một ly trà giải rượu.