"Nói thật? Tôi thấy anh đang trốn tránh trách nhiệm thì có!" Hứa Mộ Giai cũng nổi giận.
"Cô Hứa, cô không thể nói bậy bạ! Tôi cũng phải có trách nhiệm với bệnh nhân tôi phụ trách, thiết bị mới đương nhiên phải ưu tiên dùng cho người bệnh đang cần nhất, đạo lý đơn giản như vậy mà cô cũng không rõ ư? Người bệnh nào cần nhất chúng ta sẽ cho người đó dùng trước!" Giọng điệu vị bác sĩ thoáng đề cao.
"Nhưng dì Cố vừa mới ngất!" Hứa Mộ Giai cắn chặt răng nói.
"Đây là do bệnh tình gây nên, cho dù dùng máy mới cũng sẽ như vậy." Bác sĩ bất đắc dĩ nói.
Hứa Mộ Giai không còn cách nào, cũng biết nhiều lời chỉ lãng phí thời gian, hết cách đành phải ra khỏi văn phòng, đi về hướng phòng bệnh ICU.
Phòng ICU, Cố Mặc ngồi ở mép giường, bà Cố đang thở dưỡng khí, nhắm hai mắt.
Gương mặt Cố Mặc rơi vào nửa sáng nửa tối.
Hứa Mộ Giai đứng bên ngoài phòng bệnh, xuyên qua kính thủy tinh nhìn thấy dáng vẻ bi thương và lo lắng của Cố Mặc thì đau lòng, nhìn rồi lại nhìn, cô như nhớ tới gì đó, lui đến trước cửa sổ cuối hàng lang, đáy mắt vì một tia to gan phỏng đoán mà trở nên kinh hãi.
Lấy điện thoại ra gọi đi, đối phương hồi lâu không bắt máy.
Hứa Mộ Giai siết chặt điện thoại di động trong tay, lần nữa đi đến bên ngoài phòng ICU nhìn Cố Mặc, sau khi nhìn thật lâu mới xoay người rời khỏi.
Nhà hàng, phòng trang điểm.
Chút nắng ấm áp vào đông vẫn tươi sáng như vậy.
Len lỏi vào cửa kính chỉ còn lại một khoảng vắng lặng.
Rốt cục thời điểm ánh dương chênh chếch, hắt ra gương mặt tái nhợt của cô gái.
Cô cụp mắt, hàng mi dài che khuất biểu hiện nơi đáy mắt.
Cô đơn là như thế đó ư, cô đơn như thứ ánh sáng lạnh lẽo hắt ra từ cửa kính.
Áo cưới trắng tinh khôi bị ánh sáng chiếu thành màu vàng nhạt, đuôi áo dài thướt tha như một mỹ nhân ngư tịch mịch và cô độc.
Từ sau khi Đại Dư đi khỏi, Trang Noãn Thần vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Ánh mắt vẫn dán vào tấm ảnh trong tay.
Cô gái trong tấm ảnh có lúm đồng tiền như hoa, khoát vai Đại Dư vô cùng thân thiết, làn da phơi nắng có hơi ngâm, có lẽ do nguyên nhân du lịch trường kỳ.
Cô ấy cũng có mái tóc dài như cô, nhưng lại dợn sóng đẹp hơn, kéo tay Đại Dư ngồi trên sa mạc mênh mông, tóc cô cũng được ánh nắng rọi thành vàng óng.
Ai Cập, một nơi có nền văn minh cổ kính.
Cũng là một nơi chẳng lâu sau cô muốn đi.
Trang Noãn Thần giơ tay, đầu ngón tay sẽ chạm vào khuôn mặt tươi cười của cô gái trong ảnh, cô quen thuộc nụ cười này biết bao, còn khờ khạo nghĩ rằng, nụ cười này chỉ thuộc về riêng cô.
Như vậy cô còn muốn đến Ai Cập hay không?
Sợ là cả tượng nhân sư trông thấy cô cũng sẽ thấy lạ, thấy lạ là bởi vì sao cô lại đến gặp nó hoài.
Có cô gái đã thay cô đi rồi.
Cô gái này, cô không quen, nhưng ngày hôm nay, ngay bây giờ lại khiến cô không biết làm sao.
Cô gái ấy, mới thật sự là cô gái trong lòng Giang Mạc Viễn.
Như lời Mạnh Khiếu nói, con gái của ông Nam chiếm cứ một vị trí vô cùng quan trọng trong lòng Giang Mạc Viễn.
Nguyên nhân chính là khuôn mặt này đây, Giang Mạc Viễn mới có thể dịu dàng như vậy.
Thâm tình của anh, sự quan tâm của anh, chỉ vì người đó.
Nhưng, không phải cô.
Trên cửa kính hiện lên nụ cười của Trang Noãn Thần, nụ cười nhợt nhạt...
Cô cứ thế vuốt ve cô gái trong tấm ảnh, vuốt ve môi cô ấy, tóc cô ấy... Trang Noãn Thần cũng cười theo cô ấy, nhẹ nhàng, như nụ cười này không có chút nào lan tràn lên mắt.
Làm bạn cùng cô, chỉ có thê lương và cô độc.
Trang Noãn Thần rốt cục ngẩng lên.
Đồng hồ trên tường nhảy tích tắc, kim giây nhanh chóng xoay vòng.
Dòng suy nghĩ của cô lại luôn dừng ở thời điểm bắt đầu quen biết Giang Mạc Viễn.
Là cô nghĩ, sự gặp gỡ quen biết của cô và anh chẳng qua chỉ là ngẫu nhiên.
Hiện giờ nghĩ lại thấy buồn cười biết bao.
Tất cả đồng thoại trên đời này đều là thứ gạt người, sao cô bé lọ lem có thể gặp được hoàng tử chứ?
Trang Noãn Thần cười nhẹ, nụ cười trên mặt ngày càng rõ rệt, bi thương ở đáy mắt lại càng mãnh liệt, nếu không phải bởi vì khuôn mặt này, con chim sẻ như cô làm sao có thể bay lên ngọn cây thành phượng hoàng?
Tất cả tình cờ, chẳng qua chỉ là sự an bài tất yếu.
Ngón tay buông thõng.
Tấm ảnh rơi nhẹ xuống đất.
Hiẹn trường nhà hàng, bên trong nhóm khách mời, Giang Mạc Viễn như hạc trong bầy gà.
Anh đang tiếp đãi từng người đến dự, tươi cười đầy mặt.
Mạnh Khiếu đi theo bên cạnh anh, không biết nói cái gì, chọc mọi người cười phá lên.
Là chủ nhân của bữa tiệc, hai nhà Giang-Trang, bốn ông bà vui vẻ tán gẫu, Ngải Niệm cũng ngồi đó góp vui, Hạ Lữ thì giúp chiêu đãi các khách mời đến từ Cổ Trấn.
Hôn lễ có mời dàn nhạc, có ca sĩ nổi tiếng đang đứng hát trên sân khấu, các nhân viên khác thì bận rộn sắp xếp, chủ nhà hàng đích thân đến giám sát, sợ rằng có gì sơ suất.
Máy nước đá khô, máy ảnh, máy quay 360 góc độ cùng các thiết bị cỡ lớn khác đã yên vị ở hiện trường, chỉ còn chờ giờ lành đến.
Hiện trường, toàn tiếng hò reo chúc tụng.
Trong phòng ICU.
Cố Mặc vẫn luôn canh giữ bên giường bệnh, khi nhìn thấy bà Cố hơi mở mắt, trên mặt rốt cục cũng hiện lên vẻ vui mừng.
"Mẹ, mẹ tỉnh rồi à." Đưa tay cầm chặt lấy bàn tay gầy yếu của bà.
Bà Cố dần dần khôi phục ý thức, giương mắt nhìn anh, thật lâu sau mới mấp máy môi.
Cố Mặc nhanh chóng tháo mặt nạ thở oxy ra, khẽ nói,"Mẹ cảm thấy thế nào?"
Bà Cố chậm rãi nói,"Mẹ không sao, chỉ là mẹ thấy mệt quá."
"Mẹ, mẹ nghỉ ngơi một chút đi, đừng nói chuyện." Cố Mặc sợ bệnh tình bà chuyển nặng, lo lắng nói.
"Yên tâm đi, hiện giờ mẹ tỉnh táo lắm." Giọng nói của bà Cố thật mong manh, lại cố nén cơn đau, nặn ra nụ cười.
Cố Mặc nhìn càng thêm đau lòng.
"Mẹ ngủ lâu rồi à?" Bà hỏi.
Cố Mặc lắc đầu, gượng cười nói,"Không lâu lắm đâu."
"Có phải mẹ lại ngất không?"
Anh nghĩ rồi gật đầu.
Bà Cố khẽ than thở, gương mặt gầy gò hiện lên vẻ có lỗi,"Mấy chuyện này cũng bình thường thôi, con gây sức ép với bệnh viện làm gì."
"Mẹ, con là con trai mẹ, lo lắng cho mẹ là lẽ thường tình." Cố Mặc kéo tay bà qua, thấp giọng nói.
Bà Cố cười cười, tầm mắt đánh giá anh một phen,"Hôm nay con ăn mặc chỉnh chu vậy, muốn đi đâu à?"
Trong lòng Cố Mặc đau xót,"Không có, con không đi đâu cả."
Bà Cố nhìn anh, dần dần, ánh mắt nổi lên đau lòng, muốn giơ tay sờ mặt anh nhưng lại bất lực, chỉ có thể cười nói,"Bất giác con đã lớn thế này, tốt quá. Hiện giờ con thế này, cho dù mẹ có đi cũng có mặt mũi gặp ba con."
"Mẹ, con sẽ không để mẹ có chuyện đâu, mẹ còn phải sống với con nữa." Cổ họng Cố Mặc nghèn nghẹn, mắt đỏ lên.
"Con trai ngốc, cha mẹ nào cũng phải đi trước con cái hết." Bà Cố yếu ớt nói, ánh mắt dần dần xa xăm,"Chỉ là, mẹ sợ con sẽ cô đơn."
"Mẹ..."
"Vừa rồi lạ lắm, mẹ mơ thấy rất nhiều người, mơ thấy bà ngoại con, ông bà nội con, còn có ba con nữa, cuối cùng mẹ lại thấy Noãn Thần."
Cố Mặc ngẩn ra.
"Mẹ mơ thấy Noãn Thần, vẫn là dáng vẻ lúc nó học đại học, mặc quần trắng, mái tóc dài bay bay trong gió, nó cười đẹp lắm, đứng dưới tàng cây hoa lê trong vườn trường tụi con, lúc gió nhẹ nhàng thổi qua, cảnh tượng đẹp xiết bao..." Bà Cố nhẹ giọng miêu tả cảnh trong mơ,"Trong mơ, mẹ thấy hai đứa nắm tay nhau, thật vui vẻ, thật hạnh phúc."
Khóe mắt Cố Mặc đỏ au, siết chặt nắm tay.
"Noãn Thần đâu con? Sao nó không đến nữa?" Ý thức của bà Cố kéo về hiện thực, nhìn anh hỏi.
Cố Mặc nghẹn giọng, sau hồi lâu mới đè nén nỗi khổ trong lòng, khẽ nói,"Cô ấy sẽ không đến nữa."
Bà Cố ngạc nhiên, thật lâu sau, ánh mắt trở nên ảm đạm.
"Mẹ, mẹ nghỉ ngơi một lát đi." Cố Mặc đề nghị.
Bà Cố lại lắc đầu, bi thương nhìn anh,"Gần đây, có cô Hứa xuất hiện bên cạnh con, mẹ biết con không thương cô ấy."
Hơi thở của Cố Mặc lộ vẻ đau đớn.
"Đi tìm Noãn Thần đi, nếu còn yêu nhau hãy ở bên nhau." Bà Cố giơ tay vỗ nhẹ anh,"Đi tìm nó, nói với nó là mẹ xin lỗi nó...
Cố Mặc bỗng sửng sốt, nhìn mẹ mình, vẻ khó hiểu đầy trong mắt.
Bà Cố rơi vào nỗi đau to lớn, kéo tay anh qua,"Chuyện này sớm muộn gì mẹ cũng nói với con, trước kia không nói là do mẹ sợ con sẽ thất vọng về mẹ. Nhưng hóa ra, con người thực sự không thể che giấu bí mật, nếu không ngay cả nằm mơ cũng thấy bất an."
"Mẹ, mẹ muốn nói gì?"
"Thực ra, năm đó Noãn Thần chia tay con không có nguyên nhân nào khác, chỉ là bởi vì mẹ từng đi tìm nó, năn nỉ nó rời khỏi con, sợ con không tiếp nhận được nên mẹ mới diễn màn quỳ gối đó, kết quả con thực sự tin, con tin năm đó là mẹ đau khổ cầu xin nó đừng chia tay với con, con tin năm đó nó nhẫn tâm vứt bỏ con..." Tiếng nói bà Cố nghẹn ngào,"Kỳ thật là mẹ, Noãn Thần là bởi vì mẹ mới lựa chọn làm như vậy."
Sau khi Cố Mặc nghe xong thì đột nhiên đứng dậy, lắc đầu không tin, bước chân lảo đảo lui về sau mấy bước, thở gấp,"Không thể nào, đây không phải là sự thật..."
"Sự thật là năm đó, chính mẹ đã ép Noãn Thần đi." Bà Cố ho khan mấy tiếng, gian nan nói,"Lòng ích kỷ của mẹ đã chia rẽ con và Noãn Thần."
"Tại sao? Tại sao mẹ lại làm như vậy?" Cố Mặc đột nhiên gầm lên, vẻ mặt thống khổ.
Nước mắt, dọc theo khóe mắt bà Cố chảy xuống, tiếng nói của bà trơ nên run rẩy,"Nếu không làm vậy... Năm đó con sẽ không theo ba mẹ xuất ngoại, mẹ nghĩ làm vậy sẽ tốt cho con, cũng nghĩ sau khi con xuất ngoại sẽ nhanh chóng quên đi Noãn Thần, chỉ là... mẹ không ngờ làm như vậy lại là hại con."
Cố Mặc lắc đầu, lưng anh dám sát vào tường, toàn thân run lên, gằn giọng,"Sao mẹ lại có thể ích kỷ chi phối cuộc đời của con? Mẹ hoàn toàn không biết, ba năm sơ trung, ba năm trung học, con đã sớm yêu cô ấy suốt sáu năm."
"Mẹ biết, mẹ biết chứ, sao mẹ lại không biết? Con là con trai mẹ mà." Mắt bà Cố chan chứa ánh lệ, nhìn anh,"Chính bởi vì biết nên mẹ mới làm như vậy, mẹ không thể nhìn một cô gái làm trễ nãi tương lai của con được. Con đâu chỉ yêu nó sáu năm, thêm bốn năm đại học cho đến bây giờ, con còn đang yêu nó, ước chừng cũng có mười hai năm."
Nước mắt đong đầy khóe mắt Cố Mặc, như lại bị anh cứng rắn đè nén xuống.
"Noãn Thần là đứa con gái tốt, cho tới bây giờ mẹ và nó chưa từng nói ra chuyện tình năm đó, lúc hai đứa gặp lại nhau, mẹ thật sự rất vui, nhưng vẫn lo lắng không biết nó có nói với con hay không, nó đã hứa với mẹ, cho nên con vẫn không biết chuyện này. Mẹ thật biết ơn nó, cũng biết ơn cả nhà nó, chuyện năm đó họ cũng biết." Bà Cố nói hết tất cả mọi chuyện.
Thân mình Cố Mặc nảy lên, lại chậm rãi trượt xuống ngã ngồi xuống đất, lắc đầu.
"Đi tìm Noãn Thần đi, đi tìm nó..." Bà Cố dùng hết sức lực quay đầu nhìn anh,"Chỉ có nó ở bên cạnh con, con mới có thể mỉm cười, mới có thể hạnh phúc..."