Hạ Lữ cũng không giãy ra, để tùy anh lôi kéo mình, mặt không biến sắc, trả về một câu: "Không phải tôi ăn mặc hở hang, là cặp mắt của Mạnh đại thiếu gia đây mọc ở bên dưới."
Mạnh Khiếu sững sờ, rồi bật cười ha ha.
"Đồ thần kinh." Hạ Lữ liếc anh một cái, ném ra một câu mắng mỏ, ai bị ăn mắng mà còn cười được chứ.
Không thèm để ý đến anh nữa, cô loạng choạng đứng dậy.
"Đi đâu đó?" Mạnh Khiếu bước đến đỡ lấy cô.
"Về nhà." Hạ Lữ đẩy anh ra.
"Uống say thế này cô còn định lái xe?" Mạnh Khiếu kinh ngạc hỏi, lại sáp đến giữ lấy cô.
Hạ Lữ vốn đang bực dọc, sau khi bị anh lôi kéo hỏi han lại càng mất kiên nhẫn, giơ tay đẩy anh ra,"Ai nói tôi lái xe đến? Tôi ngồi taxi không được sao? Anh có phiền hay không? Mấy quán bar gần đây không thiếu gái đẹp đâu, anh đi chơi của anh đi, sao lại thích đến phiền tôi?"
Mạnh Khiếu đứng tại chỗ, im lặng nhìn cô.
Bầu không khí có chút ái ngại.
Hạ Lữ liếm môi, cũng biết lời nói của mình hơi quá trớn, đè thấp giọng, nói,"Xin lỗi nhé, không phải tôi nổi nóng với anh đâu, nhưng anh thực sự rất phiền, tôi có thể tự về nhà, tạm biệt." Nói xong, xoay người bỏ đi.
Mạnh Khiếu không ngờ cô lại xin lỗi, giật mình một chút, rồi nhìn theo bóng dáng nghiêng ngã lảo đảo suýt té ngã ở cách đó không xa thì lắc đầu bất đắc dĩ, không hề nghĩ ngợi trực tiếp sải bước đến, một tay vác bổng cô lên.
Hạ Lữ sợ đến mức kêu la oai oái.
"Im miệng!" Mạnh Khiếu tức giận khẽ quát cô.
Mở cửa ra đi vào nhà, Hạ Lữ đưa tay ném túi xách lên sô pha, đến toilet rửa mặt, đầu óc thoáng tỉnh táo lại.
Lúc đi ra, lại thấy Mạnh Khiếu không vội ra về, ngược lại đang đi loanh quanh trong nhà.
"Này, anh đừng nhìn bậy bạ nhé." Thấy anh đẩy cánh cửa ở phòng ngủ ra, Hạ Lữ vội vàng chạy đến ngăn lại.
Cửa phòng ngủ mở được một nửa thì bị đóng mạnh lại.
Mạnh Khiếu cười rất mờ ám, đưa tay ép cô vào vách tường, khẽ hỏi,"Trong phòng ngủ có bí mật gì à?"
Hơi thở nóng bỏng của anh phả vào vành tai cô, kích thích khiến tim cô thót lại một chút, nhíu mày, thản nhiên nói,"Mặc kệ có bí mật gì hay không, phòng ngủ là không gian riêng tư, anh làm vậy là rất bất lịch sự."
"Hạ Lữ, cô có cần khắt khe thế không? Tôi là người đã đưa cô về nhà đấy." Mạnh Khiếu rú lên quái dị.
"Cám ơn anh." Cô nhẹ giọng, nói một câu chân thành. Cô chưa bao giờ muốn nợ ân tình của người khác, nhất là bọn đàn ông.
"Thái độ thế này cũng không tệ lắm." Mạnh Khiếu cười cười, cúi đầu nhìn cô.
Lưng Hạ Lữ vẫn dán chặt vào tường, mùi rượu thoang thoảng len lỏi quanh hai người, một tia mờ ám cùng do dự như có như không đang lan tràn. Cô ngẩng đầu, vốn định nhắc nhở anh đêm đã khuya rồi cần phải ra về, nhưng sau khi đối diện với ánh mắt anh, trong lòng như bị thứ gì đó va chạm mạnh, rốt cục không dời mắt được.
Đồng dạng, Mạnh Khiếu cũng nhìn cô không chớp mắt, đôi mắt cô gái trong lòng lờ đờ mê ly, dưới gương mặt mộc lại hiện ra một vẻ đẹp hoang dại, mắt cô sóng sánh như nước, lay động một vẻ hoang mang và bướng bỉnh, hình dáng đôi môi cô thật hấp dẫn, dọc theo chiếc cằm tinh tế xuống dưới là cần cổ trắng noãn và đường cong nhấp nhô bất định, với chiếc áo cổ chữ V, khe rãnh mê người kia lại như ẩn như hiện.
Hai mắt anh trở nên sâu lắng.
Đưa tay nhẹ nhàng phủ lên gương mặt cô, ôm lấy nó, tiếp đó là cúi đầu xuống.
Hạ Lữ chỉ thấy trước mắt tối lại, môi anh chợt dán vào môi cô, cô nghe thấy đầu óc mình nổ tung, toàn thân cứng nhắc, ngay sau đó, anh liền cạy mở răng môi cô, nụ hôn mãnh liệt theo đó kéo đến.
Mạnh mẽ, nhiệt tình cùng cướp bóc.
Bàn tay của Mạnh Khiếu trở nên nóng hổi.
Trái tim cô tăng tốc, đáp trả anh theo bản năng.
Nhận được sự đáp lại, anh càng nhiệt tình hơn.
Bàn tay anh men theo đầu vai cô trượt xuống, kéo mạnh một cái, cổ áo cô gái rộng mở, lộ ra đầu vai trơn bóng.
Cô cảm thấy ấm nóng ngay đầu vai, là hơi thở và nhiệt độ cánh môi anh.
Tiếp đó ngực cũng bị kích thích, cùng lúc là đau đớn thật sâu.
Môi Mạnh Khiếu đang khuấy đảo nơi ngực cô, nụ hôn như đang in những con dấu nóng bỏng.
Sự yên tĩnh trong không khí bị tiếng quần áo ma sát của cả hai cùng tiếng thở khàn đục của người đàn ông khuấy động đến bất an, khi anh lại muốn hôn lên môi cô, Hạ Lữ bỗng dưng né đầu sang một bên.
Mạnh Khiếu giật mình.
"Khuya rồi, anh nên trở về." Hạ Lữ cố gắng vỗ về trái tim đang không ngừng kinh hoảng của mình, thản nhiên nói.
Mạnh Khiếu cúi đầu nhìn chằm chằm vào mặt cô, sau hồi lâu bật cười, đưa tay quay mặt cô qua,"Làm sao vậy? Vừa rồi không phải vẫn tốt hay sao?" Anh muốn cô, ý niệm này trong đầu anh rất trực tiếp.
Hạ Lữ biết suy nghĩ của anh, hơn nữa, chuyện tình một đêm giữa nam và nữ cũng không phải chuyện gì mới mẻ.
Cô đẩy anh ra, đi đến trước cửa sổ, trên mặt hiện lên nụ cười tự giễu,"Anh không thể chạm vào tôi."
Cô nói nhẹ nhàng như thế, nhưng đáy mắt lại có vài phần xót xa.
Ánh trăng len lỏi vào phòng, bóng lưng cô cũng có vài phần cô tịch.
"Cám ơn anh hôm nay đã đưa tôi về, hôm nay tôi mới phát hiện ra, anh là người tốt." Trong lòng Hạ Lữ dâng lên chút bi thương, bởi vì ngay vừa nãy thôi, cô bỗng nhiên phát hiện ra, bản thân có chút rung động với anh.
Đôi khi, thứ cảm giác này chính là bất giác đến, không hề báo trước, chỉ là cô, đã hoàn toàn hết hy vọng với tình yêu.
Mạnh Khiếu nghe mà chẳng hiểu ra sao, lát sau mới bước đến, đưa tay ôm lấy vai cô, có chút lúng túng nói,"Xin lỗi, vừa rồi là tôi quá kích động, cô đừng hiểu lầm, tôi không phải loại đàn ông thấy phụ nữ liền muốn, tôi chỉ là... chỉ là..." Nhất thời anh không tìm ra được từ ngữ thích hợp.
"Không, là anh hiểu lầm mới đúng." Hạ Lữ thản nhiên cười,"Sở dĩ anh không thể chạm vào tôi, là bởi vì tôi rất dơ bẩn."
Mạnh Khiếu không ngờ cô lại nói vậy, nhìn cô ngẩn ra.
"Tôi không phải là liệt nữ thánh khiết gì đâu, mà hiện giờ, tôi là bồ nhí của người khác." Hạ Lữ nói thật nhẹ nhàng, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt ngạc nhiên của anh,"Đừng liên quan đến nột phụ nữ như vậy, để tránh anh cũng bị ô uế theo."
Tay Mạnh Khiếu đang ôm lấy đầu vai cô hơi dùng sức, mày cũng đột nhiên nhíu lại,"Sao lại hủy hoại bản thân như vậy?"
"Vì tiền." Cô trả lời vô cùng thẳng thắn, đẩy tay anh ra, ngồi xuống sô pha,"Trên đời này cái gì cũng có thể lừa dối anh, nhưng vật chất thì không như vậy, khi anh chết lòng nó sẽ ở bên anh, khiến anh có cảm giác an toàn."
"Hạ Lữ, cô đang nói gì vậy?" Mạnh Khiếu như đang nghe chuyện nực cười nhất trên đời.
"Đang nói sự thật." Hạ Lữ hít sâu vào,"Tôi vốn dĩ là một người có cuộc sống hỏng bét, cho nên như hiện giờ rất tốt."
"Tốt gì mà tốt? Cô hoàn toàn có thể bắt đầu một tình yêu mới." Chân mày Mạnh Khiếu càng nhíu càng chặt, không vui hét lên.
Ánh mắt Hạ Lữ bi thống,"Anh nghĩ là tôi chưa từng thử à? Trên đời này, không phải ai cũng may mắn như Trang Noãn Thần, trên đời này cũng chẳng có nhiều tình yêu cổ tích như vậy, thời điểm tình yêu trở nên không còn đáng tin nữa, chúng ta chỉ có thể bấu víu vào vật chất, tôi muốn thành công đến dễ dàng hơn một chút thì có gì là sai trái?"
"Cô có thể đổi phương thức khác, phương thức gì cũng tốt hơn chuyện cô làm bồ nhí cho người ta." Mạnh Khiếu bước lên trước, từ trên cao nhìn xuống cô.
Hạ Lữ lắc đầu cười cười,"Tôi nhận ra rằng, nếu cuộc sống đã là như vậy, thì tôi cũng chấp nhận. Dù sao, tôi hoàn toàn không để ý đến cách nhìn của người khác."
Cằm đột nhiên bị người đàn ông nắm chặt.
Cô bị ép phải ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt rõ ràng không vui của anh.
"Hạ Lữ, trước khi cô còn chưa gặp được tình yêu chân chính thì cô không có tư cách nói những lời này." Mắt Mạnh Khiếu thâm thúy mà nghiêm túc,"Đợi đến ngày cô gặp được tình yêu đích thực, sẽ hiểu được hành vi của mình hoang đường bao nhiêu!" Nói xong, anh buông cô ra, xoay người bỏ đi.
Hạ Lữ ngồi đờ ra rất lâu.
Đợi tiếng bước chân của Mạnh Khiếu biến mất hoàn toàn hồi lâu, cô mới có lại ý thức.
Cô cuộn mình trên sô pha, nhắm hai mắt lại.
Là như thế ư?
Chẳng qua cô chỉ không muốn khiến bản thân bị thương một cách triệt để.
Tự sa ngã chẳng qua chỉ là một phương thức để bảo vệ chính mình.
Sao cô không biết hành vi của mình hoang đường bao nhiêu, chỉ là, bản thân đã đi trên con đường không thể quay đầu lại, trên con đường này, cô chỉ có một mình...
Ăn xong bữa sáng, trời có chút âm u.
Ngoài cửa sổ lạnh và khô đến đáng sợ.
Trong phòng để quần áo, chiếc gương sát đất chiếu ra bóng dáng của đôi nam nữ.
Cô gái đang thắt cà vạt cho người đàn ông, trên mặt có chút hốc hác, nơi cổ lờ mờ có thể nhìn thấy dấu hôn mãnh liệt triền miên.
Hai mắt cô song song với chiếc cà vạt.
Mắt của người đàn ông vẫn dừng trên gương mặt cô, không hề chớp.
Ngón tay mảnh dẻ thắt một nút thắt hợp quy cách, rồi lấy qua một cái kẹp cà vạt tinh xảo, nhẹ nhàng kẹp lên đó.
Mắt cô vô tình đảo qua tấm gương, bị bóng dáng nam nữ trong gương làm cho giật mình một chút. Đã bao nhiêu lần, cô tưởng tượng ra cảnh sáng sớm giúp ông xã thắt cà vạt, hình ảnh đó hiện lên trong đầu cô vô số lần, nhưng lần nào cô cũng không thể hình dung ra được khuôn mặt của chồng mình.
Trong gương, khuôn mặt chồng cô lại rõ nét như vậy.
Cô buông tay, vừa đưa mắt sang chỗ khác, cánh tay rắn chắc của anh lại vòng qua thắt lưng cô, cô cúi đầu không nói, ánh mắt chỉ dõi theo cà vạt của anh.
Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng than nhẹ.
Ngay sau đó, mặt cô được anh nâng lên, mắt anh ôn hòa mà áy náy.
"Noãn Noãn à, tối qua là anh không tốt, anh say."
Lời xin lỗi trầm ấm lấp đầy bên tai cô, lại như một thứ mê hoặc khiến cô mềm lòng.
Trang Noãn Thần không nói, chỉ nhẹ nhàng cắn môi.
Anh của tối qua qua thực khiến cô sợ, cô biết tinh lực của anh tràn trề bao nhiêu, cũng từng lĩnh giáo qua thói quen đòi hỏi ở trên giường của anh, nhưng tối qua, biểu hiện của anh còn mạnh mẽ hơn bình thường, hành vi thì bá đạo, như là một con mãnh thú, suýt nữa hủy đi xương cốt của cô.
"Noãn Noãn à..." Giang Mạc Viễn thấy cô im lặng, trong lòng có chút thấp thỏm, dứt khoát ôm chầm lấy cô, nhẹ nhàng nói nhỏ,"Nói gì đó đi được không? Em như vậy sẽ khiến tinh thần anh cả ngày bất ổn, không còn tâm trạng để làm việc."
Mặt Trang Noãn Thần nhẹ nhàng dán vào lồng ngực anh, sau khi nghe vậy thì ngẩng đầu,"Là em chọc giận anh, em không trách anh đâu."
Giang Mạc Viễn nghe vậy, đau lòng một chút, kiềm lòng không được, cúi đầu hôn lên trán cô, dịu dàng nói,"Anh yêu em, thực sự rất yêu em."
Cô nhắm mắt lại, cảm nhận sự dịu dàng của anh.
Chỉ là mỗi lần anh nói yêu cô, lòng cô sẽ lại cảm thấy rất nặng nề, tình yêu này, cô có thể đáp lại không?