Chương 104: Ngoại truyện 6: Đời trước (2)

Đừng Rời Xa Anh

Lâm Miên Miên 10-10-2023 14:33:07

Thật ra mãi sau này Nguyễn Tố mới hiểu được sự can đảm và tâm tư được ăn cả ngã về không Quý Minh Sùng đặt trên người mình. Anh từng là thiên tài giới kinh doanh trong miệng người đời nên tâm cơ không bao giờ thua kém người khác. Tại sao trùng hợp đến nỗi cô vô tình gặp Chu Vân Phỉ, rồi tại sao vừa đúng lúc nghe được những lời đó. Nếu phải dùng hai màu đen trắng để hình dung thì Quý Minh Sùng một nửa là đen, một nửa là trắng. Anh hết sức đau khổ vì điều đó. Anh từng chịu sự giáo dục 22 năm nên cũng không tán thành hành vi của mình, nhưng anh không thể không làm thế bởi vì anh đã ở dưới vực sâu, ở trong bóng tối rồi. Anh sợ người khác sẽ cướp cô đi cho nên anh mới phải ngăn chặn tất cả nhân tố không xác định xen vào giữa bọn họ. Chuyện không giống những gì Chu Vân Phỉ nghĩ, không phải cô không thể trốn thoát, anh đã cho cô cơ hội ra đi, đó là minh chứng cho tình yêu của anh dành cho cô. Hóa ra Chu Vân Phỉ bị anh ép đi, anh sẽ không bao giờ cho phép ai nghi ngờ tình cảm của mình đối với cô, càng không cho phép người đó nói linh tinh trước mặt cô. Hóa ra người đàn ông từng làm phiền cô trước kia đã bị anh xử lý. Một tiếng trước anh đánh người đó đến nỗi hộc máu, giây tiếp theo về nhà anh đã đi mua sen đá cùng cô, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra. Còn có rất rất nhiều chuyện, tất cả đều nói lên con người thật của anh không phải dáng vẻ cô từng thấy. Trước lễ đính hôn, có lẽ anh đã chán việc ngụy trang, hoặc có lẽ anh thật sự rất yêu cô, yêu tới nỗi không giấu giếm được nữa, cho nên anh đã để cô biết thật ra anh không hề điềm đạm lịch sự, không phải người luôn đối xử tốt với mọi người như cô thấy. Quý Minh Sùng ngồi trên xe lăn, anh mặc bộ quần áo thường ngày màu xám. Trông anh vẫn bình tĩnh, không hề kinh hoảng vì bị vạch trần, chỉ khi nhìn Nguyễn Tố, sự bi thương thoáng qua ấy mới để lộ cảm xúc chân thật của anh. Anh vẫn sợ mất cô, bàn tay siết tay cầm xe lăn, chỗ khớp xương dần trở nên trắng bệch. "Giờ em có thể hối hận." Anh nói,"Anh sẽ không trách em." Có người nói yêu một người mà lại dùng hết thủ đoạn tâm cơ để giữ người đó bên cạnh mình thì đó là một tình yêu ích kỷ. Điều ta nên làm là cho đối phương biết con người thật của mình, để đối phương tự quyết định. Trước giờ Quý Minh Sùng chưa từng yêu ai, anh cũng không biết phải yêu như thế nào. Thậm chí anh còn nghĩ nếu không gặp chuyện chẳng may, liệu anh có yêu Nguyễn Tố không? Sau một thời gian dài chần chừ và do dự, anh quyết định sẽ cho cô cơ hội, cho cô cơ hội lựa chọn. Quả thật Nguyễn Tố rất sốc, cô chỉ lẳng lặng nhìn anh. Sau một hồi trầm ngâm, cô nói: "Em muốn về quê cũ một chuyến, anh cũng biết sắp tới là sinh nhật mẹ em mà." Cổ họng Quý Minh Sùng khô khốc, mí mắt cụp xuống. Anh nhìn hai chân tàn phế của mình, cúi đầu lên tiếng: "Được." Nguyễn Tố rời đi. Trước khi đi đáng lẽ nên nói thêm một lời rằng đây chỉ là tạm thời hoặc chính là vĩnh viễn. Cô đi rồi, Quý Minh Sùng một đêm không ngủ. Nửa đêm, Đậu Tương cũng không ngủ được. Cậu chẳng phải con nít nữa, giờ giáo viên trong trường đều gọi cậu bằng tên thật, có rất ít người gọi là Đậu Tương. Đậu Tương đã trở thành một cậu nhóc, có thể hiểu được rất nhiều chuyện, ví dụ như chú yêu Tố Tố, hay ví dụ như Tố Tố đi thật rồi, có lẽ đời này chú sẽ chẳng thể sống hạnh phúc được nữa. Đậu Tương ngồi cạnh anh, đèn phòng khách không bật, chỉ có chút ánh sáng do ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào. Thật ra Đậu Tương không biết nên an ủi chú mình thế nào cả. "Chú, chú trách cháu không?" Đậu Tương đột nhiên hỏi. Cậu bé mới lớn tưởng những lời mình nói đã khiến chú và Tố Tố xa cách nhau. Cậu không biết có nên hối hận hay không, nhưng nếu như không nói, cậu sẽ cảm thấy mình thật sự có lỗi với Tố Tố, nếu nói thì lại khiến chú trở nên như thế này. Không biết Quý Minh Sùng đã ngồi vậy bao lâu, cơ thể cũng cứng đờ. Anh nghiêng đầu nhìn Đậu Tương, ánh mắt trầm tĩnh,"Cháu cứ làm những chuyện cháu cho là đúng đắn." Đậu Tương lại hỏi: "Chú không sợ Tố Tố sẽ không bao giờ... trở lại nữa ư?" Không biết có phải ảo giác của cậu không mà cảm giác mình vừa dứt lời, ánh mắt của chú đã lạnh thêm vài phần. Nhưng nếu đây không phải điều chú muốn nghe thì tại sao chú lại để Tố Tố đi chứ. Chắc Quý Minh Sùng cũng nhận ra ánh mắt của mình không đúng, anh thôi không nhìn nữa, đưa mắt sang mấy chậu sen đá cô mua về, ánh mắt anh dịu dàng đi nhiều. Anh thấp giọng nói: "Sợ chứ." Sợ đến nỗi không ngủ được, sợ sau này sẽ mất đi cô, hận không thể lập tức mua vé máy bay bay đến trước mặt cô, mang cô về, để cô không bao giờ rời xa anh nữa. Nhưng có một đêm tỉnh lại, anh nghĩ nếu anh được sống lại một lần nữa và có thể trở nên khác với trước kia thì anh vẫn muốn dành cho cô chút chân tình ít ỏi còn sót lại. Cứ đơn giản thế thôi, không phải lấy lùi làm tiến, chẳng phải âm mưu dương mưu, chỉ là không muốn lừa dối cô mà thôi. Thấy Quý Minh Sùng bình tĩnh như thế, Đậu Tương nghĩ anh đã nắm chắc, hay nói cách khác mặc dù Tố Tố rời đi, mặc dù lễ đính hôn có thể bị hủy thì anh cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý. Có lẽ đó là thế giới của người trưởng thành. Nhưng trong ba ngày kế tiếp, Quý Minh Sùng đã phá vỡ nhận thức của mọi người, anh vẫn làm việc như bình thường nhưng dường như anh đã chẳng phải là anh nữa. Anh đã mất đi sức sống, đang hấp hối tựa như cá rời nước, như cây rời đất. Kể cả Thịnh Viễn là bạn thân lâu năm cũng không ngờ Quý Minh Sùng sẽ có ngày trở thành như thế này. Trong ba ngày này, Nguyễn Tố không hề liên lạc với bất cứ ai. Quý Minh Sùng cũng không để người khác đi tìm cô. Hai người cứ giằng co như thế. Đêm khuya ngày thứ ba, Nguyễn Tố trở về nhà. Trạng thái tinh thần của cô chẳng khá hơn Quý Minh Sùng là bao, hôm nay cô đã bôn ba trên đường cả ngày. Trong ba ngày này, cô trở về quê cũ và nói rất nhiều trước mộ của mẹ, rồi lại tới quê của mẹ Quý. Mẹ Quý từng nói với cô bà rất nhớ vườn trà nơi đó. Cô đi mua một hộp trà, định cúng bái trước mộ mẹ Quý. Sau đó cô tới một thành phố ven biển trước kia từng muốn đi. Cô đã sắp xếp đầy lịch trình ba ngày nay. Dường như cô không có thời gian nhớ tới Quý Minh Sùng. Trong ba ngày đó, Quý Minh Sùng gần như không ngủ, Nguyễn Tố cũng thế. Khi về đến nhà đã là hai giờ sáng. Lúc Nguyễn Tố mở cửa, Quý Minh Sùng vẫn đang ngồi trên sô pha. Thấy cô về, anh chỉ ngơ ngác nhìn cô. Không biết qua bao lâu, anh mới thấp giọng hỏi: "Em mệt không?" Khi nhìn thấy anh, Nguyễn Tố muốn bật khóc,"Mệt ạ, còn đói nữa." Quý Minh Sùng muốn cười nhưng cơ mặt cứng đơ do không thay đổi trong một thời gian dài. Rõ ràng chỉ có ba ngày, nhưng trong ba ngày này, anh đã quên mất phải cười như thế nào. Biểu cảm lúc này thật sự khó coi. Nguyễn Tố thầm nghĩ may là cô đã bị anh cho vào tròng, may là sắp đính hôn rồi, chứ cái biểu cảm này đã ảnh hưởng sâu sắc đến giá trị mị lực và nhan sắc của anh rồi đấy. Hai người đi vào bếp, Nguyễn Tố xuống bếp, Quý Minh Sùng làm trợ thủ, nấu xong hai bát mì. "Này là ăn khuya hay là ăn sáng?" Nguyễn Tố cười hỏi. Miếng trứng chần trong bát mì trông thật hấp dẫn. "Ăn khuya." Quý Minh Sùng đáp. Hai người ngồi đối diện với nhau, im lặng ăn mì. Một lúc sau, Quý Minh Sùng khẽ nói,"Anh đã cho em cơ hội." Đã cho em cơ hội rời đi nhưng em lại quay về. Nguyễn Tố ngẩng đầu nhìn người đàn ông ngồi đối diện mình. Anh luôn luôn ưa sạch sẽ, mà hình như mấy ngày nay không hề cạo râu, thoạt nhìn vừa suy sụp vừa tang thương, như đã chịu đựng thật nhiều năm. Cô nhớ đến vấn đề Đậu Tương hỏi, vì sao cô lại thích Quý Minh Sùng? Nói chính xác thì đó hẳn là yêu. Yêu dáng vẻ anh rẽ mưa đi đến bên cô, yêu dáng vẻ anh đi siêu thị cùng cô, yêu nụ cười cưng chiều thỉnh thoảng hiện lên trên khuôn mặt anh. Rất nhiều, rất nhiều. Mà trùng hợp thay, dáng vẻ cô yêu chẳng hề mâu thuẫn với con người thật của anh. Cô không cho rằng mình đã cứu rỗi anh, nếu không thì phải dùng từ hai bên cứu rỗi lẫn nhau mới đúng. Bởi vì cô cũng là người từng chịu tổn thương, khi ở cùng anh, cô cảm thấy sự an tâm và tự tại trước giờ chưa từng có. Không ai biết trong khoảng thời gian này khi nghĩ tới lễ đính hôn, nghĩ tới căn nhà bọn họ cần trang hoàng, mỗi ngày cô vui vẻ cỡ nào. "Vâng." Nguyễn Tố nói,"Em cũng cho anh cơ hội." Tối hôm đó Quý Minh Sùng ngủ rất sâu. Lúc ngủ, khóe môi còn treo một nụ cười nhàn nhạt. Ngày hôm sau, Đậu Tương thức dậy, trông thấy Nguyễn Tố đang chuẩn bị bữa sáng, mắt cậu trợn tròn, miệng hơi hé. Nguyễn Tố buồn cười, lâu rồi không thấy biểu cảm trẻ con này của Đậu Tương. Cô nhớ rõ lúc mới gặp Đậu Tương, khi đó cậu mới học mẫu giáo, cậu nhóc này vừa ngoan ngoãn, đáng yêu lại còn hiểu chuyện. Hồi đó cậu còn rất nhỏ và cũng rất lùn, thế mà chớp mắt đã cao hơn cô rồi, đã sắp trở thành một chàng trai đầu đội trời chân đạp đất. "Cháu nhìn thấy cái gì đây!" Đậu Tương hô lên. Nguyễn Tố quay đầu lại,"Thấy mỹ nữ đó." Đậu Tương chạy đến trước mặt Nguyễn Tố, hai tay khoác lên vai cô, nhìn trái nhìn phải,"Mỹ nữ rám nắng rồi này." "Đúng vậy, đi tới một thành phố ven biển, tia cực tím mạnh quá." "Đi mà không gọi cháu với." Đậu Tương nhăn nhó,"Cháu muốn tới đó lâu rồi!" "Chờ đến mùa đông cháu được nghỉ thì cô đưa cháu đi." Hai người trò chuyện câu được câu chăng. Đậu Tương còn phải đi học, chương trình học của học sinh cấp hai khá căng thẳng. Giờ cậu không cần đưa đón nữa, chân dài rồi, ngày nào cũng đạp xe tới trường, tốc độ rất nhanh. Trước khi ra khỏi nhà, Đậu Tương hạ giọng, bĩu môi nói,"Sao cô về sớm thế?" "Cô đâu có định chạy." Nguyễn Tố chớp mắt tỏ vẻ thần bí,"Có phải ba ngày nay chú của cháu rất lo cho cô không?" Đậu Tương: "... ?" Nguyễn Tố: "Mã Văn nói ngày trước anh ấy theo đuổi cô dễ dàng quá, này xem như thử thách." Đậu Tương: "?" Đậu Tương tỏ vẻ "sao con gái khó hiểu thế nhỉ" khiến Nguyễn Tố phì cười. Nguyễn Tố thu lại ý cười trên mặt, biểu cảm cũng nghiêm túc hơn, cô nhỏ giọng thầm thì: "Ban đầu cô ở đây thật ra là vì ông nội cháu, cũng vì bà nội cháu. Nhưng giờ cô ở lại chính là vì chú cháu. Cô phát hiện dù đi tới đâu cô vẫn sẽ lo lắng cho anh ấy." Lo anh có ăn được không, có ngủ ngon không, tâm tình có tốt không. Dù ba ngày qua cô không hề liên lạc với anh, cô sắp xếp lịch trình thật bận rộn, đến độ tưởng chừng không có thời gian nghĩ tới anh, nhưng thật ra đi đến đâu cũng chỉ thấy bóng dáng anh. Nhìn thấy đồ ăn ngon sẽ muốn mang về cho anh, thấy cảnh đẹp lại muốn chụp ảnh cho anh xem... Có lẽ không chỉ mình anh không thể rời khỏi cô mà cô cũng không thể xa được anh. "Ba ngày đã là cực hạn của cô, cũng là cực hạn của anh ấy." Nguyễn Tố nói,"Cô không thể xa anh ấy được, nên là cứ thử xem sao." Cuộc đời vốn là thế. "Dù anh ấy có là gì đi nữa, cô chắc chắn anh ấy sẽ không bao giờ tổn thương cô." Đây là điều cô chắc chắn nhất. Cô rất tin tưởng người cô yêu. Chuyện dũng cảm nhất đời này của cô chính là quay về bên cạnh anh. Đậu Tương vỗ vỗ ngực, hùng hồn hạ lời thề,"Cô yên tâm, cháu cũng tuyệt đối không để chú bắt nạt cô!" Trước khi ra ngoài, Đậu Tương nhớ ra gì đó, ló đầu vào nói thầm: "Còn một câu nữa quên nói với cô, có thể chú ngụy trang đó nhưng tình cảm của chú ấy thì không." "Cô biết mà." Nguyễn Tố đứng trong ánh mặt trời,"Nếu không cô đã không mua vé chạy về đây ngay trong đêm rồi." Đậu Tương cười hì hì,"Cháu đi học đây ạ." "Đi đi." Lời thằng bé loáng thoáng truyền đến: "Cháu rầu muốn chết, ba ngày nay ngủ cũng không được ngon!"