Chương 39:

Đừng Rời Xa Anh

Lâm Miên Miên 10-10-2023 14:32:04

Chương 39: Nguyễn Tố mua mấy suất ức bò hầm củ cải về, mấy đồng nghiệp nữ đã đói đến nỗi ngực dán vào lưng rồi. Một đồng nghiệp nữ trong số đó hít một hơi thật sâu,"Mùa đông quả đúng là mùa nuôi mỡ. Mấy hôm nay tôi rất dễ bị đói, rõ ràng đã uống trà sữa và ăn bánh ngọt rồi. Lại nói, hình như lâu rồi mới có khách hàng đến kiểm tra sức khoẻ mời mọi người ăn uống." Nhân viên lễ tân nhanh mồm nhanh miệng,"Công lao của Tố Tố cả đấy, cô gái kia hình như họ Chu, lúc cô ấy điền thông tin xong thì hỏi chỗ chúng ta có cô gái nào họ Nguyễn không. Trung tâm kiểm tra sức khoẻ của chúng ta chỉ có Tố Tố họ Nguyễn thôi. Cô Chu mới nói trước đó Tố Tố từng giúp cô ấy một việc." Rồi nhìn sang Nguyễn Tố, chớp mắt hỏi: "Tố Tố, cô quen cô ấy sao?" Nguyễn Tố đang mở đôi đũa dùng một lần ra, nghe thấy thế thì hơi sửng sốt,"Hả?" Mã Văn kéo ghế ra ngồi xuống bên cạnh cô,"Cậu không biết à, ban đầu mình còn tưởng đến gây chuyện nhưng mà nhìn không giống lắm." Nguyễn Tố thầm nhớ lại một lượt, chắc chắn mình không quen biết quý cô họ Chu kia, lắc lắc đầu. "Lạ ghê." Mã Văn có quan hệ với Nguyễn Tố tốt nhất, cũng là người đầu tiên nghĩ cho cô,"Nhưng mà cô ấy mời chúng ta trà sữa, nếu không phải tới gây chuyện thì có thể do cậu vô tình giúp cô ấy, chỉ là cậu quên mất thôi, cô ấy không chủ động nói chuyện với cậu à?" "Không có." Nguyễn Tố ngẫm nghĩ,"Mình có thấy cô ấy đứng dưới lầu nhưng lại tưởng cô ấy không mang ô, cho cô ấy mượn ô nhưng cô ấy chẳng nói gì cả." Mã Văn nhíu mày, mấy đồng nghiệp xung quanh vừa ăn vừa thảo luận chuyện này nhưng cuối cùng chẳng đoán ra được kết quả. "Thôi, nghĩ nhiều làm gì." Mã Văn vỗ vai Nguyễn Tố an ủi,"Dù sao mình cảm thấy cô Chu không phải người xấu, nếu thật sự muốn gì thì sau này sẽ đến tìm thôi, chúng ta ở đây đoán mò cũng chẳng có tác dụng gì." Trung tâm kiểm tra sức khoẻ tuyệt đối giữ bí mật về tư liệu của khách hàng. Mấy đồng nghiệp cũng có đạo đức nghề nghiệp, cho dù muốn biết thông tin cụ thể của quý cô họ Chu này nhưng chẳng ai lên máy tính tìm kiếm cả. Trí nhớ của Nguyễn Tố khá tốt, nhưng vẫn không nhớ rốt cuộc đã từng gặp cô Chu này ở đâu, vì thế không làm khó bản thân nữa, đành bỏ cuộc. Hôm nay trời không mưa. Nguyễn Tố vẫn tan làm như thường lệ, chỉ là không ngờ lại gặp cha Nguyễn ở bên ngoài trung tâm kiểm tra sức khoẻ. Mặc dù hai cha con có quan hệ huyết thống nhưng về mặt tình cảm thì không thể thân thiết nổi. Đối diện với con gái đã thành niên, tất nhiên cha Nguyễn không thể bồng bế gọi tên như với Nguyễn Mạn hồi bé. Đối với việc tự nhiên có người thân, Nguyễn Tố mông lung nhiều hơn là vui mừng. Cô đã quen với cuộc sống một mình nhiều năm rồi. Quả thật ban đầu vẫn khá mong chờ với cha mẹ ruột, nhưng chẳng có cách nào, giữa hai bên có khoảng cách hai mươi năm, vốn chẳng thể lấp lại được. Cô không muốn ép bản thân phải hoà nhập với gia đình đó, cũng không lấy tiêu chuẩn của bậc làm cha mẹ để yêu cầu bọn họ, như thế cô thấy nhẹ lòng hơn nhiều. Đối với mẹ Nguyễn, Nguyễn Tố thỉnh thoảng sẽ gọi điện thoại với bà, nhưng với cha Nguyễn, Nguyễn Tố có thể tránh được thì tránh. Thực ra từ chuyện hôn ước, Nguyễn Tố đã hiểu rõ cha mẹ ruột của mình. Ban đầu cô không biết chồng chưa cưới của Nguyễn Mạn là Quý Minh Sùng, thấy Nguyễn Mạn và cha mẹ Nguyễn đưa ra yêu cầu này, cô chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Cái quái gì vậy, sao có thể không biết xấu hổ bắt cô phải chấp nhận sự sắp đặt này? Sau này khi tán gẫu với bạn thân, cô mới nhận ra hoá ra đối với nhà họ Nguyễn, cô chấp nhận hôn ước đó mới có thể tối ưu hoá lợi ích, cô sợ đến ngây người. Sau đó cô mới biết người sống thực vật kia là Quý Minh Sùng, suy nghĩ vài ngày, lúc này cô mới đồng ý. Nhưng đồng ý thì đồng ý, cô không hề nói với người khác lý do thật sự khiến cô đồng ý là gì. Trong mắt người khác, cô bị ép phải chấp nhận cuộc hôn nhân này, dù là nhà họ Nguyễn hay Nguyễn Mạn đều mắc nợ cô, cô phải đòi hỏi sự thua thiệt này. Cha Nguyễn mở cửa xe ra, mỉm cười với Nguyễn Tố, nói: "Bên ngoài lạnh lắm, mau lên xe đi, ba có chuyện muốn thương lượng với con." Nguyễn Tố hơi suy tư rồi bước lên xe. Cô khá lo lắng, sợ cha Nguyễn đã biết chuyện Quý Minh Sùng tỉnh lại. Giờ vì cô và mẹ Quý cố tình giấu giếm, chẳng có mấy ai biết Quý Minh Sùng đã tỉnh. Mẹ Quý lo lắng thì có thể hiểu, ngày xưa khi còn huy hoàng, Quý Minh Sùng quá nổi bật, cũng đắc tội không ít người. Sở dĩ sau đó bọn họ không bỏ đá xuống giếng là vì không cần thiết, không cần phải gây sự với một già một trẻ nhà họ Quý. Nhưng tình huống bây giờ khác rồi, Quý Minh Sùng còn chưa hồi phục hoàn toàn, nhà họ Quý đang ở thế yếu, nếu thật sự động vào người lòng dạ hẹp hòi chỉ sợ sẽ gặp phiền phức. Cô và cha Nguyễn đều không gọi điện cho nhau, giờ ông ta đột nhiên đến tìm, lại còn tỏ vẻ thân thiết, khó tránh khỏi khiến người ta nghi ngờ. "Ba có chuyện gì cứ nói thẳng đi." Giọng Nguyễn Tố điềm tĩnh,"Ở nhà có rất nhiều việc đang chờ con làm, không có nhiều thời gian lắm." Cha Nguyễn thầm bất mãn. Vì cớ gì ông ta lại không thân thiết với con gái ruột, cũng chính vì lý do này đây, làm gì có đứa con gái nào lại có thái độ này với ba mình? Nhưng ông ta vẫn nuốt cục tức này xuống, tiếp tục cười đầy hiền từ,"Biết con bận rộn, ngày nào ba với mẹ con cũng lo con sống vất vả, nghĩ đi nghĩ lại bèn nghĩ ra cách này, giờ trong công ty vẫn còn trống vài chức vụ, ba nghĩ thế này, con làm ở đây lương cũng không cao, không bằng đến công ty nhà mình làm, tự con có thể sắp xếp thời gian mà tiền lương cũng cao hơn bên này nhiều. Sao nào, ba và mẹ cũng đâu có bất công với con đâu đúng không?" Nguyễn Tố: "..." Mặc dù câu này dùng để nói về cha ruột của mình thì không thích hợp lắm, nhưng mà cô thật sự cảm thấy, khi không có việc gì mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp. "Không được đâu ạ." Nguyễn Tố nói,"Con rất thích hoàn cảnh làm việc hiện tại, hơn nữa nếu đến công ty, chuyên ngành cũng không đúng. Cảm ơn ý tốt của ba." "Con làm ở đây thì có tương lai gì đâu, ba cũng không hại con." Nguyễn Tố nghĩ thầm, chuyện đó khó mà nói được. Thấy dáng vẻ ngây ngốc dầu muối không ăn của Nguyễn Tố, cha Nguyễn thở dài một cái,"Thôi, chuyện này không gấp, con cứ suy nghĩ từ từ." Nguyễn Tố thấy nói chuyện xong rồi nên định xuống xe, cha Nguyễn lại gọi cô lại, cẩn thận dò hỏi,"Tố Tố, mấy hôm nay con bận chuyện gì thế?" Vừa nghe thấy thế, tiếng chuông cảnh báo trong lòng Nguyễn Tố reo inh ỏi, cơ thể bất giác căng cứng,"Có thể bận chuyện gì được nữa ạ, chỉ có đi làm với về nhà thôi." Cha Nguyễn muốn hỏi Nguyễn Tố và Thịnh Viễn là kiểu quan hệ gì, nhưng lời đến miệng lại nuốt vào, sửa lại lời,"Tố Tố, lúc ấy ba thật sự không muốn con đến nhà họ Quý, Mạn Mạn không hiểu chuyện, lại quá ầm ĩ, chắc con cũng hiểu ba khó xử thế nào. Nhưng con yên tâm, lòng ba hiểu rõ, con còn trẻ, không thể để con ngây ngốc ở nhà họ Quý cả đời được, chờ thêm vài năm nữa, ba tự đến thăm hỏi bà Quý, lúc đó đón con về nhà cùng ba." Nguyễn Tố ngạc nhiên nhìn cha Nguyễn, không ngờ ông sẽ nói những lời này. Cha Nguyễn cho rằng cô cảm động, nét mặc càng thêm ôn hoà,"Con và Minh Sùng không đăng ký kết hôn, ai cũng biết điều đó, con giúp ba trả ơn nhà họ Quý, ai cũng khen con là đứa nhỏ hiểu chuyện. Giờ ba nghĩ thông rồi, hạnh phúc của con mới là quan trọng nhất, nếu con sống không tốt, ba và mẹ con cũng không yên tâm. Nếu con gặp được người thích hợp, ba tuyệt đối không ngăn cấm con, con cứ buông tay mà sống những ngày tháng con mong muốn." Ông ta cảm thấy mình ám chỉ khá rõ ràng. Chỉ cần con gái và Thịnh Viễn xảy ra chuyện đó thật, những thanh danh xấu ông ta gánh trên lưng đều đáng giá. Nguyễn Tố từ chối đề nghị đưa mình về của cha Nguyễn, cô tự bước xuống xe, gương mặt chết lặng đi đến trạm tàu điện ngầm. Mặc dù hôm nay trời không mưa nhưng thời tiết vẫn lạnh lẽo, lạnh thấu xương. Cô cảm giác mặt mình bị gió thổi lạnh cóng, bước vào trạm tàu điện ngầm, cô không vội vã lên tàu mà đi vào toilet, dùng nước lạnh rửa mặt. Cô đỡ bồn rửa tay, ngẩng đầu nhìn bản thân trong gương. Mặc dù lòng thầm nói không chờ mong điều gì nhưng khi cô đoán được ý đồ của cha Nguyễn, cô vẫn không thể tránh khỏi sự khó chịu. Từng câu từng chữ khiến cô thấy rét run người. Cô cho rằng thay thế nhận cuộc hôn nhân này chính là kết thúc, không ngờ đối với cha Nguyễn, cô không đăng ký kết hôn với cha Nguyễn tức là độc thân trong mắt mọi người và trên luật pháp, thậm chí ông còn cổ vũ cô đi tìm hạnh phúc của mình. Thật buồn cười. Mặc dù hiện tại cô và Quý Minh Sùng không danh không thực, từ khoảnh khắc anh tỉnh lại ấy, cô đã không xem anh là chồng mình, anh cũng không coi cô là người vợ, nhưng nói gì đi nữa bây giờ cô và Quý Minh Sùng đã được buộc vào nhau. Có lẽ ông ta bảo cô đến công ty làm cũng là có ý đồ khác, có lẽ ông ta đã giúp cô sắp xếp xong cái gọi là "hạnh phúc", có lẽ người kia cũng giống Lâm Hướng Đông, có thể mang đến lợi ích nhất định cho công ty và nhà họ Nguyễn. Nguyễn Tố điều chỉnh lại tâm trạng, lấy di động ra nhắn cho Quý Minh Sùng một tin nói hôm nay cô có hẹn với bạn, sẽ không về ăn cơm chiều. Cô không thể về với dáng vẻ này được. Cô cần phải giải toả tâm trạng một lúc. Quý Minh Sùng nhanh chóng hồi âm, kêu cô đi chơi vui vẻ. Nguyễn Tố ngồi trên tàu điện ngầm, không về nhà họ Quý mà đến một phòng tập quyền anh ở gần căn chung cư ngày trước cô thuê. Cô là hội viên ở đây, cũng có huấn luyện viên dạy cô. Huấn luyện viên thấy cô thì rất ngạc nhiên,"Sao cô không báo trước, lâu rồi không thấy cô đến." Trong nhà xảy ra vài chuyện." Nguyễn Tố giải thích,"Nhưng mà gần đây cũng rảnh. Nếu hôm nay cô không có thời gian cũng không sao, tôi tự đánh quyền ở đây cũng được." Có thể do những gì từng trải hồi xưa, kể từ lúc có thể tự kiếm tiền, Nguyễn Tố đã bắt đầu tích cực học thuật phòng thân. Sau này thấy phòng tập quyền anh này có hoạt động khai trương, chế độ ưu đãi cao, cô mới đi làm thẻ. Trước khi đến nhà họ Quý, mỗi cuối tuần cô sẽ đến đây đánh quyền luyện sức. "Tôi rảnh, đến đây đi, tôi luyện với cô." Nguyễn Tố thay quần áo và trang bị, sau đó bắt đầu đánh quyền với huấn luyện viên. Lần này cô xuất quyền nhanh mà lại tàn nhẫn. Từng quyền nện xuống bao cát. Ngoại trừ bản thân, không ai có quyền khống chế, quyết định vận mệnh của cô, cho dù là cha mẹ ruột đi chăng nữa. Một quyền thu về. Cô không còn là người bị người khác nắm giữ tương lai từ lâu. Nếu như thứ gọi là huyết thống và tình thân trở thành gông xiềng thì sau này không cần cũng chẳng sao, coi như bản thân không tìm thấy cha mẹ ruột, coi như mình vẫn là cô nhi như trước. Một lúc lâu sau, trên trán và tóc cô đều mướt mồ hôi. Những cảm xúc tiêu cực dường như cũng bốc hơi theo mồ hôi, sau khi kết thúc, Nguyễn Tố và huấn luyện viên ngồi nghỉ. Huấn luyện viên hỏi,"Hôm nay tâm trạng cô không tốt lắm thì phải." Nguyễn Tố đang cầm khăn lau mồ hôi, lau xong làn da càng trắng trẻo. Cô mỉm cười,"Ban đầu thì đúng thế thật, nhưng giờ nghĩ thông rồi." Cô thích bản thân của hiện tại. Cô vẫn không có tiền như cũ, cũng chẳng có bối cảnh, nhưng dù sao đi nữa tương lai của mình vẫn do mình nắm giữ. Huấn luyện viên cười, gật đầu,"Nghĩ thông là tốt rồi, cô rất thông minh, nhìn chuyện gì cũng thấu đáo." Nguyễn Tố đánh quyền xong, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều. Lúc trước Mã Văn từng nói, dường như chưa từng thấy tâm trạng cô tệ bao giờ, nhưng mà, làm người, phải có hỉ nộ ái ố, làm gì có ai lúc nào cũng vui vẻ chứ. Trước kia cô sẽ dọn dẹp nhà cửa, quét dọn xong cũng hết giận. Sau này cô sẽ đến đây đánh quyền, càng thấy sức lực của mình tăng lên, cô càng thoả mãn. Nguyễn Tố rời phòng tập quyền anh, lấy di động ra kéo số cha Nguyễn vào blacklist xong, tâm trạng cô thoải mái hơn hẳn. Cô lại ngồi tàu điện ngầm về, từ trạm tàu điện ngầm ra chưa được mấy bước đã thấy Quý Minh Sùng đang ở dưới gốc cây đại thụ. Anh ngồi trên xe lăn, mặc áo khoác màu đen cô đặt mua trên mạng cho anh cách đây không lâu. Anh lại đeo kính lần nữa. Trong đầu mới nảy ra suy nghĩ "Sao anh ấy lại ở đây", cơ thể đã nhanh hơn lý trí một bước, chạy chậm đến trước mặt anh. "Sao anh lại ở đây?" Nguyễn Tố hỏi. Tay anh đặt trên tay vịn xe lăn, mất công anh phải dương dương tự đắc giữa đêm đông lạnh giá,"Gần đây có thông báo, mấy hôm trước có người đi đường bị giật túi." Câu này có thể xem như giải thích cho vấn đề tại sao anh lại xuất hiện ở đây. Nguyễn Tố đưa tay vào túi áo khoác theo bản năng,"Di động vẫn đây." "Người cũng vẫn còn." Quý Minh Sùng cười nói. Nguyễn Tố muốn đẩy xe lăn của Quý Minh Sùng lại bị anh ngăn lại,"Cô đi bên cạnh tôi đi." "Ừm, vâng." Hôm nay Nguyễn Tố cũng mặc áo khoác màu đen. Hai người đi về nhà, không biết Quý Minh Sùng nói gì, Nguyễn Tố bị chọc cười, tiếng cười bị gió lạnh thổi đi xa thật xa. Có lẽ mùa đông lạnh thật, nhưng mùa xuân nhất định sẽ đến.