Chương 14: “Những lời mẹ vừa nói, chắc đã tổn thương con bé rồi.”
Đừng Rời Xa Anh
Lâm Miên Miên10-10-2023 14:31:37
Nhân duyên của Nguyễn Tố ở trung tâm kiểm tra sức khỏe khá tốt, thái độ làm việc thật sự nghiêm túc, cấp trên rất yêu thích cô. Nghe cô nói trong nhà có trưởng bối gãy chân phải nằm viện, cấp trên không nói hai lời lập tức phê chuẩn cho cô nghỉ ba ngày. Mấy ngày này là thời kỳ cao điểm của việc kiểm tra sức khỏe, hết người này đến người khác ghé qua, gần đây vô cùng bận rộn, ba ngày đã là tối đa rồi.
Sáng sớm hôm sau, Nguyễn Tố chuẩn bị quần áo để cho mẹ Quý thay, sau khi đưa Đậu Tương lên xe của nhà trẻ xong cô phải đến bệnh viện.
Y tá đang kiểm tra cho mẹ Quý, xem ra sắc mặt bà vẫn tốt. Phòng bệnh ba người nhưng không đủ người, bệnh nhân khác đang đi khám rồi.
Chờ y tá đi khỏi, bấy giờ Nguyễn Tố mới nói với mẹ Quý: "Mẹ, trước đây con đã từng cân nhắc, hay là chúng ta đổi chỗ ở khác đi ạ? Con thấy tiểu khu bên cạnh cũng không tệ, nhất là tầng một còn có sân lại nhiều ánh sáng. Minh Sùng cần phải phơi nắng thường xuyên, nhưng ánh sáng trong nhà mình không được tốt cho lắm, mỗi ngày chỉ chiếu vào phòng ngủ được khoảng hai tiếng. Mà nếu cứ dẫn anh ấy xuống dưới tầng phơi nắng mãi thì cũng khó khăn, dù sao thì nhà chúng ta ở tầng trên, lại không có thang máy..."
Đây là đề xuất mà đồng nghiệp của Nguyễn Tố đưa ra.
Nhà ai có người già thường hay ở tầng một hoặc ở những nơi có thang máy.
Nơi nhà họ Quý đang sống là một tiểu khu đã cũ, lại ở tầng năm. Đừng nói là mẹ Quý, đến cả Nguyễn Tố mỗi ngày leo tầng đã cảm thấy hơi quá sức rồi. Những chuyện như ngã cầu thang tuyệt đối không thể xảy ra lần nữa. Vì vậy Nguyễn Tố nghĩ nên thuê một căn nhà có sân ở tầng một.
Nguyễn Tố thấy mẹ Quý không nói gì, lại tiếp tục cố gắng PR những chỗ tốt khi ở tầng một,"Thương gân động cốt phải mất 100 ngày mới lành. Sau khi mẹ ra viện chỉ e là không thể đi xuống tầng, không thể ra ngoài, rất nhiều chuyện bất tiện. Mẹ thấy sao ạ?"
Mẹ Quý không định từ chối lời đề nghị này ngay lập tức, ngược lại hỏi: "Con đã hỏi thăm tiền thuê nhà chưa?"
Hôm qua gần hai giờ sáng Nguyễn Tố mới ngủ, cô lên mạng tìm nhà ở. Thấy việc này có hy vọng, cô lập tức lấy điện thoại mở app ra cho bà xem,"Mẹ xem, căn phòng này không tệ lắm, trước có hai ông bà lão từng ở đây, bây giờ họ định chuyển đi để chăm sóc cháu nội nên phòng này mới trống, giá cả khá hợp lý, cách nhà chúng ta cũng gần. Con tiện thể tra tiền thuê ở tiểu khu chúng ta luôn, nhìn chung vẫn cùng một mức giá, cùng lắm thì chỉ nhiều hơn vài trăm tệ thôi. Căn phòng này lại rộng, nhiều ánh sáng."
Mẹ Quý cũng biết leo cầu thang cực kỳ mệt nhọc. Bà đã lớn tuổi, cơ thể không còn được như trước, hơn nữa lời Nguyễn Tố nói quả thật rất có lý, con trai mình cần phơi nắng nhiều. Bà suy nghĩ hồi lâu rồi mới gật đầu,"Được rồi, cứ làm theo lời con nói đi. Trong ngăn tủ ở đầu giường phòng mẹ có một chiếc thẻ ngân hàng nông nghiệp, trước tiên con cứ cầm đi đặt cọc tiền thuê nhà đã."
Nguyễn Tố rất kinh ngạc, vội vàng từ chối,"Không cần đâu ạ, con có tiền mà."
Mẹ Quý thở dài một tiếng,"Con cứ cầm trước đi, mấy tháng này mẹ cũng không dùng tới."
Nguyễn Tố không lay chuyển được mẹ Quý nên đành phải đồng ý.
Ba ngày kế tiếp Nguyễn Tố vô cùng bận rộn. Có điều cô đã thuê căn phòng có sân ở tầng một xong, cũng đã gọi công ty vận chuyển để chuyển nhà. Bà Vương quen biết nhiều, tìm môi giới giới thiệu một người giúp việc có kinh nghiệm để chăm sóc mẹ Quý, chờ mẹ Quý xuất viện là có thể trực tiếp vào ở căn phòng mới thuê kia. Ban đầu cô vốn không nắm chắc nhưng giờ cũng hài lòng. Căn phòng này còn tốt hơn tưởng tượng của cô, đặc biệt là sân rất rộng, đến cả bà Vương cũng hâm mộ, thầm khen Nguyễn Tố với mẹ Quý,"Con bé giỏi lắm, làm khó nó thật lòng suy nghĩ cân nhắc cho bà. Người trẻ tuổi đứa nào mà chẳng sợ phiền phức, sợ phải chuyển nhà. Thực ra chúng ta già rồi, quả thật không nên ở tầng cao như vậy, lại còn chỉ có cầu thang bộ. Như bà bây giờ, nếu về nhà thì chỉ có thể ngẩn ngơ trong phòng. Còn Minh Sùng nhà bà nữa, căn phòng kia thuận tiện bao nhiêu, trực tiếp đẩy ra ngoài là có thể phơi nắng rồi."
Trong nhà có thêm một người bệnh bị gãy chân, so với trước đây, giờ Nguyễn Tố bận rộn hơn nhiều. May mà có người giúp việc và hàng xóm giúp đỡ, nếu không cô sẽ mệt chết mất.
Nguyễn Mạn chờ rất lâu cũng không thấy Nguyễn Tố chạy về nhà tố khổ. Sau khi tìm người nghe ngóng mới biết thế mà Nguyễn Tố lại chuyển nhà, còn thuê giúp việc nữa. Cô ta tức mà không thể làm gì được. Mẹ Quý thật quá đáng, đối xử khác nhau một trời một vực như thế. Kiếp trước mẹ Quý cũng bị ngã cầu thang gãy chân phải nằm viện, cô ta thừa cơ muốn thuê giúp việc để tiện chăm sóc, mẹ Quý quái gở nói không cần cô ta phải quan tâm, cũng không cần cô ta chăm sóc. Đấy chẳng phải coi cô ta như người ở sao?
Mẹ Quý không có ý tốt, cô ta không thèm mắc mưu đâu, dứt khoát lấy cớ đi công tác để trốn.
Thế mà kiếp này mẹ Quý lại thuê giúp việc?
Rốt cuộc Nguyễn Tố cho bà ta ăn mê dược gì vậy?
Chuyện này khiến Nguyễn Mạn rất không phục. Nói thẳng ra thì bây giờ cô ta không thích thấy Nguyễn Tố sống quá tốt, bất cứ ai thiên vị Nguyễn Tố đều khiến cô ta nổi cáu.
Cô ta không muốn thấy Nguyễn Tố sống tốt hơn cô ta ở kiếp trước.
Làm chuyện xấu trước lạ sau quen, ban đầu Nguyễn Mạn sai em trai là Chương Kiến phá hỏng bóng đèn ở hành lang, trong lòng vô cùng bất an, dù sao đó cũng là lần đầu tiên cô ta thật sự chủ động hại người khác. Nhưng qua lần này rồi, sau đó dù làm chuyện gì cũng yên tâm thoải mái hơn. Nguyễn Mạn quyết định xuống tay từ chỗ mẹ Quý. Sau khi nắm được thông tin người giúp việc từng chăm sóc bà khi còn nằm viện, cô ta lập tức sai Chương Kiến ra tay một lần nữa.
Người giúp việc kia họ Hồ, là người ngoại tỉnh, điều kiện gia đình khá khó khăn. Đối với kiểu người như vậy, cứ trực tiếp dùng tiền mê hoặc là được. Quả nhiên người giúp việc họ Hồ này đồng ý ngay lập tức. Nguyễn Mạn thanh toán 80 nghìn tệ trước làm tiền cọc, chờ việc thành công rồi sẽ thanh toán nốt 60 nghìn còn lại.
Nguyễn Mạn không yêu cầu người giúp việc kia làm gì nhiều, ngoài việc theo dõi gia đình này ra thì chỉ cần thêm mắm dặm muối trước mặt mẹ Quý, khiến bà sinh ra ác cảm với Nguyễn Tố là được.
Cái việc châm ngòi ly gián này không hề khó.
Chị Hồ đã chăm sóc mẹ Quý hơn nửa tháng. Mẹ Quý thấy chị Hồ chịu khó, lại coi như là đồng hương của mình nên thường ngày luôn đối xử vui vẻ hòa nhã với chị ta, dù đã xuất viện thì vẫn để chị ta tới nhà làm. Khi Nguyễn Tố đi làm, chị Hồ tiện thể chăm sóc Quý Minh Sùng luôn. Không hổ là người có kinh nghiệm chăm sóc người bệnh, làm chuyện gì cũng vô cùng nhanh nhẹn, không chỉ mẹ Quý mà Nguyễn Tố cũng rất hài lòng với chị Hồ, định chờ đến khi phát lương thì sẽ gửi thêm tiền thưởng.
Hôm nay Nguyễn Tố phải đi làm, Đậu Tương thì đi nhà trẻ, chị Hồ và mẹ Quý đang đan áo len. Chị ta nhỏ hơn mẹ Quý hơn 10 tuổi, có điều vẫn có rất nhiều đề tài để trò chuyện. Chuyện qua chuyện lại, chị Hồ đột nhiên nói: "Con dâu bà thật là tốt bụng, chắc là tình cảm với con trai bà cũng tốt lắm nhỉ? Nếu không sẽ không rời không bỏ như vậy. Tôi đã gặp nhiều người, như cái cô gái ở giường bệnh hôm trước ấy, không đáng tin đâu nhé, cho nên con dâu bà thật sự là một người tốt khó gặp đấy."
Mẹ Quý chỉ cười cười, cũng không giải thích rằng trước kia Nguyễn Tố và Quý Minh Sùng chưa từng gặp nhau.
Bà không phải người thích kể chuyện gia đình mình với người ngoài.
Chị Hồ còn nói: "Bây giờ làm mẹ chồng khó thật đấy. Tôi kể cho bà nghe một chuyện, bà có muốn nghe không?"
Tay mẹ Quý đang đan áo len dừng lại một lát, bà cười nói: "Nghe chứ, cũng chỉ là chuyện nhà bình thường."
"Ở quê tôi có một chuyện thế này, bên nam và bên nữ đã định xong ngày cưới rồi, kết quả ngay trước ngày kết hôn lại qua đời ngoài ý muốn. Bên nữ nói với cha mẹ chồng chưa cưới rằng cô ta đã mang thai. Hai ông bà lão chỉ có một đứa con trai, ban đầu suy nghĩ muốn chết cũng có, còn gì khổ hơn việc người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Giờ nghe thấy người vợ này mang thai, hai người đành nén đau khổ xuống, xin cô ta giữ đứa trẻ lại. Cô gái này cũng đồng ý, lập tức dọn vào ở cùng hai ông bà. Ai cũng khen cô ta tâm địa thiện lương, thật lòng đối xử với hai ông bà lão như với cha mẹ mình. Thời gian dài trôi qua, hai ông bà thấy bụng cô ta ngày càng lớn, cũng không đề phòng gì cả. Kết quả thì sao, một ngày nọ cô ta cầm hết tiền trong nhà rồi bỏ trốn..."
Chị Hồ nói: "Trong TV thường nói lúc hoạn nạn mới gặp chân tình, cô gái này chắc chắn đã mưu tính từ lâu, đợi hai người kia tin tưởng mình, cô ta lập tức lừa sạch cả nhà người ta. Người khác nói không chừng đứa trẻ trong bụng cô ta cũng không phải của con trai họ. Muốn làm chuyện xấu thì căn bản đã không mang thai rồi dùng đứa bé để lừa sự tín nhiệm của bọn họ."
Mẹ Quý nghe xong thì không đan áo len nữa.
Chị Hồ dừng lại một chút, chị ta biết rõ chuyện gì nên nói, chuyện gì không nên nói. Cầm tiền lâu như vậy mà giờ chị ta mới tìm được cơ hội để nói những lời này.
Chị ta cảm thấy mẹ Quý không phải người hồ đồ. Chị ta đã ở đây quan sát một thời gian dài, mẹ Quý đối xử với Nguyễn Tố không quá thân thiết, trái lại khá là lạnh nhạt, còn đối xử với một người ngoài như chị ta gần gũi hơn, có thể thấy bà vẫn đề phòng Nguyễn Tố. Những lời chị ta nói hôm nay nhất định mẹ Quý sẽ suy nghĩ, nói không chừng còn có thể nghi ngờ việc bóng đèn ở hành lang là do Nguyễn Tố làm hỏng. Chị ta muốn lợi dụng điều này để giành được sự tin tưởng của bà.
Thấy vẻ mặt của mẹ Quý không tốt, ngay cả áo len cũng không thèm đan, chị Hồ biết tỏng không nên nói thêm nữa. Biết mục đích của mình đã thành, chị ta không đổ thêm dầu vào lửa nữa để tránh chữa lợn lành thành lợn què.
Hôm nay Nguyễn Tố tan làm sớm hơn bình thường nửa tiếng. Khi cô đi mua đồ ăn về, Đậu Tương còn chưa tan học.
Trong nhà ngoại trừ Quý Minh Sùng thì cũng chỉ có mẹ Quý và chị Hồ giúp việc.
Nguyễn Tố chuẩn bị vào phòng bếp thì mẹ Quý mặt mũi sầm sì bước đến trước mặt cô,"Đưa tấm thẻ kia cho tôi, ngày mai tôi muốn đến ngân hàng lấy biên lai."
Lời này rất đột ngột, Nguyễn Tố không kịp phản ứng a một tiếng.
Giọng nói mẹ Quý đầy lạnh lùng: "Trước kia tôi từng nói với cô rồi, trong nhà chẳng có bao nhiêu tiền, cho dù có cũng không thể chia cho cô. Cô đừng nên có bất kỳ suy nghĩ lệch lạc nào. Tôi thấy cái nhà này chẳng chứa nổi cô nữa, cô quay về nhà cô đi thì hơn!"
Nguyễn Tố không hiểu chuyện gì đang diễn ra,"Mẹ, mẹ nói gì vậy?"
"Tôi nói, tôi sớm đã lập di chúc rồi. Căn nhà kia trừ khi Quý Minh Sùng tỉnh lại, nếu không đều là của Đậu Tương." Mẹ Quý nhìn cô, nét mặt lạnh lùng,"Người nhà họ Nguyễn các người cùng một đức hạnh như nhau cả, tôi sớm đã nhìn thấu rồi. Hôm nay cô hãy thu xếp đồ đạc rồi đi đi, không cần ở đây hư tình giả ý nữa đâu. Ai biết việc tôi bị ngã gãy chân có phải do cô làm hay không!"
Nếu như vừa rồi Nguyễn Tố vẫn trong trạng thái mông lung thì giờ cô đã phản ứng lại. Cô không hiểu, sáng nay lúc đi làm mọi chuyện vẫn còn tốt, mẹ Quý còn nói với cô ra ngoài nhớ chú ý an toàn, thế nào mà giờ vừa tan làm về bà đã trở nên như vậy rồi? Chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra mà cô không biết?
Chị Hồ thấy mẹ chồng nàng dâu hai người mâu thuẫn với nhau, định ra khuyên vài câu nhưng lại sợ ý đồ của mình rõ ràng quá, đành phải tránh sang một bên, không dám hé răng nửa lời.
Mẹ Quý không hổ là người có văn hóa, những lời nói ra chữ nào chữ nấy cắm thẳng vào tim. Bà không hề nói một chữ thô tục nào nhưng lại khiến cho người khác cảm thấy khó chịu còn hơn cả bị đánh.
"Năm đó, chồng tôi đã bị chính nhà họ Nguyễn các người lừa gạt. Ai chẳng biết nhà họ Nguyễn các người, nhất là cha cô đấy, đều là hạng tiểu nhân thích luồn cúi, cứ hễ có lợi là chịu khó hơn cả con chó. Tôi nói cho cô biết, tôi biết thừa tại sao cô chịu đến đây. Cha mẹ cô chính là hạng người bán cả con gái!"
"Còn cô, cô cũng chẳng tốt lành gì cho cam, cho rằng lạc đà gầy còn hơn ngựa béo [1] đúng không? Tôi cho cô biết, một đồng tôi cũng không cho cô. Người như cô tôi từng gặp nhiều rồi, cô cho rằng vì sao tôi lại giữ cô ở lại, chẳng qua muốn có thêm một người ở thôi!"
[1] Câu gốc là 烂船也有三斤钉 (Lạn thuyền dã hữu tam cân đinh)
Chị Hồ nhịn không được mà rụt cổ lại, bình thường nhìn không ra, bà Quý này quả nhiên là một người độc ác, trước kia toàn giả bộ hiền lành mà thôi.
Tất nhiên Nguyễn Tố cũng nghi hoặc, có điều cô đang nghi ngờ rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Hơn nữa, nghe những lời này, cô thật sự tủi thân.
Trong ấn tượng của cô, mẹ Quý thoạt nhìn giống một người không dễ ở chung nhưng tuyệt đối không phải kiểu người sẽ nói những lời cay nghiệt. Lùi một vạn bước mà nói, cứ cho là bóng đèn ở hành lang thật sự do cô phá hỏng thì mẹ Quý sẽ không và cũng không nên phản ứng lớn như vậy.
Nguyễn Tố thấy mẹ Quý vẫn còn tức giận, nghĩ rằng lúc này không nên hỏi chuyện gì đã xảy ra. Biết bây giờ giải thích thì cũng chẳng giải quyết được gì nên cô đành phải quay người bước về phía cửa. Cô muốn đi ra ngoài để bình tĩnh lại, định suy nghĩ thật kỹ xem rốt cuộc chỗ nào không đúng.
Mẹ Quý thấy cô định đi thì không ngăn lại, còn mắng sau lưng: "Cô nhanh chóng cút đi! Sớm biết cô không có ý tốt lành gì rồi!"
Chờ Nguyễn Tố đi khỏi, mẹ Quý không để ý chị Hồ nữa mà đi thẳng vào phòng ngủ, còn đóng sầm cửa lại làm bộ vẫn còn tức giận.
Chị Hồ không khỏi vỗ vỗ ngực, lẩm bẩm: "Cái bà già này một khi phát điên lên lại dọa người như thế..."
Nhớ tới nhiệm vụ của mình, chị ta tiến lại gần, dán lỗ tai lên cửa muốn nghe động tĩnh bên trong. Vừa dán lên đã nghe thấy mấy câu "Không có ý tốt, muốn lừa tiền","Cho cô ta cút luôn", đoán là mẹ Quý đang gọi điện cho bà Vương để tâm sự. Bà già kia nhấc điện thoại lên, lời nói lặp đi lặp lại, tới lui chỉ có vài câu như vậy. Chị Hồ chỉ lắng nghe một lát rồi dứt khoát đi tới phòng bếp. Chị ta khẽ ngâm nga vài câu, nghĩ tới 60 nghìn sắp tới tay, tâm trạng khó tránh khỏi sung sướng.
Chị Hồ không hề biết, lát sau mẹ Quý hạ giọng nói với bà Vương vài câu. Đến khi cúp điện thoại xong, bà ngồi xuống giường. Thấy con trai vẫn còn ngủ say, bà thấp giọng nói: "Những lời mẹ vừa nói, chắc đã tổn thương con bé rồi."
"Nếu con bé thật sự rời đi, không chừng đối với nó lại là một chuyện tốt. Dù sao nó cũng không thể thật sự ở đây cả đời."
Mẹ Quý lại nhìn sang những chậu cây trong phòng, không biết tại sao trong lòng dâng lên một nỗi buồn khôn tả.