Chương 69:
Nguyễn Tố lên tàu cao tốc, nhớ đến những lời Quý Minh Sùng nói, cô lấy chiếc nhẫn anh trả lại ra rồi cẩn thận ngắm nghía.
Khi đó cô nổi hứng nhất thời nên mới mua cặp nhẫn này.
Kể từ sau bữa tiệc nhận thân, ngón tay của cô trống trơn và của anh cũng vậy.
Trước đây cô từng nghĩ sẽ đưa chiếc nhẫn kiểu nữ của mình cho anh để hợp lại thành một đôi, hy vọng sau này anh sẽ đưa cho người anh thích. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, làm vậy không thích hợp lắm, sao có thể tặng chiếc nhẫn cô từng đeo cho người khác được. Nếu một ngày nào đó bạn gái anh biết được thì có khác gì tự bê đá đập chân mình đâu? Huống chi, bằng năng lực của anh, anh sẽ nhanh chóng Đông Sơn tái khởi mà thôi. Sau này anh có thể mua một chiếc nhẫn đắt tiền hơn tặng cho người ta, cần gì chiếc nhẫn bạc không đáng tiền này.
Cô tưởng anh đã quên chiếc nhẫn kiểu nam này từ lâu rồi, hoặc đã vứt ở đâu đó.
Nhưng mà bây giờ anh trịnh trọng trao trả chiếc nhẫn này lại cho cô, còn nói với cô rằng hy vọng sau này cô sẽ đưa nó cho người cô thật lòng thích.
Cô rất khó cưỡng lại sự tỉ mỉ tinh tế kiểu này.
Dù khi ấy mua nhẫn là do nhất thời nổi hứng nhưng trong lòng cũng có suy nghĩ riêng. Cô là người cực kỳ để ý những chi tiết nhỏ, có một số chi tiết trong cuộc sống thường bị người khác lơ là nhưng cô lại rất chú ý. Cô tưởng anh sẽ không để ý những thứ này giống như mọi người vậy, nhưng anh lại chú ý đến.
Anh không hề coi thường chiếc nhẫn bạc rẻ tiền này.
Tàu cao tốc chạy rất nhanh, khi Nguyễn Tố về đến trạm, cô đã điều chỉnh lại tâm trạng phức tạp vừa nãy, sau đó cẩn thận cất ba chiếc nhẫn vào trong ví rồi cầm chúng xuống tàu.
Ngày hôm sau, Quý Minh Sùng vẫn ở Dương Phương tiếp tục bàn chuyện hợp tác, anh cũng không hay liên lạc với cô.
Nếu như buổi tối hôm ấy anh không xuất hiện trước mặt cô, cô còn nghi ngờ Quý Minh Sùng bá đạo như vậy chỉ là ảo giác của mình.
Dường như anh chỉ bá đạo hơn một chút rồi nhanh chóng trở lại dáng vẻ hòa nhã, điềm đạm như thường ngày.
Nhưng không thể phủ định rằng cô cảm thấy rất thoải mái, nếu như cách anh theo đuổi cứ giống như tối hôm ấy thì cô không chỉ không quen mà còn cảm thấy bài xích.
Sau khi trở về, Nguyễn Tố quay lại cuộc sống như xưa.
Đương nhiên ngày chuyển nhà phải đẩy lên sớm hơn.
Sau khi thu dọn hành lý, cô đến nhà trẻ đón Đậu Tương rồi đi siêu thị một chuyến. Cô thầm nghĩ trước khi dọn đi nhất định phải bổ sung đồ dùng gia dụng nhà họ Quý còn thiếu, nhưng quan trọng nhất vẫn là mua đồ ăn vặt cho Đậu Tương để dỗ dành nó. Nghe mẹ Quý nói mấy hôm nay tâm trạng của thằng bé không vui lắm, bình thường gặm 4, 5 miếng cánh gà còn chưa đủ mà hôm qua chỉ ăn có 2 miếng!
Đến siêu thị, Đậu Tương cúi gằm mặt, không có xíu hứng thú nào.
Khi đi đến quầy đông lạnh, Nguyễn Tố cầm kẹo phô mai mà nó thích ăn nhất lên, nó chỉ liếc một cái rồi lại cúi đầu tiếp tục ngắm giày của mình.
Nguyễn Tố nhẹ giọng nói: "Mặc dù cô phải chuyển ra ngoài nhưng chúng ta vẫn có thể thường xuyên gặp nhau mà. Cháu biết số điện thoại của cô rồi đúng không? Lúc nào không vui có thể tới tìm cô. Hơn nữa chắc cháu không biết đâu nhỉ, chỗ cô thuê còn có bể bơi đó, cháu thích bơi đúng không, có thể thường xuyên đi bơi rồi."
Đậu Tương ngẩng đầu nhìn cô, thằng bé mím môi, chỉ chỉ chiếc vòng trên cổ rồi nói với Nguyễn Tố,"Cô tháo xuống giúp cháu được không ạ?"
Nguyễn Tố không hiểu tại sao nhưng vẫn cúi xuống tháo vòng xuống cho nó.
Trên vòng cổ có một chiếc nhẫn kim cương.
Đậu Tương đặt nhẫn vào lòng bàn tay cô, khẽ nói: "Cô đừng từ chối cháu."
Nguyễn Tố bật cười,"Đây là nhẫn đính hôn của ba mẹ cháu đó, có ý nghĩa quan trọng lắm."
"Cháu đã hứa với cô rồi." Đậu Tương chỉ vào mũi mình,"Cháu không muốn biến thành Pinocchio."
Từ rất lâu rất lâu trước kia, Đậu Tương đã hứa với cô rằng chờ chú nó tỉnh lại nhất định sẽ mua cho cô chiếc nhẫn đẹp nhất to nhất.
Chú nó không mua.
Thì nó cho cô vậy.
Nguyễn Tố thấy Đậu Tương khăng khăng như vậy thì đành nhận lấy, nhưng cô vẫn nói với nó: "Cô chỉ tạm thời bảo quản giúp cháu thôi, sau này nếu cháu gặp được cô gái cháu thích, cô sẽ trả lại cho cháu để cháu đưa cho cô bé ấy, được không?"
Đậu Tương thầm nghĩ làm gì có người đàn ông nào cho đi rồi còn đòi lại.
Tóm lại nó không phải người như thế.
Nhưng nó vẫn gật đầu,"Dạ."
Rồi bổ sung thêm một câu,"Lúc nào chú mua nhẫn cho cô cháu mới lấy lại. Nhà chúng ta ít nhất phải có một người biết giữ lời!"
Chỉ cần chú chịu bỏ công một chút thôi nó đã không cần tốn sức vậy rồi.
Nguyễn Tố: "..."
Cô chợt cảm thấy chiếc nhẫn trong lòng bàn tay nóng phỏng cả tay.
"Tố Tố, cháu kể cô nghe, dạo này cháu hơi hơi ghét chú." Đậu Tương xoa eo,"Cháu không thèm học chú ấy đâu!"
"Vì sao vậy?"
"Chú biết Tố Tố phải chuyển đi nhưng chẳng thèm nghĩ cách gì cả, uổng công trước kia cháu từng nghĩ chú là người lợi hại nhất trên đời!"
"Cô kể cho cháu nghe chuyện này nhưng cháu không được nói cho người khác nghe có được không? Xem như đây là bí mật của chúng ta." Nguyễn Tố nói một cách bí ẩn.
Đậu Tương vui vẻ trở lại,"Chuyện gì ạ?" Nó lại che miệng,"Cháu xin hứa sẽ không nói cho người khác nghe, cả Tiểu Mẫn cũng không!"
"Thật ra hai hôm trước chú cháu từng đến tìm cô." Nguyễn Tố nói,"Chú cháu đi máy bay rồi lại ngồi tàu điện và xe buýt, tốn rất nhiều công sức mới tìm được cô."
Đậu Tương trợn tròn mắt,"Thật ạ?"
"Thật." Nguyễn Tố gật đầu,"Nên cháu đừng hiểu lầm chú nhé."
"Vậy chú có nói gì với cô không ạ?" Đậu Tương vắt óc suy nghĩ,"Có nói không muốn cô đi không cô?"
Nguyễn Tố lắc đầu cười khẽ,"Chú cháu không nói như vậy, cũng không làm như thế."
"Không cho cô đi là chuyện không tốt ạ?"
Nguyễn Tố ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: "Không phải cháu cũng không muốn cô đi đó sao, nhưng cháu đâu có ngăn cản cô, đó là vì sao nhỉ?"
Đậu Tương cụp mắt,"Vì cháu không thể khiến Tố Tố khó xử."
Trẻ con là vậy, dù nó chưa hiểu hết nhưng nó chịu nghe lời bà nội, bà nội nói không được khiến Tố Tố khó xử cho nên nó không ầm ĩ với Tố Tố. Nhưng nó vẫn mong sẽ có ai đó nghĩ ra cách, chẳng phải người lớn tài giỏi lắm ư? Nhất định có thể nghĩ ra cách vừa không khiến Tố Tố khó xử vừa không để Tố Tố phải chuyển đi.
Nguyễn Tố ngồi xổm xuống, cô khẽ sờ mái tóc xoăn của thằng bé,"Chính là như thế, cháu và chú cháu giống nhau, đều không muốn cô phải khó xử. Không cho cô đi không phải chuyện không tốt, chỉ là cô chuyển đi thì sẽ tốt hơn."
Đậu Tương rầu rĩ một lúc lâu rồi mới gật đầu,"Cháu hiểu rồi ạ."
Giờ nó đã chấp nhận sự thật Nguyễn Tố phải chuyển đi, sau vài ngày ủ rũ, nó đã lấy lại sức sống.
Nó dễ chấp nhận việc chia ly hơn những đứa trẻ cùng tuổi khác.
Buổi tối, sau khi Đậu Tương đi ngủ, Nguyễn Tố đang đắp mặt nạ đọc tin tức trên di động thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Quý Minh Sùng vẫn chưa về, Đậu Tương cũng ngủ rồi, vậy thì chỉ có thể là mẹ Quý.
Cô đứng dậy đi mở cửa, mẹ Quý đang bưng một cốc sữa nóng trên tay.
Mẹ Quý đã biết chuyện hôm đó Quý Minh Sùng đi tìm Nguyễn Tố. Bà ngồi xuống giường, trong phòng tràn ngập mùi hương đặc trưng của con gái, có mùi mỹ phẩm dưỡng da và đồ trang điểm, cũng có mùi sữa tắm thơm ngát.
Hai ngày nữa Nguyễn Tố sẽ phải chuyển đi, đồ đạc đã được đóng gói xong xuôi. Dấu vết cô đã từng sống ở đây cũng sẽ nhanh chóng biến mất.
"Mẹ vốn không định quản chuyện của bọn con." Mẹ Quý cười nói,"Nhưng mẹ khá hiểu Minh Sùng, nghĩ đi nghĩ lại, mẹ nghĩ vẫn nên nói đôi lời. Mẹ nuôi con ra đi năm con lên mười, mẹ nghĩ chắc bà ấy chưa kịp dạy con con gái nên làm gì trong chuyện tình cảm. Người mẹ kia của con không nhắc đến cũng được, nhưng nếu mẹ không nói, mẹ sợ con bị người ta lừa."
Nguyễn Tố có hơi buồn cười.
Bị người ta lừa? Bị Quý Minh Sùng lừa ư?
Cô cảm giác mẹ Quý không có ý định bênh vực Quý Minh Sùng mà trái lại, từng ánh mắt, từng lời nói đều ẩn chứa sự quan tâm và lo lắng cho cô.
"Có lẽ mọi người nghĩ Minh Sùng là con trai mẹ, chắc chắn mẹ sẽ thiên vị nó, thật ra không phải." Mẹ Quý lắc đầu,"Năm nay mẹ hơn sáu mươi rồi, sống từng ấy năm, mẹ biết con gái càng dễ bị tổn thương hơn con trai nhiều. Con hãy luôn khắc ghi một điều, đó là đối với một người đàn ông, thứ quan trọng nhất không phải tình cảm hay là hôn nhân. Chắc chắn Minh Sùng có rất nhiều ưu điểm, nó có chí tiến thủ, có nhân phẩm, năng lực kiếm tiền cũng có. Nhưng nó cũng có nhiều khuyết điểm, nó là một đứa rất vị kỷ, từ nhỏ đến lớn dù trong học tập hay trong công việc nó luôn là người xuất sắc nhất. Kiểu người như thế rất tự tin và cũng rất ích kỷ, con có thể hiểu đó là tự cao tự đại."
Nguyễn Tố lẳng lặng nghe.
"Đàn ông rất xảo quyệt, lúc theo đuổi con, nó có thể che giấu bản chất và khuyết điểm của mình. Một khi con xiêu lòng rồi kết hôn với nó, nó mới bộc lộ bộ mặt thật. Có lẽ trông nó bây giờ rất tốt, nhưng sau khi kết hôn, nó sẽ quen áp cái dáng vẻ trong công việc vào trong cuộc sống." Mẹ Quý nói,"Có lẽ nó sẽ không tôn trọng ý kiến của con, hoặc cảm thấy mình kiếm tiền nhiều hơn, được nhiều người kính trọng và ngưỡng mộ hơn nên cũng bất giác tự kiêu hơn. Không chừng còn nghĩ mình là trụ cột của gia đình, từ đó coi thường và làm ngơ trước những đóng góp của con cho gia đình. Mẹ không dám đảm bảo sau khi kết hôn con trai mẹ có trở thành người như vậy hay không."
"Tố Tố, năm ấy khi nhà họ Quý liên hôn với nhà họ Nguyễn, mẹ từng nói chuyện với Minh Sùng, giờ mẹ cũng muốn nói với con." Mẹ Quý dừng lại một chút,"Một số người kết hôn vì môn đăng hộ đối, liên hôn vì lợi ích, một số người kết hôn vì tìm được người phù hợp. Nhưng mẹ hy vọng con trai mẹ sẽ thật sự thích cô gái ấy và cô ấy cũng thích con trai mẹ, hai đứa bầu bạn cả đời. Tố Tố, mẹ nói nhiều như thế là vì muốn nói với con rằng, mẹ không ủng hộ hay khuyến khích Minh Sùng bày cách để ở bên con, mẹ chỉ mong người cuối cùng sánh bước bên con là người yêu thương con và con cũng thương người ấy, đó là lựa chọn của chính bản thân con và phải là người con thật lòng thích. Dù người đó là ai mẹ cũng sẽ quan sát nó thật kỹ, dù nó có là con trai mẹ đi chăng nữa. Như những gì mẹ đã từng hứa, mẹ sẽ đối xử với con như con đẻ của mình."...
Nguyễn Tố hiểu những lời mẹ Quý nói.
Nói thật thì, áp lực tâm lý của cô đã giảm đi nhiều.
Dù sao ban đầu cô tới nhà họ Quý là vì mối hôn sự này, cô lo lắng những gì Quý Minh Sùng làm sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa cô và nhà họ Quý. Lời mẹ Quý nói như một liều thuốc trợ tim khiến Nguyễn Tố nhanh chóng bình tĩnh lại.
Một ngày trước khi chuyển nhà, lúc tan làm, Nguyễn Tố nhận được tin nhắn Quý Minh Sùng gửi đến.
Quý Minh Sùng: [Chiều nay anh bay, trước tám giờ tối sẽ về đến nhà. ]
Nguyễn Tố cầm di động vào phòng thay đồ để thay quần áo ra.
Cô đang tự hỏi không biết nên trả lời thế nào.
Đây là tin nhắn đầu tiên anh gửi cho cô trong hai ngày qua.
Giao diện wechat còn hiện cuộc trò chuyện trước đó.
Lúc ấy cô vẫn gọi anh là anh hai.
Sự thay đổi vi diệu này khiến cô phải cúi đầu sửa lại tên wechat của anh.
Nguyễn Tố đứng ở một bên, cô nhấn vào ô cảm xúc, vừa định gửi một biểu tượng cười nhe răng qua thì Mã Văn đi tới rồi đụng nhẹ vào cô một cái như mọi khi hay trêu đùa. Cô bị trượt tay, cuối cùng phát hiện ra mình đã gửi biểu tượng xấu hổ qua...
Nguyễn Tố: "..."
Biểu tượng cô thường sử dụng nhất trên wechat là xấu hổ và cười nhe răng.
Đương nhiên từ xưa tới nay cô chưa bao giờ gửi biểu tượng xấu hổ cho phái nam.
Cứ thế, khung trò chuyện wechat đột nhiên lâm vào kỳ lạ.
Quý Minh Sùng: [Chiều nay anh bay, trước tám giờ tối sẽ về đến nhà. ]
Nguyễn Tố: [Xấu hổ / biểu tượng]
May là wechat có chức năng thu hồi tin nhắn.
Cô lúng ta lúng túng định rút lại tin nhắn thì thấy bên kia hiện lên dòng "Đối phương đang nhập"... Anh đã thấy rồi?
Cô nhanh chóng thu hồi.
Sau khi thu hồi, bên anh vẫn hiện lên dòng "Đang nhập".
Đến khi cô ra khỏi phòng thay đồ, rốt cuộc di động của cô cũng kêu lên, là tin nhắn anh gửi lại,
Quý Minh Sùng: [Anh chưa thấy đâu. ]
Khóe miệng Nguyễn Tố khẽ giật, mặt không đổi sắc cất di động vào trong túi. Nào ngờ lúc vừa ra đến cửa trung tâm kiểm tra sức khỏe đã nhìn thấy một người đang đứng đó.
Một người không xa lạ cũng chẳng quá quen thuộc.
Cô thư ký họ Bạch của Lâm Hướng Đông.