Chương 33:
Như những gì Nguyễn Tố đã đoán từ trước, sau khi bị Lâm Hướng Đông cảnh tỉnh, Nguyễn Mạn đã yên phận hơn rất nhiều.
Nguyễn Tố bây giờ chẳng có vấn đề gì, còn Nguyễn Mạn thì trải qua chuyện này mới hiểu ra bản thân đã chọn một nước đi sai lầm. Kiếp này Nguyễn Tố có ra sao thì cũng chẳng ảnh hưởng đến cô ta, việc gì phải đối đầu với Nguyễn Tố? Chờ đến ngày Lâm Hướng Đông tranh quyền thành công, trở thành người thừa kế Lâm Thị, mà cô ta cũng sẽ trở thành bà Lâm, chỉ e lúc ấy cô ta nhíu mày một cái thôi đã có không ít người bỏ đá xuống giếng với Nguyễn Tố rồi.
Cô ta thật sự quá ngu ngốc mới dây dưa với Nguyễn Tố, còn bị người ta nắm được thóp!
Hiển nhiên cô ta cảm giác được gần đây Lâm Hướng Đông đối xử với mình không tốt bằng trước kia, anh luôn nói bận chuyện công việc, đi xã giao nhiều, nhưng trước đây khi bọn họ vừa mới yêu, cô ta chỉ cần gửi một tin anh đã vội vã trở về, mà hiện tại...
Nguyễn Mạn cầm điện thoại lên xem, trên giao diện wechat là khung trò chuyện của cô ta và Lâm Hướng Đông.
Mười giờ sáng, cô ta gửi một tin nhắn.
Giờ đã là ba giờ chiều, lại chưa thấy anh trả lời.
Giờ Nguyễn Mạn đã bắt đầu nghi ngờ, cô ta không biết Lâm Hướng Đông không tin Chương Kiến nên tìm ai đó giám sát nó, cũng là giám sát mình, nên mới biết được chuyện này, hay là do có ai đó mật báo cho anh.
Trong tiềm thức, Nguyễn Mạn không muốn tin khả năng này, cô ta và Lâm Hướng Đông đã ở bên nhau lâu đến vậy, sao cô ta có thể chấp nhận chuyện người bên gối lại đề phòng mình.
Chắc chắn là có ai đó mật báo, nhưng người đó là ai?
Khoảng thời gian này Nguyễn Mạn luôn suy nghĩ chuyện này, nghĩ tới nghĩ lui, đối tượng hoài nghi rất nhiều nhưng mục tiêu có hiềm nghi lớn nhất là thư ký của Lâm Hướng Đông.
Thư ký của Lâm Hướng Đông rất xinh đẹp, năng lực làm việc cũng ổn, cô ta nhìn ra tâm tư khác thường của cô thư ký này với Lâm Hướng Đông từ lâu, lúc trước cũng từng muốn bảo Lâm Hướng Đông đuổi việc cô thư ký kia, nhưng cô ta vừa mới động tâm thì Lâm Hướng Đông đã nói thư ký này được chủ tịch Lâm phái đến làm việc cho anh... Cô ta không ngu ngốc đến nỗi đi ngược lại với quyết định của cha chồng cho nên chỉ có thể nhẫn nhịn.
Cô thư ký này thường đi cùng Lâm Hướng Đông, cũng biết Chương Kiến là em trai cô ta, chắc chắn sẽ tìm ai đó giám sát Chương Kiến cho nên mới biết được chuyện này.
Hiển nhiên bây giờ Nguyễn Mạn chính là ruồi nhặng mất đầu [1], thiếu Chương Kiến, thậm chí cô ta còn không biết rốt cuộc Lâm Hướng Đông tăng ca thật hay không, có đi xã giao không, cứ như thế này thì không ổn.
[1] Ruồi nhặng mất đầu: Mặc dù ruồi có thể sống một thời gian sau khi mất đầu, nhưng nó sẽ mất cảm giác về phương hướng và bay loạn xạ. Vì vậy, sử dụng câu thành ngữ này để mô tả sự hoảng loạn của con người. (Theo Zhihu)
Đang buồn ngủ thì có người đưa gối [2], đúng lúc Nguyễn Mạn bực bội đến nỗi chỉ hận không thể đập phá đồ đạc thì điện thoại trên tay rung lên, là Bạch Đào – người bạn thời cấp ba gọi đến.
[2] Ý chỉ đang khó khăn thì có người tìm đến giải quyết hộ.
Tính cách Bạch Đào khá là bẽn lẽn, lại từ một nơi khác thi đậu vào trường bọn họ, ngoại hình chỉ coi là thanh tú. Hồi học nghĩa vụ quân sự, Nguyễn Mạn cùng phòng với Bạch Đào, thấy cô ấy có vẻ dễ bị bắt nạt, cũng khá là chịu khó nên dần coi cô ấy là người hầu nhỏ của mình.
Hai người quen biết nhau đã được mười năm, đến bây giờ Bạch Đào vẫn luôn nhường nhịn Nguyễn Mạn. Nguyễn Mạn cũng vô cùng hài lòng với cô ấy cho nên không có mâu thuẫn gì đáng nói, chỉ có duy nhất một sự kiện xảy ra lúc trước khi thi đại học.
Bạch Đào thích một bạn nam cùng khối, hai người còn yêu đương lén lút, nhưng mà bạn nam này lại mượn Bạch Đào để tìm cơ hội tiếp cận với Nguyễn Mạn, ngầm thông đồng với Nguyễn Mạn. Sau khi Nguyễn Mạn biết, mặc dù cảm thấy tên này thật xấu xa nhưng lại sinh ra một loại cảm giác hư vinh. Thấy Bạch Đào cứ như con ngốc bị bạn nam này đùa bỡn trong lòng bàn tay, cô ta bèn nói thẳng với Bạch Đào rằng tên đó lợi dụng cô ấy để tiếp cận mình...
Nguyễn Mạn luôn cảm thấy mình làm vậy xuất phát từ lòng tốt.
Đương nhiên cô ta không ý thức được rằng, cô ta đã chọn thời cơ không đúng. Khi ấy là ở căn tin, cô ta lớn tiếng nói ra, bạn học xung quanh đều nghe thấy hết. Một truyền mười, mười truyền trăm, tất cả mọi người đều cười nhạo Bạch Đào. Đó là lần đầu tiên Bạch Đào khóc, lần đầu tiên nhìn Nguyễn Mạn một cách lạnh lùng.
Ai cũng cảm thấy, dù tính cách Bạch Đào yếu đuối đến mấy thì cũng sẽ không thể chịu nổi sự nhục nhã này, chắc chắn sẽ đoạn tuyệt quan hệ với Nguyễn Mạn. Ai ngờ Bạch Đào thật sự là một cái bánh bao mềm, mấy ngày sau lại cun cút theo sau Nguyễn Mạn.
Nếu như cho rằng Nguyễn Mạn thật sự coi Bạch Đào là bạn bè thì không phải, thời đi học cô ta đã có thói quen sai sử Bạch Đào, không muốn làm bài tập thì sai Bạch Đào làm, không muốn đi căn tin mua cơm thì sai Bạch Đào đi xếp hàng cho mình.
Nguyễn Mạn cũng hồi tưởng lại một vài chuyện xảy ra ở kiếp trước. Kiếp trước, Bạch Đào cũng là một người ngu ngốc, thế mà lại gả cho bạn nam kia. Lúc tham gia hôn lễ, tên kia coi cô ta như hồng thủy mãnh thú không bằng, không thèm nhìn cô ta lấy một cái, giờ ngẫm lại chắc là muốn để cho Bạch Đào thấy. Cô ta không hiểu Bạch Đào nghĩ gì mà lại gả cho tên đó...
Sau này, cô ta nhớ rõ trước khi tự tử có nghe người ta nói Bạch Đào ly hôn, chồng cô ấy quỳ xuống cầu xin nhưng cô ấy vẫn bỏ đi. Người kể lại chuyện này là một người bạn khác, cô ấy nói thực ra Bạch Đào là một người vô cùng tàn nhẫn... Còn nói gì đó nữa nhưng cô ta không nhớ rõ, vốn dĩ cô ta không quá để tâm đến chuyện của Bạch Đào.
Trên điện thoại, giọng Bạch Đào vẫn rất dịu dàng, mềm mại,"Mạn Mạn, có chuyện này tớ muốn nói thật với cậu. Chẳng phải tớ mới quay về nước tìm việc sao, bạn tớ bèn giúp tớ nộp sơ yếu lí lịch, không ngờ cô ấy lại nộp sơ yếu lí lịch của tớ vào tập đoàn Lâm Thị. Lúc đầu tớ không biết đó là công ty của bạn trai cậu, đợi đến khi đi phỏng vấn tớ mới biết thế mà lại phỏng vấn vị trí thư ký phiên dịch của bạn trai cậu. Phòng nhân sự nói với tớ muốn tớ phỏng vấn vòng hai, tớ còn chưa trả lời."
Như thể sợ Nguyễn Mạn giận, cô ấy lại vội vã nói tiếp: "Tớ biết phải duy trì khoảng cách an toàn tuyệt đối với bạn trai của bạn thân mình, cậu cứ yên tâm đi! Cúp điện thoại xong tớ sẽ trả lời mail của phòng nhân sự ngay, gọi cho cậu là để thông báo với cậu một chút... Thế giới này nhỏ ghê, Mạn Mạn, chắc là cậu hiểu ý tớ nhỉ."
Nguyễn Mạn sửng sốt, không ngờ ông trời lại có thể đối xử với cô ta tốt đến vậy.
Cô ta vô cùng hiểu con người Bạch Đào. Giờ Chương Kiến đi rồi, Bạch Đào lại đến làm thư ký phiên dịch cho Lâm Hướng Đông, như vậy chẳng phải... sẽ giúp mình nhìn chằm chằm cô ả thư ký cứ nhìn Lâm Hướng Đông như hổ rình mồi – Thư ký Tưởng hay sao?
Nhưng mà Bạch Đào hơi ngốc, cô ta không thể nói thẳng với Bạch Đào đi nhìn chằm chằm người ta, nếu thế chắc chắn Bạch Đào sẽ bị lộ mất.
Nguyễn Mạn vội vàng nói: "Bạch Đào, đừng, trước tiên cậu cứ trả lời mail đã, thế này đi, cậu đang ở đâu, tớ đi tìm cậu rồi chúng ta bàn chuyện công việc của cậu nhé."
Bạch Đào thoáng chần chừ,"Ơ?"
Trong cái nhìn của người ngoài, dường như cô ấy quen với việc không bao giờ từ chối bất kỳ mệnh lệnh nào của Nguyễn Mạn, lại đáp một tiếng,"Được rồi, tớ ở bên đường Xuân Phong..."
***
Trước khi tan làm, Nguyễn Tố tìm một đồng nghiệp ở khu lấy máu để học vài trò ảo thuật đơn giản.
Cô định sau khi về nhà sẽ trổ tài cho Quý Minh Sùng và Đậu Tương xem.
Mã Văn biết vài chuyện của nhà họ Quý, bưng cốc ca cao nóng đi qua, cảm thán một câu,"Tố Tố, nói thật nhé, mình cảm thấy ai cưới được cậu thật sự là phúc tám đời luôn đấy. Chắc chắn kiếp trước người đó đã cứu vớt cả thế giới. Sao mình không phải con trai nhỉ! Nếu mình là con trai, nhất định mình sẽ cưới cậu."
Đồng nghiệp khu lấy máu cười: "Nếu vậy thì cô chẳng tranh nổi với người khác đâu, có nhiều người muốn lấy Tố Tố lắm."
Vận đào hoa của Nguyễn Tố không phải nhiều bình thường.
Mấy đồng nghiệp nam ở trung tâm đều có ý với cô, ai nấy đều rất tích cực. Phòng làm việc của tòa thị chính phía trước trung tâm kiểm tra sức khỏe cũng có mấy chàng trai muốn xin phương thức liên hệ của Nguyễn Tố.
Sắp tới là Giáng Sinh, Nguyễn Tố đã nhận được vài bó hoa.
Trong cuộc sống ngoài đời, một mỹ nhân dịu dàng nghi gia nghi thất như Nguyễn Tố không nhiều lắm, dù đi đến đâu cũng rất được chào đón.
Nguyễn Tố giả vờ giận: "Nếu cậu là con trai, mình cũng không đồng ý gả cho cậu đâu."
Mã Văn sán lại gần cười hì hì hỏi,"Tại sao vậy?"
Nguyễn Tố chững chạc đàng hoàng đáp: "Bởi vì lúc ăn tào phớ, mình là đảng ngọt, còn cậu là đảng mặn."
Mã Văn: "..."
Chờ Nguyễn Tố đi rồi, Mã Văn mới nói đùa với đồng nghiệp bên cạnh,"Cái lý do từ chối này có thể bán được bao nhiêu tiền nhỉ, có thể đổi được hai bữa cơm chỗ bọn lão Lý không ta?"
Đồng nghiệp nghiêm túc phân tích,"Ít nhất... cũng phải ba bữa!"
Sau khi Nguyễn Tố về đến nhà, Đậu Tương cũng đã tan học. Cô bèn gọi Đậu Tương vào phòng ngủ. Giờ dưới sự giúp đỡ của người khác, Quý Minh Sùng đã có thể ngồi dậy, có điều vẫn phải dựa vào thứ gì đó.
Anh mặc áo len màu đen, trông vừa sáng sủa vừa ôn hòa.
"Đậu Tương, thím làm ảo thuật cho cháu xem nhé."
Đậu Tương ngồi ở mép giường, hai chàng trai một lớn một nhỏ nhìn cô không chớp mắt. Cô khá là ngại, dù sao hôm nay mới chỉ luyện tập vài lần, sợ vì kỹ thuật không tốt mà xảy ra sự cố lật xe.
Hình như Quý Minh Sùng đã nhìn thấu ý đồ của cô, trên gương mặt vẫn luôn treo nét cười thản nhiên.
Nhưng anh cũng không vạch trần cô.
Phải nói kỹ xảo biểu diễn ảo thuật của Nguyễn Tố có rất nhiều sơ hở, nhưng đối với đứa trẻ năm tuổi như Đậu Tương thì vẫn đủ thần kỳ!
Nguyễn Tố biến ra một cây kẹo mút đưa cho nó,"Oa, xem ra thần tiên trên trời cũng cảm thấy Đậu Tương là bạn nhỏ vô cùng ngoan cho nên mới thưởng cho cháu cây kẹo mút nè."
Đậu Tương không thể tin vào mắt mình, oa một tiếng đầy vui sướng, nhận lấy cây kẹo mút nhưng vẫn hỏi cô,"Thật sự là của thần tiên thưởng cho cháu ạ?"
Nguyễn Tố sờ sờ cằm,"Đúng vậy, có thể là một cô tiên đó."
Quý Minh Sùng suýt chút nữa thì cười ra thành tiếng.
Nguyễn Tố lại nhìn sang anh, vừa vặn nhìn thấy nụ cười chưa kịp che giấu trên gương mặt của đối phương.
Cô hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn biến ra một cây bút máy đưa cho anh.
"Cái này cũng là của thần tiên thưởng cho anh,"Nguyễn Tố nói,"Mong rằng sau này anh có thể dùng cây bút này để ký tên của mình."
Cô từng thấy rất nhiều người thành đạt có một chiếc bút máy chuyên dùng để ký tên.
Hai ngày trước, cô thấy ở trên mạng nhãn hiệu này đang được giảm giá, giá cũng hợp lý nên cô đã mua cho anh. Hôm nay anh trai shipper mới giao đến.
Quý Minh Sùng nghe thấy vậy thì ngơ ngẩn.
Anh nhớ đến cha và anh trai mình, khi đó anh vẫn còn trẻ, nhà họ Quý vẫn còn suôn sẻ. Khi còn đi học, anh trai đã tặng cho anh một cây bút máy, nói rằng hy vọng anh sẽ học hành thật tốt, trở thành một người có ích cho xã hội. Sau khi tốt nghiệp, cha cũng tặng anh một cây bút máy, nói rằng mong anh sau này mỗi khi ký một cái tên luôn phải đắn đo cân nhắc, khiến anh mỗi lúc hạ bút ký tên đều nhớ rằng tên của mình mang bao nhiêu trọng lượng.
Giờ Nguyễn Tố cũng tặng anh một chiếc bút máy.
Cô khác với cha và anh trai anh, cô hy vọng anh có thể đứng lên một lần nữa.
Đây là bút máy, cũng là cây gậy ba-toong.
Quý Minh Sùng cúi đầu nhìn chiếc bút máy trong tay, anh chưa từng nghi ngờ bản thân, dù ở trong hoàn cảnh nào anh cũng có thể bò lên trên một lần nữa. Nhưng một cây bút máy này đã khuấy lên một trận sóng lớn trong lòng anh.
Anh tin tưởng bản thân mình, mẹ anh hay cháu trai cũng tin tưởng anh, đó là do bọn họ là những người thân nhất của anh, nhưng sự tín nhiệm của Nguyễn Tố đối với anh là từ đâu mà đến.
Chỉ trong chớp mắt đó, thậm chí anh còn cảm thấy vì sự mong chờ đến từ một người không cùng huyết thống như vậy, anh có thể tốt hơn trước đây gấp nhiều lần, đứng lên vị trí cao hơn nhiều so với lúc trước.
Đậu Tương không hiểu bầu không khí đang diễn ra giữa thím và chú, nó nhìn cây kẹo mút một hồi rồi kéo kéo tay áo Nguyễn Tố, hỏi cô với vẻ chờ mong: "Thím ơi, thím có thể nói với cô tiên ấy là hôm nay biểu hiện của cháu ở nhà trẻ ngoan lắm, còn giúp cô giáo thu dọn đồ chơi, cho nên có thể thưởng cháu thêm ít đồ chơi như là máy bay điều khiển từ xa được không ạ?"
Con người ai cũng có lòng tham, trẻ con cũng không ngoại lệ.
Đậu Tương nghĩ rằng dù sao thần tiên trên trời cũng có rất nhiều tiền, muốn biến ra cái gì sẽ có cái đó, nếu không hay là biến ra máy bay điều khiển từ xa cho nó đi?
Nguyễn Tố: ...
Cô khó khăn quá...
Làm sao bây giờ, bây giờ còn không kịp mua máy bay điều khiển từ xa nữa.
Quý Minh Sùng trông thấy dáng vẻ khó xử của Nguyễn Tố, muốn cười nhưng vẫn nâng tay lên nắm thành quyền, ho khan một tiếng che giấu ý cười của mình.
Nguyễn Tố trừng mắt lườm anh một cái.
Đậu Tương vẫn hỏi: "Được không ạ? Được chưa ạ?"
Nguyễn Tố chỉ có thể bất đắc dĩ lừa nó,"Phép thuật hôm nay sử dụng hết rồi, ngày mai lại dùng, mai sẽ biến ra máy bay điều khiển từ xa!"
Quả nhiên Đậu Tương mừng rơn,"Thật ạ?"
Nó lại trông mong hỏi: "Thế còn bao lâu mới đến ngày mai ạ? Chẳng phải thần tiên ở trên trời một ngày, dưới mặt đất sẽ là một năm sao? Giờ chắc ý thần tiên nói là ngày mai nhỉ!"
Đầu Nguyễn Tố rất đau.
Không để ý, mặc dù Đậu Tương đang ở độ tuổi dễ lừa nhưng nó lại rất thông minh trong mấy khoản này.
"Ý của thím là, phép thuật của thím dùng hết rồi, ngày mai được không?" Nguyễn Tố lại lừa nó. Thầm nghĩ sau này sẽ không bao giờ dùng chuyện này để lừa trẻ con nữa. Trẻ con bây giờ khó lừa lắm, không cẩn thận bị cuốn vào ngay.
Đậu Tương ngẫm nghĩ, ngoan ngoãn gật đầu,"Được ạ, ngày mai cháu vẫn sẽ ngoan ngoãn -"
Nhà trẻ cũng có bài tập, Đậu Tương ngây người trong phòng một lúc rồi ra ngoài xem sách vẽ, trong phòng chỉ còn lại Quý Minh Sùng và Nguyễn Tố.
Quý Minh Sùng nhìn điện thoại trên tủ đầu giường, khụ một tiếng, nói: "Tôi, nhớ ra rồi."
Ban đầu Nguyễn Tố không hiểu, anh mới nói tiếp: "Wechat."
Hiểu được ý anh muốn truyền đạt, Nguyễn Tố rất kinh ngạc, trừng mắt nhìn anh,"Không phải chứ? Anh thật sự nhớ ra số và mật khẩu wechat của mình ư?"
Ăn bi li vờ bồ!
Anh hôn mê năm năm, mà vẫn có thể nhớ ra chuyện này!
Năm ngoái cô đăng ký tài khoản ở app nào đó, giờ đã quên sạch mật khẩu...
Đối với sự kinh ngạc của cô, Quý Minh Sùng khó tránh khỏi sung sướng.
Trí nhớ của anh không tồi, hôm nay còn cố tình nhớ lại một lúc lâu, tốn rất nhiều tế bào não, rốt cuộc cũng nhớ ra.
"Giỏi thật sự, nếu là tôi chắc chắn nghĩ nổ đầu cũng không nhớ ra..."
Tốc độ nói chuyện của Quý Minh Sùng rất chậm.
Cuối cùng Nguyễn Tố đăng nhập vào wechat của anh, thế mà lại đăng nhập được.
"Thêm cô." Quý Minh Sùng lại nói.
"À ừ được." Nguyễn Tố ngồi bên mép giường, ngón tay trắng nõn đang thao tác trên di động, rất nhanh trên wechat của Quý Minh Sùng đã có tên cô.
Bây giờ ngón tay của Quý Minh Sùng chưa được linh hoạt cho lắm.
Nguyễn Tố lướt danh sách, kéo đến giữa mới thấy avatar của mình,"Đây là tôi."
Quý Minh Sùng cảm thấy hơi phiền. Khoảng thời gian này người anh liên lạc nhiều nhất chỉ có mình cô, nhân tiện nói: "Sửa, lên đầu."
Nguyễn Tố ngây ra một lúc mới hỏi: "Ý của anh là, muốn tôi sửa lại ghi chú, xếp đầu tiên trong danh sách bạn của anh, đúng không?"
Quý Minh Sùng gật đầu.
"Được." Nguyễn Tố cầm lấy di động của anh sửa lại ghi chú tên của mình, cũng bắt đầu gặp khó khăn, nên sửa là gì đây.
Trong đầu cô chợt lóe lên một suy nghĩ, nhớ đến những account WeChat Business trên wechat của mình.
Khoảnh khắc này, dường như bầu không khí quá nhẹ nhàng, hiếm khi cô lại trêu chọc,"Tôi sửa nhé?"
"Ừ."
Nguyễn Tố sửa ghi chú tên mình thành — A một tháng một triệu tài chính tự do Nguyễn Tố.
Sau khi sửa xong cô vô cùng đắc ý, xém thì cười gập cả bụng. Cảm thấy bản thân cũng đã trở thành một account WeChat Business.
"Thôi, để tôi sửa lại..."
Quý Minh Sùng cũng thấy ghi chú mà cô sửa, mặc dù không hiểu vì sao phải thêm một chữ A vào trước tên, nhưng vẫn lên tiếng ngăn cô lại,"Đừng sửa lại."
"Rất hay." Anh bổ sung thêm một câu.