Chương 15: “Có lẽ mẹ nghe xong sẽ biết vì sao con phải ở lại nơi này.”

Đừng Rời Xa Anh

Lâm Miên Miên 10-10-2023 14:31:38

Nguyễn Tố ra khỏi nhà, đúng lúc chạm mặt Đậu Tương đang cùng giáo viên từ trên xe xuống. Đậu Tương mặc đồng phục của nhà trẻ, lưng đeo cặp sách. Thấy Nguyễn Tố muốn ra ngoài vởi vẻ hơi buồn bã, thằng bé đi đến trước mặt cô, ngẩng đầu cẩn thận quan sát, cuối cùng đưa ra kết luận: "Thím, thím không vui." Không phải câu hỏi mà là khẳng định. Dường như trẻ con đều có một loại năng lực, bọn chúng còn mẫn cảm hơn cả người lớn. Nguyễn Tố không biết nên nói với thằng bé về những lời quanh co này như thế nào. Dù có là ai đi nữa, tự nhiên vô duyên vô cớ bị quở trách một hồi như vậy tâm trạng chẳng thể nào mà tốt được. Cô không muốn phát sinh mâu thuẫn trực tiếp với mẹ Quý, vì vậy cô rời đi. Cô không định nói dối Đậu Tương nhưng cũng không muốn kể những chuyện xảy ra hôm nay cho một đứa nhỏ nghe. "Có chút chút." Nguyễn Tố trả lời như vậy. Đậu Tương thở dài một cái,"Cháu nhìn thấy hết rồi." Nguyễn Tố gượng cười,"Cháu quan sát cẩn thận ghê." "Thôi kệ đi ạ, dù sao cháu cũng làm bài tập xong rồi." Đậu Tương kéo kéo quai cặp,"Thím ơi, cháu đi với thím. Thím yên tâm, cháu sẽ không nói với ai đâu." Nguyễn Tố: "Cháu vẫn nên về đi, thím chỉ ra ngoài tản bộ một lát thôi." Đậu Tương giương mắt: "Như vậy sao được ạ! Nếu cháu để thím ra ngoài đi dạo một mình, chú tỉnh lại sẽ đánh cháu mất!" Nói thế nào đi nữa, nó vẫn là con trai duy nhất trong nhà. Bình thường thím đối xử với nó tốt như thế, với những chuyện như thế này, sao nó có thể làm như không thấy được. Thằng bé dừng lại một lát, biết thím dễ mềm lòng, nó bổ sung thêm một câu,"... Ừm, thật ra cháu muốn đi ăn KFC cơ." Nguyễn Tố nghe xong dở khóc dở cười. Giơ tay nhìn lướt qua đồng hồ, cô đành thỏa hiệp: "Được rồi, thím dẫn cháu đi ăn. Nhưng mà thím phải nói với bà nội một tiếng để bà đỡ phải lo lắng." Cứ như thế, Nguyễn Tố dẫn Đậu Tương đi tới quán KFC, ở gần đây cũng có cửa hàng tổng hợp. Từ nhà họ Quý tới quán KFC chỉ mất hơn mười phút đi bộ. Nguyễn Tố nghĩ vẫn nên nhắn cho mẹ Quý một câu, chỉ nói trên đường tình cờ gặp Đậu Tương, dẫn thằng bé đi ăn KFC, sẽ nhanh chóng trở về. Tin nhắn đã gửi đi mười phút trước, khi vừa tới quán KFC Nguyễn Tố mới nhận được tin nhắn chỉ có duy nhất một chữ "Được" từ mẹ Quý. Bấy giờ Nguyễn Tố mới thở phào nhẹ nhõm, lúc xếp hàng order, suy nghĩ cũng trôi đi tận đâu. Sự việc xảy ra hôm nay thật sự kỳ lạ. Cô cảm thấy biểu hiện và lời nói của mẹ Quý rất kỳ quái, cũng chẳng hòa nhã chút nào. Trái lại, nếu mẹ Quý thật sự tức giận như vậy, nếu mẹ Quý thật sự cảm thấy cô có ý đồ riêng, vậy thì bà sẽ đồng ý để Đậu Tương thân thiết với cô ư, sẽ đồng ý cho Đậu Tương đi ăn KFC với cô sao? Hiển nhiên là không. Nhất định chuyện này có vấn đề. Chí ít hôm nay mẹ Quý nói những lời này, bà thật sự không cần thật ư, vì sao bà lại muốn nói những lời như thế? Nguyễn Tố bưng khay đồ ăn rồi cùng Đậu Tương ngồi vào một vị trí nằm gần cửa sổ. Chắc chỉ có đêm khuya quán KFC mới ít người, giờ tìm một vị trí để ngồi cũng khó khăn vô cùng. Đậu Tương cực kỳ vui vẻ. Đối với trẻ con, ăn KFC chính là chuyện vui sướng nhất trên đời. Ít ra thì sướng hơn ăn cơm. Đậu Tương như thể đã quên mất mục đích đến đây để giúp thím của mình. Nó không hề lo lắng hỏi cô vì sao không vui. Sau khi ăn mấy miếng khoai tây chiên xong, nó bắt đầu tán gẫu với Nguyễn Tố về những chuyện thú vị ở nhà trẻ. Nói một hồi, câu chuyện đã chuyển tới hamburger và cánh gà trên tay,"Thím ơi, thím cũng thích ăn KFC sao? Trước đây thím có từng đi ăn KFC không ạ?" Nguyễn Tố ngẩn ra, hai tay còn đang cầm hamburger, cô nhìn Đậu Tương đầy trìu mến,"Thím nhớ rõ lần đầu tiên đi ăn KFC, khi ấy thím 15 tuổi." Đậu Tương đã đến tuổi bắt đầu biết nhận thức. Năm nay nó đã 5 tuổi rưỡi, thế mà thím 15 tuổi mới được đi ăn KFC. Nó không nhịn được nói: "Quá là muộn luôn ấy!" "Được đi ăn là tốt rồi." Nguyễn Tố cười đáp,"Bởi vì thím sẽ mãi mãi nhớ mùi vị ấy, và cả cảm giác lúc đó, chẳng phải cũng tốt lắm sao?" Món KFC năm 15 tuổi ấy suốt đời khó quên, cô vẫn luôn nhớ rõ. Khi ấy cô còn chưa biết hoài nghi người đời, tuy còn ít tuổi, nhưng vẫn biết nếu không có sự giúp đỡ của người chú này thì tương lai của cô... Không, có thể nói cô sẽ chẳng có tương lai. Cô bé cả người lạnh run, ý thức hỗn loạn, chú ấy đã bảo trợ lý đi mua đồ ăn cho cô. Cho tới tận bây giờ cô vẫn còn nhớ như in cảm giác nóng hổi của chiếc hamburger cầm trong tay. Người chú ấy chính là cha Quý đã qua đời. Khi Nguyễn Tố và Đậu Tương ở quán KFC, nhà họ Quý lại không hề bình yên như vậy. Mẹ Quý điều chỉnh lại tâm trạng, vẻ mặt nghiêm túc từ phòng ngủ đi ra. Người giúp việc nghe thấy tiếng động vội vàng ra đón,"Tôi thấy giờ không còn sớm nữa mà Đậu Tương vẫn còn chưa về. Bà có muốn gọi điện thoại cho nhà trẻ xem có phải trên đường bị kẹt xe không ạ?" Nghe thấy tên của cháu nội, sắc mặt mẹ Quý mới hòa hoãn lại,"Tôi nhờ hàng xóm cũ đón Đậu Tương rồi, tối nay nó mới về." Chị Hồ nghe xong không hề nghi ngờ gì, chị ta biết, mặc dù nhà họ Quý chuyển nhà nhưng vẫn luôn duy trì mối quan hệ tốt với hàng xóm trước đây. Ông Vương sáng sáng hay sang đây chăm sóc Quý Minh Sùng. Hai nhà là quan hệ giúp đỡ lẫn nhau, phát huy triệt để câu nói "bán bà con xa, mua láng giềng gần." "Vậy... có định ăn cơm nữa không ạ?" Chị Hồ còn mặc tạp dề,"Xào nốt món chay là xong rồi." Mẹ Quý có vẻ nhức đầu, bà ngồi trên ghế sô pha than thở,"Sao có thể nuốt trôi được? Tiểu Hồ, hôm nay đã để cô phải chê cười rồi. Nếu không như thế này đi, tôi cho cô nghỉ một ngày, chờ tôi giải quyết cục diện rối rắm này xong thì cô lại tới." Chị Hồ vui vẻ, không ngờ bản thân đi mách lẻo thế mà lại thành công đến thế. Chị ta chỉ biết rằng mẹ chồng sẽ không bao giờ hoàn toàn hài lòng với cô con dâu, người ngoài chỉ cần thổi chút lửa, mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu này lại càng không ổn. Nghĩ đến số tiền sắp tới tay, tâm trạng chị ta vô cùng phấn khởi, xuýt thì không thể khống chế được biểu cảm trên mặt, vì thế chị ta tỏ vẻ mâu thuẫn đứng dậy, ngoài miệng thì an ủi nhưng... trên mặt lại hớn ha hớn hở. Mẹ Quý giả vờ không nhận ra. "Người một nhà có bao giờ không cãi nhau đâu? Tôi thấy con dâu bà là người tốt, nếu không sao lại cam tâm tình nguyện chăm sóc cho con trai bà? Bà vẫn nên khuyên cô ấy quay về thì tốt hơn, cho cô ấy một bậc thang, dù sao thì gia hòa vạn sự hưng [1]." [1] Gia hòa vạn sự hưng: gia đình có thuận hòa thì mới đầm ấm, hạnh phúc. Mẹ Quý cười lạnh, hô hấp trở nên dồn dập như thể khó thở lắm, bà đứng lên nói: "Cô ta tốt chỗ nào? Sao có thể cam tâm tình nguyện cơ chứ? Có câu việc xấu trong nhà không nên khoe ra bên ngoài, Tiểu Hồ, chuyện khác tôi không tiện nói với cô nhưng cô ta quả thực không phải người tốt đẹp gì." Chị Hồ còn nói: "Vậy bà không sợ cô ấy đi rồi sẽ không bao giờ trở về nữa sao? Ầm ĩ thì ầm ĩ, không nên cãi xong liền tan." Mẹ Quý khoát khoát tay tỏ vẻ không để ý lắm,"Yên tâm, cô ta không đi được đâu, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy. Nếu như không ngây ngốc trong cái nhà này đủ 7, 8 năm, cô ta đừng hòng chạy thoát! Dù sao tôi cũng nhiều tuổi rồi, không làm việc được nữa, phải để cô ta làm trâu làm ngựa cho cái nhà này. Chờ cháu nội tôi lớn, xem cô ta có thể làm nên trò trống gì!" Chị Hồ thấy dáng vẻ phản đối của mẹ Quý, thầm nghĩ quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong, mẹ Quý đúng là ác thật. Có điều việc này chẳng liên quan gì tới chị ta. Mục đích của chị ta đã đạt, phải nhanh chóng nhận tiền chỗ người nọ mới được. Nội dung cuộc nói chuyện giữa chị ta và mẹ Quý đều được ghi âm lại, dùng để báo cáo kết quả làm việc. Dưới sự kiên trì của mẹ Quý, chị ta thu dọn đồ đạc một cách qua loa, phải nghỉ ngơi thật tốt cái đã. Khi ra khỏi nhà, chị ta bước từng bước nhẹ nhàng khoan khoái, trong đầu chỉ còn lại mấy chục nghìn kia, cũng không để ý đến mẹ Quý mặt mày lạnh nhạt đứng trước cửa nhìn bóng dáng chị ta lúc rời đi. Chị Hồ hiếm khi lại bắt một chiếc taxi chuẩn bị đi tìm Chương Kiến, hai người đã hẹn địa điểm gặp mặt xong xuôi qua điện thoại . Lúc này, một chiếc xe màu đen không hề bắt mắt lặng lẽ đi theo chiếc taxi kia. *** Nguyễn Tố chờ Đậu Tương ăn hamburber và cánh gà xong mới dẫn thằng bé về nhà. Hôm nay trời tối khá sớm, gió lạnh thấu xương, dự báo thời tiết còn nói hôm nay sẽ có tuyết rơi, người đi đường ít hơn trước nhiều. Nguyễn Tố bọc Đậu Tương thật kín, khi đi qua cái cột trước tiểu khu, Nguyễn Tố dừng lại theo bản năng. Cô đã nói với bảo vệ Lưu rồi, chờ chủ xe kia về sẽ liên lạc với cô. Lần này chủ xe đi công tác khá lâu. Bảo vệ Lưu biết cô muốn xem camera hành trình, ban đầu còn rất nhiệt tình, giờ cũng khuyên cô không nên ôm hy vọng quá lớn. Suy cho cùng bây giờ có rất nhiều camera hành trình không tiếp tục ghi hình lại sau khi xe tắt máy. Ai biết camera hành trình của chiếc xe này có như vậy hay không. Nguyễn Tố cũng biết không nên quá lạc quan, nhưng bây giờ ngoại trừ cái camera hành trình này ra thì không còn cách nào khác để tìm thêm manh mối. Quan trọng nhất là có thể do những việc đã trải qua trong những năm tháng đầu đời đã tạo cho cô thói quen luôn nghĩ mọi chuyện theo hướng tiêu cực, cũng theo thói quen nghĩ xấu về người khác. Cô luôn cảm thấy đèn trong hành lang bị hỏng là do có người động tay động chân, hơn nữa còn nhằm vào nhà họ Quý. Có một nhân tố không xác định như vậy, làm sao cô có thể bớt buồn rầu, thuyết phục bản thân rằng đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn? Hơn nữa, cô đang hoài nghi chuyện này cũng có liên quan đến Nguyễn Mạn. Thời gian qua nhà họ Quý cũng coi như yên bình. Nếu thật sự do người nào đó gây ra, thủ đoạn như vậy... dễ khiến cô liên tưởng đến Nguyễn Mạn. Đương nhiên, trước mắt mới chỉ hoài nghi, không có bằng chứng xác thực. Nguyễn Tố dẫn theo Đậu Tương chân trước mới vào cửa, chân sau mẹ Quý đã từ trong phòng đi ra. Bà mặt không biểu tình nói với Nguyễn Tố: "Con vào đây, mẹ có lời muốn nói với con." Nói xong, bà lại nhìn Đậu Tương, âm thanh mềm mỏng hơn chút: "Cháu về phòng mình đọc sách, làm bài tập đi." Đậu Tương mặc dù có ý kiến, dù rất muốn nói mình đã làm xong bài tập rồi, nhưng cuối cùng vẫn rụt cổ lại, cun cút trở về phòng như con chim cút nhỏ. Lúc đóng cửa thằng bé còn không quên nháy mắt với Nguyễn Tố, đại khái là chúc cô lên đường bình an. Nguyễn Tố theo mẹ Quý đi vào phòng ngủ chính. Mẹ Quý ngồi xuống giường, Nguyễn Tố đứng bên cạnh, hai người đều không nói gì. Sau một hồi trầm mặc, mẹ Quý chủ động mở miệng, trên mặt bà nhiều hơn một phần mệt mỏi xưa nay hiếm thấy, giọng điệu cũng tang thương hơn rất nhiều: "Con có thể đi, mẹ không phải là bà già hồ đồ. Con không mắc nợ nhà họ Quý, không cần phải ở lại nơi này lại chậm trễ thanh xuân." Sau chuyện lần này, mẹ Quý cũng muốn thuận theo tự nhiên. Chung sống mấy tháng nay, Nguyễn Tố đã làm bao nhiêu việc vì cái nhà này, bà đều nhìn thấy hết. Ngược lại bà sẽ không đến mức vì chút tài mọn của người ngoài mà bị che mờ hai mắt. Song bà thật lòng cho rằng Nguyễn Tố không mắc nợ nhà họ Quý, cô căn bản không cần phải như vậy. "Con không phải là một người mềm yếu, mẹ nghĩ con thay Nguyễn Mạn đến gia đình này chắc không phải vì ba mẹ con." Mẹ Quý cười: "Chỉ là mẹ vẫn chưa nghĩ thông, con là vì cái gì, vì lý do gì mới có thể khiến cho con cam tâm tình nguyện trông coi già trẻ một nhà này. Nhưng mà chuyện đó cũng không quan trọng nữa. Bất kể xuất phát từ nguyên nhân gì thì cũng dừng lại ở đây đi. Con có cuộc sống của chính mình, không cần phải lãng phí." Những năm này bà có thể xem như đã trải qua biết bao thăng trầm gió mưa. Sắp già rồi, ngược lại mềm lòng hơn nhiều. Bà vốn nên lạnh giọng nghiêm nghị đuổi Nguyễn Tố đi, nhưng không biết vì sao, khi nhìn thấy đôi mắt sạch sẽ kia, một vài lời lại không thể thốt ra được, trái lại lại nhẹ nhàng khuyên cô rời đi. Hôm nay lúc mẹ Quý răn dạy cô, nói những lời khó nghe như vậy, Nguyễn Tố cũng không khóc. Nhưng một khắc này, hốc mắt cô ửng đỏ. "Là con thiếu nợ." Nguyễn Tố nhẹ giọng nói: "Nếu mẹ có hứng thú, có thể nghe con kể một câu chuyện xưa không ạ? Có lẽ mẹ nghe xong sẽ biết vì sao con phải ở lại nơi này."