Chương 12: Mẹ Ngươi Sửa Soạn Lại Giúp Ngươi , Đó Là Coi Trọng Ngươi

Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh

Vũ Hạ Đích Hảo Đại 15-03-2023 11:16:50

Luyện tiểu hào thì Lục Cổ còn có thể cố gắng một chút, nhưng quyết định là nam hay nữ hào, thì không phải hắn muốn là được. Có điều việc này cần chờ một thời gian nữa, bởi vì thân thể của phu nhân hắn cũng chưa tốt. Lúc này Lục Cổ nhìn Mộc Linh Châu trên tay Lục Thuỷ nói: "Hắn có thói quen mang theo Mộc Linh Châu từ lúc nào vậy?" Kỳ Khê lập tức nói: "Hôm qua thiếu gia nói rằng muốn có tài liệu của thuộc tính Kim Mộc." Lục Cổ nhíu mày cũng hiểu ra, đại khái là muốn điểm thêm cái gì đó để giải mã Thiên Địa Trận Văn, lúc trước hắn cũng từng làm vậy. "Đưa thêm vài tài liệu thuộc tính khác cho thiếu gia" Con của hắn luôn phản nghịch, giờ có thể thuận theo hắn, hắn sẽ không đùa. Đến lúc đó sẽ tu luyện thật tốt. Hiện tại càng không cho hắn làm, hắn chắc chắn càng cố gắng làm. Cũng may không làm chuyện gì xấu. Kỳ Khê cung kính nói: "Vâng." -- -- Chập tối, Lục Thuỷ gấp sách lại tính ngồi nghỉ ngơi một lúc, chủ yếu vẫn là do hắn đói bụng. Chờ ăn no rồi lại đọc sách tiếp, ngày mai sẽ phải đi ra ngoài, ai mà nhớ trước kia hắn từng trêu chọc bao nhiêu người cơ chứ. Cẩn thận một chút vẫn tốt hơn. Đi ra ngoài, uy hiếp của Lục gia sẽ không còn bằng như lúc ở trong khu vực của Lục gia. Sau khi Lục Thuỷ ngưng đọc sách, Kỳ Khê đi qua nói: "Thiếu gia, tộc trưởng gửi một vài thứ tới." Nói xong liền để đồ vật lên bàn. Là ba viên trân châu, Thuỷ Vân Châu màu lam, Hoa Minh Châu màu đỏ và Thổ Tâm Thạch màu vàng. Nhìn ba viên trân châu, Lục Thuỷ có hơi sửng sốt. Tại sao cha hắn lại đưa hắn những thứ này? Chẳng lẽ đã biết chuyện hắn xem Thiên Địa Trận Văn ư? Cha hắn lợi hại vậy sao? Lục Thuỷ hơi kinh ngạc, còn có chút bội phục, hoàn toàn không rõ vì sao cha hắn lại biết được. Nhưng Lục Thuỷ cũng chẳng để ý mấy, dù sao không ngăn hắn đi từ hôn là tốt rồi. Sau đó Lục Thuỷ nói: "Giúp ta lấy tài liệu của thuộc tính Âm Dương lại đây." Nếu Ngũ Hành đều đã có đủ, như vậy thì sẵn tiện dùng thuộc tính Âm Dương luôn. "À, chuẩn bị một pháp bảo trữ vật luôn đi." Vốn dĩ là hắn có pháp bảo trữ vật, nhưng lại không nhớ rõ đã để nó ở chỗ nào, chỉ có thể lấy thêm một cái. "Vâng." Sau đó Kỳ Khê lại nói: "Phu nhân hỏi thiếu gia có muốn ăn cơm tối hay không?" Không đợi Lục Thuỷ trả lời, Kỳ Khê nói tiếp: "Phu nhân nói là phòng bếp làm." "Đi chuẩn bị đi." Lục Thuỷ bình tĩnh nói. Kỳ Khê nói vâng rồi lui ra ngoài. Cơm được người trong phòng bếp đích thân mang tới. Lục Thuỷ cẩn thận nếm thử một món, phát hiện đúng là phòng bếp làm. Sau đó an tâm ăn tiếp, nhưng mà khi ăn tới món thứ hai thì trực tiếp phun ra. Lúc Kỳ Khê mang Âm Dương Thạch tới, phát hiện Lục Thuỷ đã ăn xong, nhưng nàng có chút hiếu kỳ, rõ ràng là ba món mặn một món canh, vì sao thiếu gia chỉ ăn một món, hơn nữa còn ăn sạch sành sanh như vậy. Trong lòng Lục Thuỷ có nỗi khổ không nói thành lời được, mẹ hắn lừa người quá ghê, lần sau tuyệt đối không thể bất cẩn như vậy. Cũng may là ăn no rồi. Đã có đủ vật liệu của mọi thuộc tính, Lục Thuỷ liền tiếp tục đọc sách. Trong sân đương nhiên sẽ không có ai quấy rầy hắn. -- -- Ngày thứ hai. Lục Thuỷ vẫn vậy cứ năm giờ là tỉnh dậy, chuyện đầu tiên hắn làm vẫn là đi tới đình đọc sách. Bảy giờ, Lục Thuỷ quyết định đi rửa mặt, dù sao cũng phải ra ngoài. Hơn tám giờ Chân Võ, Chân Linh tới tìm hắn. "Thiếu gia, xuất phát thôi." Chân Võ nói. Lục Thuỷ gấp sách lại rồi đứng lên, hắn mỉm cười. Cuối cùng cũng tới. Không những vết thương của hắn tốt lên mà tu vi cũng tới 2.3 rồi. Mộc Linh Châu cũng đã đổi thành Thuỷ Vân Châu. Thiên địa chi lực cũng đã tăng thêm một bậc, tất cả đều tiến hành thuận lợi. Lục Thuỷ đi ra ngoài viện: "Có nhìn thấy cha ta đi ra ngoài không?" Chân Võ, Chân Linh nói: "Chúng tôi không thấy tộc trưởng ra ngoài." Đương nhiên, bọn họ không thấy không có nghĩa là không có. Lục Thuỷ cũng chẳng để ý, đi thẳng tới nơi cha mẹ hắn ở, muốn chào tạm biệt, sẵn tiện nghe bọn họ lải nhải một lúc. Trên đường. Lục Thuỷ nhìn thấy cha mẹ mình. Bọn họ chắc là tới để tiễn hắn đi. "Cha, mẹ." Lục Thuỷ cười nói. Đông Phương Lê Âm tiến tới sửa sang lại quần áo cho Lục Thuỷ. Lục Thuỷ bất đắc dĩ nói: "Mẹ, áo tay ngắn." Đông Phương Lê Âm: "..." "Mẹ ngươi giúp ngươi sửa sang lại, thì ngươi đứng yên đấy đi, còn áo tay ngắn gì nữa hả? " Lục Cố đứng bên cạnh dạy dỗ hắn. Lục Thuỷ quay đầu đi: "..." Không muốn nói chuyện. Đông Phương Lê Âm nói: "Nhớ kỹ lời mẹ dặn, đến Mộ gia thì phải lễ phép, khách khí một chút." Lục Thuỷ gật đầu. "Mẹ nhớ là con đã xem tu dưỡng bản thân gì gì đó, đến lúc đấy nên diễn một chút, nhưng đừng có cường điệu quá. Mộ gia chắc chắn sẽ không làm khó con." Lục Thuỷ gật đầu lấy lệ. "Còn nữa ra ngoài thì phải khiêm tốn một chút, đừng có gây chuyện." Lục Thuỷ lại gật đầu. Một lúc sau, Lục Thuỷ xuống núi, cha mẹ tiễn hắn ra tới cửa. Đông Phương Lê Âm nhìn theo bóng lưng Lục Thuỷ nói: "Lúc nãy nó ngoan ngoãn như vậy, nên chắc là sẽ nghe lời đúng không ông?" Lục Cổ gật đầu: "Ừ, nó chỉ gật đầu lấy lệ thôi." Đông Phương Lê Âm: "..." Thế ông ừ cái gì? -- -- Lục Thuỷ xuống núi, thật vất vả mới nghe mẹ hắn lải nhải xong. Trạm xe Thu Thuỷ. "Thiếu gia, chúng ta phải ngồi xe đi tới đảo Phù Vân, nếu thuận lợi thì sáng mai sẽ tới được Mộ gia." Chân Võ nói. Lục gia cách Mộ gia rất xa. Lấy tu vi của Chân Võ, Chân Linh, thì dù có dùng pháp bảo phi hành, ít nhất cũng mất hai ngày chứ nói chi là tự ngự kiếm phi hành. Mà trạm xe chịu sự quản lý của Mặc gia lại có tốc độ rất nhanh, đến pháp bảo phi hành cũng không thể sánh kịp. Về phần, tại sao hắn không dùng pháp bảo siêu cấp, thì đáng tiếc là Chân Võ, Chân Linh không điều khiển được. Sau khi lên xe lửa, Chân Linh nói: "Chúng ta sẽ dừng ở đảo Phù Không khoảng một tiếng, thiếu gia cần gì thì cứ giao cho chúng tôi." Lục Thuỷ đang xem Thiên Địa Trận Văn, nghe thấy Chân Linh nói vậy, hắn suy nghĩ một chút, mình cần gì? Ngẫm lại thấy cần nhét đầy bao tử, lập tức nói: "Chuẩn bị một ít thức ăn." Sau đó liền tiếp tục đọc sách. Hắn biết Phù Không là một đảo nhỏ nằm tương đối xa trên biển, là đường nhanh nhất để đi tới Mộ gia. Trước kia, hắn đã từng đi tới đây với Mộ Tuyết. Chủ yếu là do Mộ Tuyết muốn về nhà, hắn phải đi cùng. Chân Võ và Chân Linh ngồi ở một bên khác, bọn họ phát hiện Lục Thuỷ không nói nhiều cũng chẳng có biểu hiện kiêu căng, thật không giống trước kia cho lắm. Trước kia hắn nói rất nhiều, lại thích thể hiện bản thân. Đổi tính rồi sao? Nhưng rất nhanh bọn họ đã nghĩ tới diễn viên trong tu dưỡng bản thân, hiện tại tám chín phần là giả vờ im lặng. Đến Mộ gia thế nào cũng sẽ lấy thái độ từ trên cao nhìn xuống để từ hôn cho coi. Nghĩ thôi cũng biết. Kỳ thực bọn họ nghĩ cũng không sai, khi từ hôn điều mà Lục Thuỷ muốn xem nhất là phản ứng của Mộ Tuyết. Nhìn từ trên cao xuống, có thể sẽ kích thích Mộ Tuyết. Lục Thuỷ mới nghĩ thôi mà đã cảm thấy có thú vị rồi, nhưng mà, ngày mai là tới Mộ gia rồi, điều hắn cần làm bây giờ là ngưng tụ thiên địa chi lực, để đề phòng khi xung đột phát sinh. Chập tối, xe ngừng lại. Đến đảo Phù Không. Lục Thuỷ khép sách lại, bước xuống xe. Đảo Phù Không mặc dù xa xôi nhưng không hề cằn cỗi. Bên ngoài trạm xe có không ít người đi lại. "Muội muội, em xem này, ta nhặt được một khối linh thạch, nghe nói trên đảo này sử dụng linh thạch làm tiền tệ. Chút nữa ta dẫn em đi mua đồ ăn." "Mua quần áo?" "Không đủ tiền mua quần áo, mua đồ ăn." "Các con đi chậm một chút, đừng có chạy loạn." "Con biết rồi mà gia gia, bọn con sẽ đợi ông." "Quần áo." "Đồ ăn." Là một gia đình ba người, một ông lão và hai đứa nhỏ. Bé trai tầm bảy, tám tuổi, bé gái tầm bốn, năm tuổi. Lục Thủy nhìn bọn họ một cái rồi rời đi. Quán cà phê. Lục Thuỷ ngồi xuống, chờ một tiếng đồng hồ này trôi qua. Nhưng mà, hình như hắn đã lỡ bước vào bẩy rập của một vài người. Bên ngoài quán cà phê, khắp nơi đều là trận pháp giam cầm. Vừa mới vào cửa hay tới bây giờ đều có. "Hy vọng nó sẽ khởi động sau một giờ nữa." Lục Thuỷ bình tĩnh nói.