Vào đêm khuya, Lục Thủy vẫn đang đọc sách.
Chân Võ và Chân Linh cũng đang cảm nhận linh khí của bọn họ. Bọn họ phát hiện, hàn khí ở nơi này lại trợ giúp bọn họ gia tăng khả năng kiểm soát và tích lũy linh khí.
Nếu như không nhờ Lục Thủy chỉ dẫn, có lẽ phải đến lúc tiêu hao hết linh khí thì bọn họ mới nhận ra, không phải, tiêu hao hết cũng không có cách nào phát hiện.
Trước kia bọn họ từng tới Phong Sương Hà, khi đó vẫn cho rằng đây là nơi để trừng phạt người khác.
Không ngờ chỗ này còn trợ giúp tu luyện.
Khi bọn hắn đang cảm nhận linh khí, đột nhiên nghe được tiếng nước "ào ào".
Khoảnh khắc nghe được tiếng động, bọn họ mở mắt ra.
Tiếp theo bọn họ thấy bên trong Phong Sương Hà xuất hiện hai con cá, là hai con cá lửa đỏ.
Bọn chúng cứ bơi lội trước Điếu Ngư Đài.
Vùng xung quanh chúng nó bơi lội, hàn khí đã tiêu tan rất nhiều.
Lúc này Lục Thủy cũng ngẩng đầu nhìn đến.
Dương Viêm Hỏa Ngư? Dương Viêm Hoả Ngư ở trong Phong Sương Hà mấy ngàn năm không ra một lần, hôm nay đi ra làm gì?
Lục Thủy cảm giác được Phong Sương Hà tràn đầy ý xấu đối với hắn.
Mà Chân Võ và Chân Linh bên cạnh cũng nhận ra.
Chân Võ kinh hoảng kêu lên:
"Dương Viêm Hỏa Ngư? Thiếu gia, là Dương Viêm Hoả Ngư trong truyền thuyết."
Chân Linh cũng kinh hãi:
"Nghe nói lần trước Dương Viêm Hỏa Ngư xuất hiện là cách đây 8000 năm, chỉ cần Dương Viêm Hỏa Ngư xuất hiện, lập tức có thể hóa giải cực hàn của Phong Sương Hà, mà không có cực hàn, là chúng ta có thể tiến vào đáy của Phong Sương Hà, nghe nói phía dưới có thể là một vùng đất kỳ tích."
Chân Võ và Chân Linh rất kích động, rốt cuộc dưới đáy Phong Sương Hà có thứ gì, ngoại trừ ba vị Trưởng lão, toàn bộ Lục gia kể cả tộc trưởng đều không biết chắc chắn.
Vậy mà hôm nay bọn họ lại có cơ hội kiến thức được.
Có thể không kích động sao?
Lục Thủy khép sách lại, vung tay lên một cái, "bịch" một tiếng, hai con Dương Viêm Hỏa Ngư trực tiếp bị nổ tới, vừa vặn rơi xuống trước mặt Chân Võ và Chân Linh.
Chân Võ và Chân Linh khó hiểu mà quan sát Dương Viêm Hoả Ngư còn đang vùng vẫy, sau đó cùng nhìn về phía Lục Thủy.
"Đói bụng, nướng lên ăn." Giọng nói ung dung của Lục Thủy truyền đến.
Sau đó Chân Võ và Chân Linh thấy Lục Thủy lại bắt đầu xem sách.
"Thiếu, thiếu gia, đây là Dương Viêm Hỏa Ngư." Chân Võ lắp bắp mở miệng.
Lục Thủy nhìn hắn nói:
"Ta biết, nướng không ngon à?"
Chân Võ: "..."
Chân Linh: "..."
Thiếu gia, con cá này không phải dùng để nướng ăn, nó, nó là trân bảo cực kỳ hiếm có.
"Nhớ nướng kỹ chút." Giọng nói Lục Thủy lại truyền đến lần nữa.
Thiếu gia điên rồi, đây là Chân Võ và Chân Linh thừa nhận.
Bọn hắn nhìn Dương Viêm Hoả Ngư vẫn đang vùng vẫy không cam lòng, trong lòng thở dài một hơi.
Không có cơ hội chứng kiến kỳ tích rồi.
Sau đó hai người bắt đầu động thủ nướng cá.
Lục Thủy thu hồi ánh mắt, trong lòng cũng thở dài một tiếng.
Kỳ ngộ đều là một vòng tiếp nối một vòng, nếu hắn theo dòng sông đi xuống, toàn bộ Lục gia đều phải bị tác động, phần sau kỳ ngộ sẽ chỉ càng ngày càng lớn.
Mặc dù ở kiếp trước hắn chưa từng xuống Phong Sương Hà, nhưng phía dưới xác thực có gì đó, dường như còn không đơn giản.
Hắn của hiện tại không thể nào đi xuống.
Cho nên chỉ có thể ra tay bóp chết kỳ ngộ, đến mấy con thì hắn ăn mấy con, hắn không tin là ăn không hết.
Cuối cùng Lục Thủy ăn cả một con, Chân Võ và Chân Linh mỗi người ăn nửa con.
"Cảm thấy ăn thật ngon." Chân Linh nhỏ giọng nói thầm với Chân Võ.
Chân Võ cũng cảm thấy ăn thật ngon, nhưng mà thứ này là dùng để ăn?
Phí của trời.
Sau đó bọn họ cũng không tiếp tục quanh quẩn chuyện đó nữa, vẫn chuyên tâm nâng cấp chính mình đi.
Sau khi Lục Thủy ăn xong Dương Viêm Hỏa Ngư, phát hiện Hữu Vi Pháp tự động mở ra, 2.4 hắn cần chính là sức mạnh thuộc tính Hỏa.
Mà Dương Viêm Hỏa Ngư chính là Linh Ngư thuộc tính Hoả.
"..."
Được rồi, kỳ ngộ nho nhỏ, không đáng nhắc đến.
Tiếp tục xem sách.
Có điều không qua bao lâu, Phong Sương Hà truyền đến tiếng nước "ào ào" một lần nữa.
Lục Thủy ngẩng đầu nhìn lại, lần này xuất hiện là một con cua khổng lồ trông hơi nặng.
Chân Võ và Chân Linh kinh hãi.
"Đây đây đây là, vạn năm qua đều chưa từng xuất hiện, Vạn, Vạn Pháp Linh Giải, nó nó có thể..."
Rầm!!
Chân Võ vẫn chưa nói hết, Vạn Pháp Linh Giải lại bị nổ lên trên Điếu Ngư Đài.
Sau đó lại là giọng nói ung dung của Lục Thủy:
"Nướng."
Chân Võ: "..."
Chân Linh: "..."
Điên rồi, hoàn toàn điên rồi, đây chính là Vạn Pháp Linh Giải đó.
"Thiếu gia, Vạn Pháp Linh Giải, chỉ cần nhỏ vào máu tươi là có thể biến đổi công pháp thích hợp nhất cho người, này, loại vật này có thể nói là trân bảo hiếm thấy trên thế gian, tại sao có thể nướng chứ?" Chân Linh cảm thấy nên cho thiếu gia biết tác dụng và sự trân quý của Vạn Pháp Linh Giải.
Lục Thủy nhìn sang, suy tư một lát rồi nhẹ gật đầu, Chân Võ và Chân Linh vui mừng, thiếu gia chịu nghe rồi?
Sau đó bọn hắn phát hiện chính mình sai, hoàn toàn sai rồi.
"Ừm, vậy thì hấp đi."
Cuối cùng, hấp Vạn Pháp Linh Giải.
Công pháp mà Vạn Pháp Linh Giải này tạo ra, có khả năng gây nên thiên kiếp nhất định, Lục Thủy đương nhiên không thể để nó xuất hiện ở chỗ này, ngộ ngỡ chỉ là mùi cũng được, động tĩnh sẽ làm lớn chuyện.
Cho nên, mùi hấp vẫn được phép.
Chân Võ và Chân Linh đối với thiếu gia của bọn họ, đã tuyệt vọng.
Bọn họ chỉ hy vọng đừng tiếp tục xuất hiện thứ gì trân quý nữa.
Thiếu gia bệnh không nhẹ, có thể là hóa điên rồi.
Sáng sớm.
Sau khi ánh mặt trời xua tan bóng tối, Khô Thụ lão nhân liền cất bước đi tới Phong Sương Hà.
Hôm qua hắn tốn không ít thời gian để lựa chọn pháp bảo, hôm nay là để hoàn thành nhiệm vụ.
Hắn chỉ hy vọng thiếu gia có thể kiên trì cho tới hôm nay, dù sao hắn đã chuẩn bị một cái pháp bảo có hàn khí miễn cưỡng vẫn chống cự được, hẳn là có thể để thiếu gia kiên trì năm ngày.
Thế nhưng hôm nay cần phải đi ra ngoài vào lúc chập tối, nếu như thiếu gia không kiên trì được, hắn cũng bất lực.
Đương nhiên, nếu là đến trưa không thể kiên trì được nữa, hắn cũng có thể mở một con mắt nhắm một con mắt mà đưa qua.
Dù sao, rất khó mà.
Rất nhanh, Khô Thụ lão nhân đã đi tới bên trong Phong Sương Hà.
Đường hắn đi khác với Lục Thủy, vòng qua nhóm người Lục Thủy, từ đó đi vào chỗ sâu.
Vừa đến chỗ sâu, hắn tìm tới Điếu Ngư Đài, sau đó lấy ra một tấm gương:
"Tốt lắm, cho ta xem thiếu gia thế nào, hi vọng còn có thể cắn răng kiên trì."
Sau khi Khô Thụ lão nhân thi pháp, trên gương nhanh chóng xuất hiện nhóm người Lục Thủy ở Điếu Ngư Đài.
Chỉ là vừa mới nhìn thấy Điếu Ngư Đài, Khô Thụ lão nhân hơi nghi hoặc một chút, sao bên cạnh bọn họ lại chất một đống xương khô?
Còn có chút linh khí ẩn hiển, là xương khô của loài Linh thú?
"Bọn họ ăn Linh thú? Ở đâu ra?"
Rất nhanh Khô Thụ lão nhân đã hiểu ra, Chân Võ và Chân Linh ở đó, hẳn là thiếu gia bức bách bọn chúng.
Nghĩ đến cũng là vì để cho chính mình kiên trì.
"Mặc dù gian lận, nhưng chung quy là kiên trì nổi, như vậy mở một con mắt nhắm một con mắt đi."
Khô Thụ lão nhân cảm thấy mình suy đoán hẳn là sẽ không sai, dù sao hiện tại trạng thái của thiếu gia cũng không tệ lắm, thế mà còn có thể dùng đọc sách để dời lực chú ý.
"Không tệ, không tệ.
Có điều sắc mặt của Chân Võ và Chân Linh không tốt lắm, hẳn là do không ăn Linh thú, còn thêm hỗ trợ xử lý nữa."
—— ——
Hiện tại Chân Võ và Chân Linh đâu chỉ là sắc mặt không tốt, cả người bọn họ đều rơi vào tuyệt vọng.
Bọn họ hoàn toàn không cách nào lý giải tối hôm qua là chuyện gì, đủ loại Linh thú trân quý của Phong Sương Hà liên tục đưa tới cửa.
Sau đó, thiếu gia bọn họ không nói hai lời, chính là ăn.
Bọn hắn ăn hết linh vật, có thể làm cho Tam Trưởng lão bạo phát giận dữ bắn chết bọn hắn.
Đối với bọn họ, tối hôm qua quả thật giống như là Địa Ngục dày vò.
Cả đêm bọn họ đều không ngừng cầu xin Thượng Thương, linh vật đừng tiếp tục đến nữa.
Tinh thần của bọn họ không chịu nổi.