Chương 23: Mất Mặt Ít Và Mất Mặt Nhiều

Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh

Vũ Hạ Đích Hảo Đại 15-03-2023 11:16:49

Mộ Trạch về nơi ở của mình, đang tự hỏi làm sao để đoạt được Thiên Nữ Chân Kinh từ chỗ Mộ Tuyết. Chỉ là vừa mới vào cửa, Đường Y liền chạy tới. "Đoán xem, hôm nay ta vừa mới làm được cái gì?" Đường Y có chút kích động nói với phu quân của mình. Mộ Trạch lắc đầu nói: "Không biết." "Mộ Tuyết đã đáp ứng dạy Thiên Nữ Chân Kinh cho Nhã Lâm, những ngày này quả nhiên không có uổng phí. Đúng rồi, trong khoảng thời gian này ngươi hãy đến bảo hộ Mộ Tuyết, đừng để nàng có việc gì, nếu không chân kinh sẽ thật sự không còn." Đường Y nghiêm túc nói. Mộ Trạch có chút bất ngờ, nhanh như vậy mà đã có thể đoạt được chân kinh rồi. Ngừng một lúc, Mộ Trạch hỏi: "Thế thì, đạt được chân kinh rồi ngươi muốn an bài cho Mộ Tuyết thế nào? Ngươi cũng biết đãi ngộ của Mộ gia đối với một người bình thường như thế nào." Đường Y nhíu mày, sau đó nói: "Đem viện đó tách biệt ra, rồi đem Mộ Tuyết vĩnh viễn giam ở trong, đời này đều không cho nàng ra ngoài. Để nàng tiếp tục ở đây mấy chục năm, như vậy chúng ta không lỗ, mà cũng không bị coi là quá tuyệt tình. Nếu như đem nàng thả ra, khó mà nói Thiên Nữ Chân Kinh không bị người khác đoạt mất. Ngươi thấy thế nào?" Mộ Trạch gật đầu: "Cứ như vậy đi." Lục Thủy nhìn bầu trời đầy sao bên ngoài, phát hiện đêm nay trời cũng không tệ. "Ngày mai khẳng định là một ngày nắng đẹp, có lẽ ta nên nghĩ một chút lời kịch cho việc từ hôn ngày mai? Rống một câu, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây? Không như vậy giống bị từ hôn hơn. Ta hiện tại muốn đi từ hôn." Dừng những suy nghĩ loạn thất bát tao này lại, Lục Thủy lâm vào trầm tư. Chân Võ và Chân Linh nhìn Lục Thủy, dù không thể hiểu nổi hắn đang nghĩ gì, nhưng ngày mai là phải đi từ hôn rồi, bọn hắn vẫn rất để ý. Lấy tính tình thiếu gia bọn họ, khả năng rất lớn sẽ cùng Mộ gia xảy ra tranh chấp, đây tuyệt đối không phải chuyện gì tốt. Hi vọng thiếu gia bọn họ có thể nhường nhịn một chút xíu. Chỉ cần đừng đem đủ loại trào phúng ra mà nói người ta là tốt rồi. Nghĩ tới đây Chân Võ Chân Linh lại thở dài một trận. Thiếu gia mặc dù có vẻ như không đơn giản như vẻ bề ngoài, nhưng tính tình thì chắc không phải giả vờ. Chân Võ Chân Linh liếc nhau một cái, đều nhìn thấy sự bất đắc dĩ trong mắt đối phương. Cũng chỉ có thể đi một bước nhìn một bước. Suy nghĩ hồi lâu, Lục Thủy từ từ nhắm mắt lại ngủ thiếp đi. Ngày mai là đến chính hí rồi, hắn muốn dưỡng tinh thần cho thật tốt. Chờ Lục Thủy tỉnh lại thì trời đã sáng rõ, nhìn thời gian cũng đã hơn bảy giờ. "Thiếu gia, còn một tiếng nữa." Chân Võ nhìn thấy Lục Thủy tỉnh lại, mở miệng thông báo. Lục Thủy gật đầu, hắn nhìn Thủy Vân Châu một chút, phát hiện còn chưa tới thời điểm đột phá. Là do chuyện ngoài ý muốn hôm qua, cộng thêm việc hắn ngủ quá lâu. Sau khi tỉnh dậy, Lục Thủy bắt đầu đọc Thiên Địa Trận Văn, hôm qua hắn không động tới, cho nên hiện tại thiên địa chi lực cũng chỉ còn lác đác một chút. Đây không phải chuyện tốt. Chỉ có thể hi vọng hôm nay sẽ không xuất hiện vấn đề ngoài ý muốn nào. Thời gian một tiếng đảo mắt đã qua. "Thiếu gia, đến giờ rồi." Chân Võ nhắc nhở Lục Thủy. Lục Thủy đem Thủy Vân Châu cất đi, cũng đem Thiên Địa Trận Văn thu vào. Sau đó bước xuống xe lửa. Xuống xe lửa, Lục Thủy lấy tay ngăn trở ánh nắng, trông thấy một ngọn núi, sơn thủy tú lệ, cảnh sắc động lòng người, dưới núi nhà cửa san sát, kiến trúc có chút cổ xưa nhưng vẫn mang theo yếu tố hiện đại. Trên đường phố người đến người đi, lượng Linh thú cũng không ít, có chút phồn hoa. Hắn biết nơi này trực thuộc thành viện của Mộ gia, không giống với tiểu trấn Thu Vân chỗ Lục gia, nơi này đại bộ phận đều là tộc nhân của Mộ gia. Quả thật là nhân khẩu thịnh vượng. Cả nhà Lục gia tính cả mẹ hắn cũng mới chỉ có sáu người. Chậc chậc, đáng sợ. "Không có người nghênh đón à?" Lục Thủy thả tay xuống, mở miệng hỏi. Chân Võ lắc đầu: "Thiếu gia, không có, nhưng đã đưa tin qua, chỉ cần nói ra thì bọn họ đều sẽ hiểu." Nói ra? Lục Thủy có chút kinh ngạc nhìn về phía Chân Võ, nói thẳng là bọn họ đến từ hôn sao? Chân Võ mà cũng phách lối như vậy? Chân Võ nhìn ánh mắt Lục Thủy, có chút khó hiểu: "Thiếu gia, có vấn đề gì không?" Lục Thủy lắc đầu: "Ngươi đi nói đi." Chân Võ vốn định làm theo, nhưng nghĩ nghĩ lại cảm thấy có chút không ổn. Chẳng lẽ nói thiếu gia của chúng ta đến từ hôn? Cảm giác chỉ cần mở miệng như vậy là có thể trực tiếp đắc tội Mộ gia. "..." Cuối cùng Chân Linh tìm được một người phụ trách, nói với người đó báo lên trên rằng có người của Lục gia cầu kiến. Sau đó, bọn hắn được dẫn vào. Dòng chính của Mộ gia ở trên sườn núi. "Lục thiếu gia, tộc trưởng của chúng ta sáng sớm có chút việc, hi vọng Lục thiếu gia có thể đợi đến xế chiều." Một người đàn ông trung niên hướng Lục Thủy xin lỗi nói. Chân Võ Chân Linh nhíu mày lại, người Mộ gia rõ ràng là cố ý. Nhưng dù sao Lục Thủy cũng là đến để từ hôn, nếu là bọn hắn cũng sẽ không trực tiếp gặp mặt, chuyện này mà truyền ra thì quả thực rất mất mặt. Tuy nhiên điều khiến Chân Võ Chân Linh lo lắng chính là thiếu gia nhà bọn họ sẽ trực tiếp dẫn người xông vào. Việc này, việc này mà Mộ gia tìm được cớ nào đó hợp lí, thiếu gia tuyệt đối sẽ bị giáo huấn một lần. Chân Võ vừa định nhắc nhở Lục Thủy, nhưng Lục Thủy đã nhanh chóng đáp lại: "Không có vấn đề, chỉ là ta hi vọng Mộ gia sẽ không để ta chờ đến ngày mai." Chân Võ và Chân Linh hơi kinh ngạc, thiếu gia không trực tiếp xông vào sao? Trên đường đi bọn hắn luôn có cảm giác thiếu gia có chút nóng vội. Là ảo giác à? Người đàn ông trung niên kia lập tức cười nói: "Lục thiếu gia yên tâm, việc này tộc trưởng đã phân phó, dù bận hơn nữa cũng sẽ không để Lục thiếu gia phải chờ tới một ngày, chẳng qua sáng sớm nay phát sinh một số việc quan trọng không thể bỏ được." Lục Thủy cũng không quá để ý, người đàn ông trung niên kia vốn cho rằng Lục Thủy sẽ hỏi tiếp là chuyện gì, không nghĩ tới vị Lục thiếu gia này là không có chút để tâm nào. Người đàn ông trung niên lại nói: "Lục thiếu gia mời tới bên này nghỉ ngơi một chút, tộc trưởng chúng ta xử lý tốt công việc sẽ lập tức đến mời Lục thiếu gia. Nếu Lục thiếu gia có nhu cầu gì có thể nói cho chúng ta biết, chúng ta sẽ cố gắng đáp ứng thật tốt." Lục Thủy gật gật đầu, kì thực hoãn lại một chút cũng tốt, hắn có thể có thêm chút thời gian đọc sách. Nếu không thật sự không có cảm giác an toàn. Đương nhiên hắn cũng không cho rằng Mộ gia thực sự có chuyện gì, chẳng qua người tới từ hôn lại là một vãn bối như hắn, cho thấy Lục gia rõ ràng là xem thường Mộ gia, nên có lẽ Mộ gia muốn giữ lại cho mình chút mặt mũi mà thôi. Loại sự tình này Lục Thủy cũng không quá để tâm, hắn đến đây là vì Mộ Tuyết, không phải Mộ gia. Đối với hắn, cả hai vốn chẳng liên quan gì đến nhau. Hoàn toàn không có ý gì khác. Đại sảnh Mộ gia. Nhận được báo cáo, Mộ Uyên có chút tự giễu nói: "Lục thiếu gia rất biết cho lão gia hỏa chúng ta mặt mũi nha, thế mà lại không nháo." Bọn hắn xác thực chờ mong vị Lục thiếu gia này trực tiếp đem người xông vào, như vậy bọn hắn có thể danh chính ngôn thuận nhắc đến chuyện từ hôn, sau đó đáp ứng rồi đem đám người Lục Thủy đuổi ra ngoài. Như vậy việc từ hôn cũng sẽ thuận buồm xuôi gió qua đi. Nếu thế thì kể cả chuyện có truyền ra bên ngoài cũng là bọn hắn từ hôn chứ không phải bị từ hôn. Lục gia cũng sẽ không có gì để nói. Đáng tiếc đối phương lại không như bọn họ nghĩ, ngoan ngoãn hiểu chuyện giữ lại mặt mũi cho bọn họ. "Xem ra Lục thiếu gia dù bình thường vô tri, nhưng loại đại sự này cũng không dám tùy ý làm bừa, hẳn là đã được vợ chồng Lục gia đặc biệt dặn dò qua." Mộ Khương ngồi bên dưới suy tư nói. Mộ Trạch lại nói: "Có tiếp tục kéo dài thời gian không? Kéo tới khi nào đối phương náo lên." "Không cần như vậy." Mộ Uyên lắc đầu thở dài nói: "Nếu đối phương đã chịu cho chúng ta mặt mũi này, chúng ta cũng không có lí do gì đi làm tiểu nhân. Dù sao cũng cần phải đối mặt." "Thế nhưng sợ là Lục thiếu gia chỉ là nhất thời ẩn nhẫn, đến chiều không đợi được nữa sẽ bộc phát." Mộ Khương có chút lo lắng. "Chuẩn bị tâm lý cho tốt đi, không thể để chút chuyện nhỏ này làm kinh sợ được, chẳng qua cũng chỉ là ném nhiều hơn chút mặt mũi mà thôi." Mộ Uyên tự giễu nói, trọng giọng nói còn mang theo chút đắng chát.