Ở một nơi khác, nhóm người Đông Phương Trà Trà cũng cảm nhận được khí tức đáng sợ kia.
Các nàng cũng khó mà cử động.
An Ngữ có chút bất ngờ, thêm một chút hoảng hốt.
Hòn đảo này không đơn giản, có lẽ thật sự có vị Tà Thần kia.
Uy áp đáng sợ này, khiến nàng hoàn toàn không thể phản kháng.
Mà sau khi nghe được đối phương rống giận, An Ngữ rất muốn biết, đến tột cùng là ai xuất thủ.
Nhưng mà khó khăn đi chăng nữa nàng cũng đang nghĩ biện pháp liên hệ người bên ngoài.
Hiện tại Đông Phương Trà Trà hoàn toàn không nhúc nhích được, âm thanh kia dọa đầu óc nàng càng thêm mơ hồ.
Chẳng phải đã nói chỉ có trọng bảo thôi mà? Sao sẽ có vật đáng sợ đến vậy?
Hương Dụ không nghĩ nhiều, nàng chỉ muốn bảo vệ Trà Trà tiểu thư thật tốt.
Mà ngay lúc này, sức mạnh phía bên trong lại bùng nổ một lần nữa, hình như bọn họ bắt đầu giao thủ.
Một tiếng "ầm" vang lên, các nàng chịu đựng dư âm đáng sợ hơn.
Phàm là không cẩn thận, đều có thể gặp bất trắc.
—— ——
Lục Thủy nhìn chằm chằm giữa hố lớn, lúc này đối phương đã thức tỉnh, có điều lúc đối phương tỉnh lại, Bát Pháp Sát Trận lại công kích một lần nữa.
Đã động thủ rồi, lúc mấu chốt ai nói nhảm với ngươi?
Sau khi đón nhận hai lần công kích, rốt cục mãnh thú kia không nói thêm gì nữa, nó mang theo sức mạnh đáng sợ muốn xông ra hố lớn, nó muốn nhìn xem đến tột cùng là ai động thủ với nó.
Thế nhưng vừa mới phóng tới miệng hố, vô số xích sắt lập tức quấn lấy nó, quấn thật chặt, nó vùng vẫy mấy lần thì nhận ra không cách nào thoát được.
Nhưng mà nó thấy được, thấy là ai động thủ với nó.
Một kẻ nhân loại, nhân loại rất bình thường.
Nhân loại rất nhỏ yếu.
"Loài người kia, gan chó của ngươi thật lớn." Mãnh thú hậm hực nhìn Lục Thủy, tiếng nói uy vọng vang khắp tám hướng.
Lục Thủy đứng tại chỗ nhìn nó, sau đó mở miệng nói:
"Một con gia súc mà thôi."
"Gào!!!!!" Mãnh thú kia phẫn nộ, nó giãy giụa mấy lần, lạnh lùng nói:
"Nhân loại ngu xuẩn, ngươi dám cả gan nói lại lần nữa thử xem?"
Lục Thủy khinh thường, hoàn toàn không muốn mở miệng, mà khinh thường như vậy chỉ càng chọc tức đối phương.
"Nhân loại, ta muốn ngươi chết." Sức mạnh đáng sợ đang bắt đầu xung kích vào bát phương trận pháp.
Lục Thủy nhìn đối phương, ánh mắt không hề có tình cảm, nói:
"Bát Phương Pháp Trận, giết."
Tiếng nói Lục Thủy vừa dứt, cột sáng ở rìa trận pháp sáng lên, vô số công kích phóng tới mãnh thú kia.
Tiếng nổ ầm ầm, tiếng rống giận liên tục truyền ra.
Ánh sáng chói mắt làm cho tất cả mọi người không thể nào nhìn thẳng.
"Nhân loại đáng chết, ngươi cho rằng ngươi có thể giam giữ ta bao lâu? Ngươi cho rằng thế này mà giết chết được ta sao?"
"Ta sẽ bắt ngươi trả giá thật lớn, ta sẽ cho ngươi bỏ ra giá cao nặng nề."
Bát phương trận pháp tăng cường công kích, Lục Thủy kiểm soát Bát Phương Pháp Trận không ngừng công kích, đồng thời cũng liên tục chăm chú nhìn đối phương.
Ầm!!
"Gừ, nhân loại, là ngươi ép ta."
Vào lúc này, một tia sáng trắng lóa nở rộ giữa hố to..
Sức mạnh giống như vòng tròn bắt đầu khuếch tán ra bên ngoài.
Lục Thủy nhìn ánh sáng này, chân mày cau lại.
"Thật là khó giải quyết."
Tiếp theo hắn dùng Bát Phương Trận Pháp hộ tống trước mặt.
Ầm một tiếng, vòng sáng quét ngang qua.
Lục Thủy đứng ở nơi đó, thân hình không nhúc nhích, nhưng quần áo trên người bị sức mạnh thổi bay phất phới.
Sau đó, vòng sáng quét thẳng qua cột sáng, cột sáng và vòng sáng bắt đầu đọ sức. Trong khoảnh khắc, vòng sáng xuyên qua cột sáng tác động đến thảo nguyên Hoang Vu.
Lạc Phong ở đằng trước nhất, hắn liều mạng kích hoạt pháp bảo phòng ngự.
Đây vốn không phải là lúc để đau lòng, mà là thời điểm có thể sống sót hay không.
Chân Võ và Chân Linh cũng hứng chịu lượt công kích to lớn, cũng may là ở phía sau Lục Thủy, đã giảm được một chút uy lực của vòng sáng.
Đa phần hiệu lực của vòng sáng bị suy yếu, nhưng những người khác vẫn khó mà chống cự.
Hai nàng An Ngữ và Hương Dụ đều kích hoạt bảo vật của mình, thế nhưng sức mạnh vẫn đang không ngừng đánh tới.
Bắt đầu xuất hiện vết thương.
Đông Phương Trà Trà có một pháp bảo hộ thân, nhưng là bị động, nàng không có cách nào chủ động kích hoạt.
Nhất là khi được các nàng Hương Dụ bảo hộ, càng khó kích hoạt.
Nàng rất sốt ruột, thế nhưng khó mà cử động.
An Ngữ hơi mệt mỏi, trong đó rốt cuộc là người cấp nào đang đọ sức?
Thảo nguyên Hoang Vu có khác thường, hiển nhiên đã kinh động đến rất nhiều người.
Một số người ở bên ngoài đều muốn đi vào xem xét một phen.
Nhưng mà bất luận mọi người dùng biện pháp gì, cũng sẽ bị lạc hướng ở phía ngoài cùng.
"Mê trận thật lợi hại, có đại sư trận pháp không?"
"Bên trong có cường giả đọ sức, không nên tới quá gần, sẽ chết người đấy."
Mặc dù rất nguy hiểm, nhưng rất nhiều người đều muốn đi vào.
Người Lục gia càng muốn vào hơn, đây không phải vấn đề có nguy hiểm hay không, mà là bên trong có thể sẽ có manh mối quan trọng.
Thế nhưng cho dù bọn họ có muốn tiến vào chăng nữa, đều không có cách nào xông thẳng vào bên trong, kể cả ngự kiếm phi hành cũng giống vậy.
Ầm!!!
Bỗng nhiên, một tiếng nổ thật lớn khiến cho mặt đất rung động.
Sau đó ở trung tâm thảo nguyên Hoang Vu truyền đến tiếng rống giận kinh thiên động địa:
"Nhân loại, ngươi còn có chiêu thức gì, cứ việc đem hết ra đi, sau đó ta xem ngươi dùng thứ gì để trói ta.
Hôm nay ta muốn đại khai sát giới, ta muốn dùng máu của nhân loại thấp kém, đến tiêu trừ phẫn nộ của ta.
Ai cũng đừng hòng trốn."
Âm thanh thật đáng sợ, đủ để rúng động lòng người.
Hơn nữa âm thanh này mang theo một loại uy áp làm cho ai cũng không thể xem nhẹ.
Lúc này, một số người bên ngoài thảo nguyên Hoang Vu, bắt đầu muốn rút lui.
Chỉ có ít người vẫn muốn tiến vào tìm tòi hư thực, số còn lại không phải quan sát, thì chính là lặng yên rời đi.
Nơi này thật đáng sợ, vượt quá sức tưởng tượng.
—— ——
Lục Thủy gạt tầng phòng ngự phía trước.
Hắn nhìn sát trận đã bị phá nát trên không trung, trầm mặc không nói.
Tiếp theo hắn nghe được tiếng vỡ vụn.
Răng rắc, đột nhiên Bát Phương Pháp Trận nứt ra vô số vết rách, cột sáng ở phía trên cũng duy trì không được bao lâu.
Bát phương trận pháp tổn hại nặng nề.
Có điều con mãnh thú kia cũng không tốt hơn là bao.
Cả người nó đều là vết thương, hơn nữa trở nên suy yếu cực kỳ.
Nhưng mặc dù suy yếu như thế, cũng không phải là đối thủ mà Lục Thủy có thể đối kháng chính diện.
Cũng may Bát Phương Khốn Trận còn có thể kiên trì.
"Nhân loại, ngươi không giết chết được ta." Mãnh thú kia nhìn chằm chặp Lục Thủy.
Lục Thủy bình tĩnh nhìn đối phương, không nói gì, sau đó đưa tay trực tiếp vận dụng Bát Phương Pháp Trận.
Hắn cần phải công kích đối phương, cần phải tìm được nhược điểm trí mạng của đối phương từ trong công kích.
Trong chốc lát, vô số công kích lại hướng về phía mãnh thú lần nữa.
Công kích này gây ra không ít vết thương cho mãnh thú, nhưng không có trí mạng.
"Nhân loại vô dụng, chờ ta thoát khỏi xiềng xích, ta phải ăn sống nuốt tươi ngươi." Mãnh thú kia mang theo sát ý cùng với hận ý nồng đậm.
Lục Thủy vẫn nhìn đối phương, phát hiện chân trước của đối phương đã che mất công kích của Bát Phương Pháp Trận, mà công kích này là nhắm vào vị trí trước ngực.
Lục Thủy nhíu mày, mãnh thú này bình thường không phòng ngự.
Tiếp theo, Lục Thủy điều động tất cả trận pháp còn lại, nhắm thẳng đến ngực đối phương.
Trong chớp nhoáng này, vô số công kích gầm thét hướng về một chỗ.
Mãnh thú thấy thế, nhất thời giận dữ:
"Nhân loại, ngươi dám."
Ầm!!!
Tất cả công kích đều đánh vào phía trước mãnh thú.
Không bao lâu sau, công kích ngừng lại.
Đối phương còn sống.
"Nhân loại, ngươi biết không? Ngươi hoàn toàn chọc giận ta." Giọng nói của mãnh thú tưởng chừng như muốn phát điên.
Nhưng mà Lục Thủy cười.
Rốt cuộc cũng tìm được.
Lúc này hắn thấy được, nhìn thấy được trái tim bị bại lộ trước ngực mãnh thú.
Một trái tim đang đạp, còn đen kịt hữu lực.
"Tim thật sự là đen mà."