Giọng nói vang lên, tất cả mọi người đồng loạt nhìn sang, bọn hắn thật không nghĩ tới, vào lúc này cũng sẽ có người tới gần.
Mà nhìn người đang đi tới, Chân Võ và Chân Linh trong nháy mắt ngây ngẩn cả người, ngay cả nhóm người Đông trưởng lão cũng nhíu mày lại.
Từ phía sau đi tới, thế mà lại là Lục Thủy.
Ngoài ý muốn của Chân Võ Chân Linh, thiếu gia bọn họ vẫn còn ở đây, cũng ngoài ý muốn của Đông trưởng lão, Lục Thủy không có bị bắt được.
Lục Thủy đến đây, Chân Võ Chân Linh liền lo lắng, đây còn không phải là đi tìm chết sao?
Chân Võ lập tức nói:
"Chân Linh, ngươi mang theo thiếu gia rời đi, để ta giữ chân bọn họ."
Chân Linh cắn răng, cuối cùng gật gật đầu.
Nhóm người Đông trưởng lão mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng người này chủ động đưa tới cửa như vậy, cũng coi như là chuyện tốt.
"Bao vây chúng, đừng để chúng chạy thoát."
Đám người kia nhanh chóng đem mục tiêu trở thành Lục Thủy. Bọn họ đương nhiên đều biết chỉ cần bắt được người này thì chắc chắn có thể khống chế được hai tên địch thủ khó chơi kia.
Chân Võ và Chân Linh cảnh giác nhìn xung quanh, lần này bọn họ thực sự không chạy được.
"Thiếu gia, ngài không nên tới đây." Chân Võ có chút tức giận, thiếu gia này thực sự là quá không coi ai ra gì, chỉ tùy ý làm bậy, cố gắng của bọn họ đều uổng phí.
Chân Linh tuy không nói gì, nhưng cũng cảm thấy khó chịu.
Thiếu gia bọn họ chỉ toàn rước phiền đến cho bọn họ.
Ta không đến các ngươi còn không phải chết chắc rồi? Lục Thủy không nói chuyện, mà nhìn đám người Đông trưởng lão.
Trong lòng hắn thầm tính toán, thuận tiện nghĩ xem nên dùng kỹ năng gì cho thích hợp.
Rất nhanh đã đưa ra quyết định.
"Chúng ta cũng không xác định được trong tay ngươi có kỳ thư hay không, nhưng trên người ngươi khẳng định có bảo vật, nếu giao ra, chúng ta sẽ không tra tấn ngươi.
Nhưng muốn sống là không thế nào.
Ngươi sống thì chúng ta sẽ phải chết.
Những người ở đây cũng không ngu ngốc." Đông trưởng lão nói với Lục Thủy.
Đông trưởng lão nói rất thẳng thắn, giống với những gì họ nói trước đó, cung đã lên dây không thể không bắn.
Đã làm thì phải làm đến cùng, mặc kệ sai hay đúng.
Bởi vì quay đầu chính là cái chết.
Nhìn thấy những người này dự định động thủ, Chân Võ Chân Linh lập tức đứng phía trước chắn cho Lục Thủy.
Bọn hắn dù liều chết cũng phải tìm được cơ hội đột phá vòng vây.
Lục Thủy lại một bước phóng ra, thời điểm vượt qua Chân Võ bình tĩnh nói:
"Lui ra đi."
Chân Võ và Chân Linh kinh hãi, thiếu gia lại định giở trò gì nữa?
Chân Linh lập tức mở miệng, giờ không phải lúc để hồ nháo:
"Thiếu gia, người..."
Chỉ là vừa mới thốt ra được mấy chữ, Chân Linh đã không nói nên lời, bởi vì lúc này, khí tức đã của Lục Thủy thay đổi.
Biến hóa đến mức nghiêng trời lệch đất.
Lục Thủy vẫn bình tĩnh đứng đó, nhưng mọi thứ xung quanh hắn đều biến đổi, khí tức quanh hắn cuộn trào, lực lượng mạnh mẽ dao động.
Hắn cao ngạo đứng ở nơi đó, phảng phất như chỉ cần giơ tay nhấc chân là có thể ảnh hưởng đến vạn vật.
Hắn lúc này khiến cho người ta không hiểu thấu tim đập chân run.
Chân Linh Chân Võ liếc nhau một cái, xác nhận đây không phải ảo giác.
Thế nhưng thiếu gia của bọn hắn sao lại có được loại khí tức đáng sợ như vậy?
Tả Hữu hộ pháp cùng Đông Tây trưởng lão đối với Lục Thủy lúc này cũng mang theo một tia kiêng kị.
Thế nhưng đối phương thoạt nhìn vẫn chỉ ở nhị giai.
"Bắt lấy hắn." Đông trưởng lão nói với những đệ tử Vô Diện môn.
Những người kia tuy không tình nguyện, nhưng vẫn lao về phía Lục Thủy.
Lục Thủy quan sát những người này, bình tĩnh nói:
"Cùng lên đi, như vậy các ngươi may ra còn có một tia hi vọng."
"Cuồng vọng, phế hắn đi." Đông trưởng lão lập tức nói.
Không biết vì cái gì, Đông trưởng lão có một loại xúc động muốn chạy thoát.
Tả Hữu hộ pháp cũng cảm thấy thế, thậm chí còn thực sự dự định chạy trốn.
Nhưng lúc này Lục Thủy đã động thủ, hắn vươn một bàn tay ra, bình tĩnh nhìn những người còn lại, nói:
"Thiên Định Bát Phương."
Vào giờ khắc này, trên không trung ngưng tụ vô số những xích sắt vô hình, những xích sắt này trong nháy mắt quét sạch đám đệ tử của Vô Diện môn.
Kể cả những người đã lên tới tam giai cũng không thể chống cự, trực tiếp bị xích sắt bao trùm.
Sau đó những xích sắt này cuốn lấy nhóm người Đông trưởng lão.
Nhóm người Đông trưởng lão mặc dù kinh ngạc, nhưng bọn hắn vẫn còn năng lực phản kháng.
Ngay sau đó bọn hắn không ngừng công kích xích sắt, muốn thoát khỏi sự trói buộc.
Thế nhưng ngoài ý muốn của bọn hắn, mặc kệ dùng cách nào công kích xích sắt cũng không hề gây ra bất kì thiệt hại nào đáng kể cho nó.
Bọn hắn có chút sợ hãi.
"Vị bằng hữu này, có chuyện gì từ từ nói, chúng ta chỉ là nhất thời hồ đồ mới làm như vậy!"
"Công tử, tỷ muội chúng ta làm nô tỳ cho ngài cũng được, công tử hạ thủ lưu tình!"
Tất cả mọi người đều nhìn ra người này bất phàm, nếu tiếp tục như vậy, ai biết được sẽ phát sinh chuyện gì.
Trước cứ tránh một kiếp rồi nói sau.
Nhưng Lục thủy cũng không có nửa điểm phản ứng.
Lục Thủy nhìn phong cấm trận pháp bên ngoài, bình tĩnh nói:
"Chân Võ."
Chân Võ vốn vẫn còn đang kinh hãi, nghe Lục Thủy gọi lập tức lấy lại tinh thần đáp:
"Có thuộc hạ."
Chân Võ vẫn có chút mê mang, chính xác mà nói, Lục Thủy bây giờ quá mức không thể tin nổi.
Người này có chỗ nào giống với đại thiếu gia phế vật kia, chỗ nào giống với đại thiếu gia ngu dốt chỉ biết khoe khoang bản thân kia.
Hiện tại Lục Thủy chính là rồng phượng trong nhân loại, là tuyệt thế thiên kiêu.
"Trong Tu Chân giới, có ai thân phận vừa đặc thù vừa thần bí không?" Thanh âm của Lục Thủy truyền tới, vẫn bình tĩnh như cũ.
Chân Võ suy tư một lát rồi đáp:
"Đại khái có ba người."
"Ba người nào?" Lục Thủy hỏi.
"Người thứ nhất là Hợp Hoan tông chủ, là một vị cường giả lúc bấy giờ, cũng là người thành lập Hợp Hoan tông, truyền dạy phương pháp song tu vô thượng. Không ai biết lai lịch, mục đích của người này, ngay cả giới tính cũng không biết.
Nhưng từ khi Hợp Hoan tông thành lập đến nay cũng chưa từng chủ động khiêu khích bất kỳ thế lực nào ở Tu Chân giới.
Mặc dù nhìn như Ma Đạo, nhưng bọn họ kì thực rất quy củ.
Cho đến tận bây giờ cũng chưa có người nào từng nhìn thấy Hợp Hoan tông chủ."
Lục Thủy nhíu mày lại, tuy đủ thần bí nhưng lại là nam nữ bất phân.
"Tiếp tục." Lục Thủy nói.
Chân Võ mặc dù không biết đại thiếu gia nhà họ muốn làm gì, nhưng vẫn tiếp tục nói:
"Người thứ hai là chủ nhân của Thiên Cơ các, Thiên Cơ Lâu Vũ.
Người này đã mở ra Thiên Cơ các, tương truyền hắn thân ở hiện tại mà sống trong tương lai, có thể nhìn thấu vận mệnh vạn vật, nhìn thấy quá khứ và tương lai, thậm chí có thể tác động đến sự sống và cái chết.
Người này cũng chỉ nghe danh thiên hạ, chưa có ai từng nhìn thấy hắn."
Rác rưởi, đây là ý nghĩ đầu tiên của Lục Thủy.
Cái gì mà nhìn thấu vận mệnh vạn vật, cái gì mà nhìn thấy quá khứ tương lai, còn không phải một khóc hai nháo đuổi vợ chồng hắn đi sao.
Năm đó bọn hắn cũng nghe qua danh tiếng Thiên Cơ Lâu Vũ, còn đặc biệt tìm hiểu một chút.
Mục đích chính là nhờ đối phương tìm cách giúp Mộ Tuyết mang thai.
Đối phương thì tốt rồi, vừa trông thấy vợ chồng bọn hắn đã như muốn dùng thuật ẩn thân đem bản thân làm như chưa từng tồn tại, gấp đến độ thiếu chút nữa dùng đao tự sát.
Sau đó dùng một bộ dáng đáng thương, nói gì mà trên có già dưới có trẻ, gì mà hắn chỉ là một học giả nho nhỏ.
Căn bản chính là có tiếng mà không có miếng.
Hồ ngôn loạn ngữ.
Lời đồn quả thật không nên tin.
Mãi về sau hắn mới nghĩ tới, tên kia có phải hay không tại người giả bị đụng.
Sớm biết đã tiễn đối phương một đoạn đường.
Lục Thủy đương nhiên cũng từ bỏ người này, nói:
"Còn người cuối cùng?"
Chân Võ sửa sang lại một chút, nói:
"Người thứ ba là tông chủ của Ẩn Thiên tông, hiểu biết về Ẩn Thiên tông ở tu chân giới cực kì mơ hồ, bọn hắn rất ít khi lấy thân phận của tông môn hành tẩu ở tu chân giới.
Nhưng chỉ cần là giết người, bọn hắn chắc chắn sẽ lưu lại danh hào tông môn, đạo hiệu cá nhân, bất quá cũng sẽ không để bản thân bại lộ trước công chúng.
Cho nên đệ tử Ẩn Thiên tông có thể nói là ẩn nấp cực kì kĩ, mà tông chủ lại càng ẩn sâu hơn, đến nay cũng không ai biết được người này rốt cuộc có tồn tại hay không, lại nói một chút tin đồn về người này cũng không có.
Giới tính, tu vi, đạo hiệu, truyền thừa, hết thảy đều không rõ.
Thậm chí có người còn hoài nghi, Ẩn Thiên tông căn bản không có tông chủ.