Lục Thủy đợi không bao lâu đã thấy Kỳ Khê trở lại, nàng đưa cho hắn một viên đá và một hạt châu:
"Thiếu gia, đây là một viên Kim Nguyên Thạch, một viên là Mộc Linh Châu, sức mạnh ẩn chứa bên trong đều thuộc cấp bậc đỉnh phong của nhị giai."
Đồ vật có sức mạnh thấp hơn thực sự quá khó tìm, ở đây chỉ có thể tìm thấy loại này mà thôi.
Lục Thủy nhìn qua hai thứ này, gật gật đầu.
Kỳ Khê liền tự giác lui ra ngoài viện.
Lục Thủy cũng không quản Kỳ Khê, mà cầm Kim Nguyên Thạch lên xem xét.
Hắn đem Kim Nguyên Thạch đặt ở trong tay, mở ra Hữu Vi Pháp. Thời điểm Hữu Vi Pháp được mở ra, một trận pháp nhỏ bảy màu xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Sau đó, trận pháp bắt đầu hấp thụ sức mạnh bên trong Kim Nguyên Thạch.
Hành động của Lục Thủy cũng không gây ra bất luận sự chú ý nào, hắn cảm thụ lực lượng được hấp thu, không khỏi nhíu mày.
"Chậm hơn so với dự kiến, hấp thu xong một viên Kim Nguyên Thạch đại khái mất tới một ngày. Như thế muốn tăng lên tam giai nhanh nhất cũng phải bảy ngày."
Lục Thủy lắc đầu, xem ra hắn chỉ có thể trông cậy vào Vô Vi Pháp, hiệu quả của Hữu Vi Pháp thực sự rất chậm. Cứ như vậy, nếu muốn rung chuyển mấy vị đại lão trong tộc, ít nhất cũng phải mất tới mấy tháng.
Mặc dù hắn có thể đi từ hôn, nhưng cái này không đồng nghĩa với việc hắn có thể đồng ý cưới người khác.
Có trời mới biết mấy vị đại lão kia muốn tìm cho hắn người nào.
Mà muốn từ chối, tất nhiên phải có thực lực rung chuyển bọn họ.
Đến lúc đó, chân đạp Tam Trưởng lão, quyền đấm Đại Trưởng lão, mắt trừng khóc Nhị Trưởng lão. Sau đó hỏi một câu, còn ai muốn lên nữa không.
Khụ khụ!
Dừng những suy nghĩ hoang tưởng hão huyền này lại, Lục Thủy liền bắt đầu hấp thụ lực lượng của Kim Nguyên Thạch.
Nhân tiện đọc tiếp Thiên Địa Trận Văn.
Có thể nói là đồng thời tu luyện cả Hữu Vi Pháp và Vô Vi Pháp.
Đến lúc mặt trời mọc, Đông Phương Lê Âm đi tới ngoài viện.
"Phu nhân." Kỳ Khê lập tức cung kính kêu lên.
Đông Phương Lê Âm nhìn về phía sân nhỏ, hỏi:
"Thiếu gia đi ra đọc sách lúc mấy giờ?"
Kỳ Khê lập tức đáp:
"5h6'."
Đông Phương Lê Âm thở dài:
"Lúc nên làm thì lại không làm cho tốt, giờ có chuyên tâm làm cũng vô dụng."
Chọn một công pháp bình thường, sau đó giả vờ giả vịt tu luyện không tốt sao?
Nếu như vậy thì kể cả không có thành tựu gì, tốt xấu cũng coi như có cố gắng, đám Trưởng lão trong tộc kia cũng sẽ không có gì để nói.
Thế nhưng đứa con này của nàng lại không nắm bắt được điểm đó.
"Trở về nghỉ ngơi đi."
Đông Phương Lê Âm nói.
"Tạ Phu nhân." Kỳ Khê đáp.
Sau đó liền lui ra.
Sau khi Kỳ Khê rời đi, Đông Phương Lê Âm cũng đi vào trong sân, ngay khi nàng bước vào thì Lục Thủy nhìn sang.
Thấy mẹ mình tới, Lục Thủy đặt quyển Thiên Địa Trận Văn xuống, gọi một tiếng:
"Mẹ."
Kỳ thật hắn không hề thích việc mẹ hắn mới sáng sớm đã đến tìm, bởi vì hầu hết các bữa cơm của hắn đều là do mẹ hắn một mực đòi tự xuống bếp nấu.
Quá khó ăn.
Đông Phương Lê Âm ngồi một bên cười nói:
"Sao lại nhìn mẹ như vậy? Cứ như mẹ sẽ hại con không bằng."
Lục Thủy chỉ có thể nói sang chuyện khác:
"Cha đâu rồi ạ?"
Đông Phương Lê Âm thở dài một tiếng, có chút cô đơn nói:
"Xuống núi rồi, nói là thiết bị trong trấn cần đổi mới nên muốn đi xuống xem một chút, bữa sáng cũng chưa ăn, cũng không biết bao nhiêu năm rồi chưa ăn bữa sáng với mẹ."
Nhìn thấy mẹ mình thở dài như vậy, Lục Thủy cũng cảm thấy cha mình quá đáng. Hắn đang do dự có nên nói cha hắn một chút hay không, dù sao thì mẹ hắn qua mấy năm nữa là thành bà lão năm mươi.
Mặc dù nhìn bề ngoài không khác biệt lắm so với tiểu cô nương hơn hai mươi tuổi.
Chỉ là rất nhanh hắn liền từ bỏ, bởi vì vừa đảo mắt mẹ hắn đã cười nói:
"Nhưng cũng không có vấn đề gì, dù sao cơm trưa và cơm tối cha con ăn đều là do mẹ tự tay làm."
Lục Thủy: "..."
Là hắn hiểu lầm cha, đột nhiên phát hiện cha mình cũng thật vất vả.
Thảo nào đôi khi hắn lại thấy cha và mẹ tranh nhau xuống bếp.
Lúc này Đông Phương Lê Âm lại nói:
"Được rồi, cha con không ở đây, con ăn sáng với mẹ đi."
Nghe được câu này, Lục Thủy lập tức đứng dậy, sau đó gắp mấy miếng điểm tâm nhét vào trong miệng, nhanh chóng nói:
"Mẹ, con ăn no rồi, để con xuống núi xem cha bận bịu thế nào."
Không chờ Đông Phương Lê Âm đáp lại, Lục Thủy trực tiếp chạy ra ngoài.
Nhìn con mình như vậy, Đông Phương Lê Âm lắc đầu cười nói:
"Con trai ngốc, cha con đã không ăn, mẹ chắc chắn sẽ không tự mình nấu bữa sáng nữa. Mẹ xuống bếp đều là vì cha con, con chẳng qua chỉ là tiện tay mà thôi."
-- --
Lục Thủy vừa bước ra khỏi Lục gia, Chân Võ và Chân Linh lập tức xuất hiện trước mặt hắn.
Chân Võ cung kính nói:
"Thiếu gia, Tam Trưởng lão có lệnh, bởi vì chuyện hôm trước nên không thể để cho thiếu gia có bất kỳ sơ xuất nào."
Lục Thủy cũng không nói gì thêm, cũng chỉ tiếp tục đi lên phía trước. Đây là đang lo lắng hắn sẽ chạy trốn sao?
Chuyện thú vị như từ hôn, làm sao hắn lại phải trốn chứ?
Hay là lo lắng hắn lại đến chỗ yêu vật tìm đường chết?
Nhưng cũng không quan trọng, hắn chỉ muốn xuống núi nhìn một chút xem trấn nhỏ hiện tại đã đuổi kịp thời đại hay chưa.
Dù sao Tam Trưởng lão cũng đã đáp ứng rồi.
Lúc xuống núi, Lục Thủy một tay cầm Kim Nguyên Thạch, một tay cầm Thiên Địa Trận Văn đọc.
Nhìn qua giống như một thư sinh chăm chỉ học tập
Chân Võ và Chân Linh vừa nhìn vừa thở dài trong lòng, Đại Thiếu gia đang diễn cho bọn hắn xem sao?
Nhưng mà, thế này cũng có chút cường điệu quá mức rồi?
Chăm chỉ cũng không phải làm như vậy đâu.
Hôm qua bọn hắn nghĩ rằng Thiếu gia nhà bọn họ thực sự mạnh lên, nhất thời đều bị hù dọa, hiện tại xem ra hôm qua chỉ là may mắn mới có được một màn biểu diễn phi thường như thế.
Một lúc sau, Lục Thủy đã đi tới trấn nhỏ Thu Vân.
"Cha ta ở đâu?"
Lục Thủy hỏi.
Chân Võ lập tức trả lời:
"Tộc trưởng ở phía tây của trấn nhỏ."
Lục Thủy gật đầu, sau đó đi về phía tây của trấn. Nhưng chưa đi được mấy bước, lại đột nhiên cảm giác có cái gì đó bay tới.
Trong nháy mắt lúc vật kia đập tới, Lục Thủy lui về sau một chút, vật kia liền trực tiếp rơi xuống trước mặt hắn.
Là một quả táo đã bị cắn một miếng.
"Ồ, đây không phải là Lục Đại Thiếu gia, Lục Thủy sao? Đã nhiều năm không gặp, suýt chút nữa đã không nhận ra ngươi."
Phía bên phải đằng trước Lục Thủy đột nhiên truyền đến một giọng nói âm dương quái khí.
Lục Thủy quay đầu nhìn sang, là một thiếu niên trẻ tuổi, nhưng mà hắn cũng không nhận ra được là ai.
Thấy Lục Thủy nhìn sang, thiếu niên kia lại nói:
"Lục Đại Thiếu gia, trái táo của ta không nện vào ngươi chứ?"
Lục Thủy liếc hắn một cái nói:
"Vả miệng."
Nghe Lục Thủy nói, Chân Võ lập tức động thủ.
Âm thanh giòn giã vang lên.
Thiếu niên kia bị đánh trực tiếp té lăn trên đất, thật sự choáng váng, vì cái gì mà vừa tiến lên đã đánh người rồi?
Lục Thủy nhìn người kia nói:
"Ăn nói cho lễ phép, nếu không người ta sẽ cảm thấy trí tuệ của ngươi có vấn đề đó."
Nói chuyện âm dương quái khí, đây không phải là đưa tới cửa cho người ta đánh sao?
Bất đắc dĩ, Lục Thủy chỉ có thể phối hợp với hắn.
Thiếu niên kia che mặt đứng lên, phẫn nộ nói với Lục Thủy :
"Lục Thủy, người khinh người quá đáng!"
Chân Võ, Chân Linh bên cạnh chờ lệnh, tùy thời có thể lập tức động thủ.
Lúc này Lục Thủy mà ra lệnh, bọn hắn nhất định phải nghe theo.
Ở bên ngoài, nếu như không nghe lời của Lục Thủy, thì Thiếu gia bọn họ sẽ bị chế giễu là không thể chỉ huy người của Lục gia.
Mà lúc đó sẽ là tình huống như thế nào?
Phải biết, dù Lục Thủy có là phế vật thì cũng là Đại Thiếu gia của Lục gia, không nể mặt hắn chính là không cho Lục gia mặt mũi.
Lục Thủy để bọn họ vả miệng người kia, nếu Chân Võ và Chân Linh không hợp tác, người chết đầu tiên chính là bọn họ, bởi vì tính ra bọn họ mới là người làm mất mặt mũi của Lục gia.
Lục Thủy nhìn thiếu niên kia, không muốn nói chuyện cùng hắn nữa.
Mà lúc này đây, một số người vội vàng chạy tới chỗ thiếu niên, luống cuống hỏi: "Chủ nhân, người không sao chứ?"
"Thiếu gia, đối phương là Nhị Thiếu gia Kiều gia, Kiều Càn. Hình như có việc đến tìm Tam Trưởng lão. Nghe người dẫn đội cũng là một tiền bối trong gia tộc giống như Tam Trưởng lão." Chân Linh lo lắng Lục Thủy tiếp tục làm loạn, cố ý nhắc nhở Lục Thủy một chút.
Hy vọng Lục Thủy sẽ không dại dột mà đi lên.
Dù sao người của đối phương cũng không yếu, đến lúc thật sự xảy ra việc gì, thân là hậu bối sẽ bị coi như không hiểu chuyện, người mất mặt cuối cùng vẫn chính là Lục Thủy.