Làn da trắng hơn, cũng không còn thô ráp như trước, mái tóc vốn y như cỏ khô cũng không còn khó coi như vậy, gương mặt nhỏ nhắn sạch sẽ, đôi mắt to ngập nước, tràn ngập linh khí.
Vết thương trên trán còn chưa khỏi hẳn, hiện giờ vẫn quấn băng gạc, nhìn càng tỏa ra chút nhu nhược, khiến người ta sinh lòng thương tiếc.
Tuy Cố Thanh Thanh hiện giờ không tính là đại mỹ nhân, nhưng thay đổi hơn Cố Thanh Thanh lúc trước rất nhiều, cộng thêm hiện giờ cô mặc quần áo mới, chiếc áo hoa màu lam trên nền trắng, cả người lộ vẻ ngọt ngào tươi tắn, hoàn toàn khác trước.
Cố Thanh Thanh nghe thấy thế, lập tức vui vẻ không chịu được, tươi cười xán lạn y như đóa hoa.
"Thật vậy sao? Có khả năng gần đây không cần làm việc, còn được ăn no, khí sắc tốt hơn một chút."
Cố Thanh Thanh cũng thấy rõ thay đổi trong mấy ngày gần đây, có cô gái nào không thích cái đẹp?
Thay đổi như thế, đương nhiên là cô vui vẻ.
Lục Hướng Dương mở miệng nói: "Được rồi, tôi dẫn cô ấy đi sắp xếp trước, các anh còn chưa bắt đầu làm việc à?"
Vương Vũ gật đầu:
"Hôm nay nghỉ, bắt đầu từ ngày mai có vẻ bận, đại đội trưởng cho chúng ta nghỉ ngơi một ngày, ngày mai phải làm việc. Bây giờ anh đã trở về, có lẽ ngày mai cũng phải đi."
Lục Hướng Dương gật đầu, dẫn Cố Thanh Thanh đến nhà anh thuê lúc trước.
Mở cửa đặt hành lý xuống, Lục Hướng Dương nói:
"Sau này em ở đây, bên kia có lương thực và đồ ăn, sau này muốn ăn gì thì tự mình làm, không cần dùng nồi và bếp công cộng với bọn họ."
Nhà này là nhà riêng, cho nên cần thuê, một năm 10 tệ thuê nhà.
"Vậy còn anh?" Cố Thanh Thanh hỏi.
...
"Anh đến bên ký túc xá ở với bọn họ một thời gian."
Tạm thời vẫn phải khiêm tốn một chút!
Lý gia sẽ tìm tới cửa, một mặt là vì cô gái nhỏ được anh cứu bị bọn họ tìm được cớ, về phương diện khác cũng là vì anh có tiền.
Vừa vặn hiện giờ, có thể khiến một số người cho rằng tiền của anh đều bị Lý gia lừa đi.
Đại đội Hòe Hoa lệ thuộc công xã Hồng Kỳ, nhân khẩu bên bọn họ đông, nhân khẩu bên đại đội Hòe Hoa cũng tương đối nhiều, thanh niên trí thức cũng nhiều.
Có một số thanh niên trí thức có nhiều tiền, điều kiện trong nhà tốt, trong đại đội dần phát hiện quy luật này, nên xây nhà ở khu này, có thể một người một gian, ở riêng.
Tiền thuê nhà tính theo diện tích phòng, nguyện ý bỏ tiền thì ở một mình, không muốn bỏ tiền thì ở ký túc xá trong đại đội đã sắp xếp, nhưng mà ký túc xá sẽ có nhiều người ở chung.
Nhà này của Lục Hướng Dương một năm 10 tệ, còn có hợp đồng, anh mới chuyển vào chưa được mấy ngày hiện giờ nhường cho Cố Thanh Thanh.
Phòng rất rộng, hình chữ nhật, độ rộng khoảng ba thước rưỡi, bên kia có một cánh cửa và một cửa sổ.
Ba mặt còn lại đều là tường, tận cùng bên trong đều là tường dựa vào tường.
Nơi này nằm ở phía bắc, mùa đông lạnh giá kéo dài, gần núi rừng củi đốt nhiều, mùa đông chống lạnh còn có giường đất có vẻ tiện, dân quê không mua nổi nhiều chăn bông như thế.
Lục Hướng Dương đặt chăn bông đệm ga mới mua lên trên giường, đây là anh mua cho Cố Thanh Thanh.
Cố Thanh Thanh chỉ có hai bàn tay trắng, sống ở nơi này mọi thứ đều phải mua.
Cơ thể của cô không được tốt, chắc chắn không thể chịu được lạnh, cho nên trước khi từ thị trấn trở về, anh đã mua một bộ chăn bông đệm ga.
Hành lý của Lục Hướng Dương rất nhiều, ngoại trừ lương thực trong phòng còn có hai túi to chưa mở, không biết sao một người đàn ông như anh lại nhiều đồ như vậy.
Hiện giờ còn mua vật dụng hàng ngày, đồ trong phòng càng nhiều hơn.
Lục Hướng Dương cuốn lấy chăn đệm của mình chuẩn bị mang đi, móc mười tệ tiền lẻ trên người ra, đều là loại tiền mệnh giá nhỏ, còn có một ít phiếu đưa cho Cố Thanh Thanh.
"Em cầm lấy mấy thứ này, cần mua gì thì tự mình mua, dùng hết thì nói với anh."
"Số lương thực đó em cứ ăn, một ngày ba bữa cơm, ăn no bụng cơ thể mới tốt hơn được."
"Chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời, anh sẽ không để em bị đói, cũng không để em không có tiền tiêu."
Nhìn dáng vẻ của anh, Cố Thanh Thanh suýt nữa cười ra tiếng, cảm giác giống y như cha già đang dạy dỗ con gái.