Đám người lớn tuổi này từ thành phố tới, trước khi tới thân phận đều không bình thường.
Lục Hướng Dương chiếu đèn pin một lát, một lát sau anh tắt đèn, nương theo ánh trăng lên sườn núi.
Đợi anh tới xong, hai cụ già đã đợi từ lâu.
Hai người lớn tuổi, trên người mặc vải thô, còn có không ít mảnh vá nhỏ.
Gần đây làm việc tương đối nhiều còn không được ăn ngon, tinh thần của hai người không được tốt lắm.
Nhìn hai người tiều tụy hơn không ít, Lục Hướng Dương có chút khó chịu.
"Ông nội, bà nội!"
Nhìn thấy cháu nội út, ông Lục cười tươi: "Gần đây sửa đê đập lâu như vậy, mệt muốn chết rồi đúng không?"
Lục Hướng Dương lắc đầu: "Chút việt này không mệt đến cháu được, trước đây huấn luyện còn khổ hơn nhiều."
Nhắc tới chuyện này đôi mắt ông Lục tối lại, thở dài một hơi: "Dương Dương, là ông nội không tốt, ông nội liên lụy cháu."
Đứa cháu nội này của ông ấy rất tài hoa!
Lưu lạc xuống nông thôn làm việc nhà nông, tiền đồ bị hủy hoại.
Lục Hướng Dương mở bát sủi cảo ra, đưa cho ông cụ:
"Ông nội, không cần phải lo lắng cho cháu, ít nhất cả nhà cậu bảo vệ được, anh cả anh hai cũng không chịu ảnh hưởng. Ông và bà nội nhất định phải chăm sóc bản thân, qua hai năm luồng gió qua đi, cháu sẽ bảo các cậu nghĩ cách đưa mọi người trở về, đến lúc đó ông còn sợ cháu không có tiền đồ sao?"
Bà Lục đỏ mắt:
"Bà và ông nội cháu đã nhiều tuổi, cho dù thế nào cũng không sao, trước đây khi đánh giặc có khổ gì chưa từng ăn? Chỉ tiếc cho cha mẹ cháu và cháu, tiền đồ của mấy đứa rất tốt, bà nội chỉ cần nghĩ thôi đã cảm thấy có lỗi với các cháu."
Lục Hướng Dương cười nói:
"Bà nội, chỉ cần bà và ông nội sống khỏe mạnh, hi vọng của Lục gia rất lớn. Địa vị như nhà chúng ta có chút lên xuống rất bình thường, các triều đại đổi thay khi mới dựng nước luôn loạn một trận, qua đi thì sẽ tốt hơn. Đợi đến khi khôi phục lại trật tự, hai người chắc chắn có thể trở về, đến lúc đó Lục gia có hai vị tọa trấn, cháu và cha cũng không lo tiền đồ."
"Hơn nữa cho dù ông bà không thể trở về, cho dù cha cũng không thể quay về, cả nhà cậu vẫn còn mà! Anh cả anh hai cũng còn đó, cháu còn trẻ như thế đợi nổi."
Ông cụ Lục nhìn bình tĩnh trên mặt đứa cháu trai nhỏ, đột nhiên nghĩ tới lúc trước bảo vệ được cả nhà thông gia, đẩy đứa con trai cả xuất sắc và đứa cháu út của ông xuống để đổi lấy cháu trai cả và cháu trai thứ hai không bị ảnh hưởng, đều là mưu đồ của đứa cháu trước mắt.
Nhà bọn họ và bên thông gia vẫn luôn rất thân, bọn nhỏ cũng rất thân với các cậu, bọn họ đã già có thể trở về hay không không quan trọng.
Qua hai năm tiếng gió qua đi, cậu của đứa bé chắc chắn sẽ kéo đứa bé trở về.
Cho dù bên cậu không thể dựa vào, đợi cháu trai cả cháu trai thứ lên cao thêm một chút, đến lúc đó cũng có thể kéo em trai.
Nghĩ tới đây ông Lục thở phào nhẹ nhõm, nhận lấy sủi cảo, mỗi người một đôi đũa, ăn từng miếng.
Thơm quá!
Tới chuồng bò ba tháng, cuối cùng cũng được ăn đồ dành cho người.
Tâm trạng thả lỏng, ông cụ có tâm trạng tâm sự việc nhà với cháu nội.
"Đây là do cô gái nhỏ cháu cứu trở về làm à?"
Lục Hướng Dương gật đầu:
"Vâng! Tay nghề nấu nướng của cô ấy rất tốt, cháu đã sớm muốn đưa đồ ăn cho hai người, nhưng vẫn luôn không tìm được cơ hội. Hiện giờ làm việc xong, cháu sẽ tìm nhiều đồ ngon bảo cô ấy làm, cháu đưa tới cho hai người."
"Ông nội bà nội, hai người nhất định phải đồng ý với cháu, yên tâm chăm sóc bản thân. Cháu hao hết tâm tư tới vùng nông thôn này, chính là muốn chăm sóc hai người. Nếu hai người xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, vậy chút tâm tư này của cháu đều uổng phí cả."
Ông Lục gật đầu: "Yên tâm đi! Ông bà nội cháu cả đời này có sóng gió gì chưa từng thấy qua, chưa từng chịu đựng!"
Thật sự chịu đựng được sao?
Nếu ông thật sự chịu đựng được, cháu đã không tới nơi này.
Bà Lục vừa ăn sủi cảo, vừa quan tâm cháu nội.
"Cô gái nhỏ kia cần cháu chăm sóc sao? Bà nghe người trong thôn nói cô gái nhỏ kia được cháu nuôi trắng trẻo mập mạp, có phải là thật không?"