Ít nhất ở thời đại này, mức độ cuộc sống của Cố Thanh Thanh tính là rất tốt rất tốt.
Hai người tiếp tục đi làm việc, Cố Thanh Thanh ở nhà pha sữa bột, nếm thử hương vị sữa thời đại này thế nào.
Còn sữa mạch nha kia, ừm, so với Vương Vũ chưa bao giờ làm việc nhà, cả người tràn ngập phong cách thiếu gia còn không đẹp trai bằng Lục Hướng Dương, Cố Thanh Thanh vẫn thích Lục Hướng Dương chu đáo mọi mặt hơn.
Lục Hướng Dương dặn dò cô chú ý an toàn, dạy dỗ cô đạo lý đối nhân xử thế, bảo cô đưa một bát thịt thỏ cho Thạch Lỗi và Hứa Quốc Bưu, dặn dò cô giữ lại một con gà rừng hầm canh uống trước, mỗi ngày ăn cơm xong chủ động đi rửa bát, còn cho cô 30 tệ mà Vương Vũ thì cho 20 tệ.
Quan trọng là còn đẹp trai.
Cho nên ở trong lòng Cố Thanh Thanh, Lục Hướng Dương mới là kim chủ, Vương Vũ chỉ là phụ.
Trong nhà đã không còn đồ ăn, bọn họ đã ăn hết sạch thịt, thực ra rau thì chỉ vòng đi vòng lại mấy loại kia, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, vườn rau chỉ có mấy thứ đó!
Tiền trong tay Cố Thanh Thanh đầy đủ, có nên đi mua ít đồ ăn khác hay không?
Cho dù là rau dưa, cũng có thể có nhiều loại khác nhau!
Vì thế cô cầm rổ, đi tới hợp tác xã mua bán.
Đại hội Hòe Hoa thuộc công xã Hồng Kỳ, dân cư chỗ bọn họ tương đối dày đặc, cả công xã dân cư nhiều, công xã Thự Quang bên cạnh cũng nhiều như vậy.
Hai công xã cộng lại hơn 1 vạn người, trên đường chỗ giao điểm tương đối phồn hoa có một hợp tác xã mua bán, đây là hợp tác xã mua bán lớn nhất ở nơi này.
Mấy đại đội phía dưới cũng có hợp tác xã nhưng tương đối nhỏ, vật phẩm cũng không được đầy đủ.
Hợp tác xã mua bán to này cũng không xa, Cố Thanh Thanh đi vào nơi này, một số ký ức khi còn nhỏ cũng xuất hiện.
Mẹ của nguyên chủ đã từng dẫn nguyên chủ tới đây, nhưng sau này cơ thể mẹ càng ngày càng kém, địa vị trong nhà cũng càng ngày càng thấp, cuối cùng cô không có cơ hội tới đây.
Diện tích rất rộng, khoảng hơn 4000 mét vuông, chủng loại đa dạng, người cũng không ít, nhưng phần lớn chỉ hỏi không mua.
Trong tay dân quê không có nhiều tiền, phiếu càng ít đến đáng thương, đương nhiên không có nhiều người mua đồ lắm.
Cố Thanh Thanh nhìn một lát khắp nơi, chỗ bán đồ gần như không có đồ mấy, rau dưa ở dân quê cơ bản đều là tự mình trồng, không cần mua.
Nếu là trong thành phố mới cần mua rau.
Sạp thịt trống rỗng, cá cũng không có, nhìn một lúc lâu chỉ có quán đậu hũ còn ít đậu hũ, bên cạnh còn có ít sương sáo, đậu phụ khô, còn có một ít giá đậu.
Nhưng mà giá đậu nhìn không ngon lắm, bên này vẫn là nhiều dân quê, thay vì mua giá đậu, còn không bằng ăn rau nhà mình trồng, không tốn tiền.
Cố Thanh Thanh mua một miếng đậu hũ, hai miếng sương sáo, thêm ít đậu phụ khô, lại đi mua hai túi muối rồi về nhà.
Xách theo đồ mới đi ra, thì gặp một đôi nam nữ trẻ tuổi.
Người đàn ông khoảng 20 tuổi, mặc quần áo không có một chỗ vá, trên chân còn đi đôi giày da, gia cảnh chắc chắn giàu hơn người nông thôn nhiều.
Người phụ nữ mặc áo ngắn màu xám, là màu sắc thường thấy ở thời đại này, tết hai bím tóc, trên bím tóc còn đeo dây buộc tóc màu hồng, cũng đi đôi giày da.
Trang điểm hơn cô gái nông thôn, nhưng không thể xưng là xinh đẹp, làn da hơi đen, mặt chữ điền, dung mạo khí khái anh hùng, có vẻ thiên về nam tính.
Lâm Đống Lương và Lý Hồng Mai.
Một người là chồng sắp cưới tiền nhiệm của Cố Thanh Thanh, một người là chị họ cả của Cố Thanh Thanh.
Hai người nhìn thấy Cố Thanh Thanh đều ngây ngẩn cả người, nhất thời có chút không nhận ra.
"Lý... Lý Thanh Thanh?"
Cố Thanh Thanh nghe thấy tiếng ngẩng đầu, nhìn thấy hai người này thì nhướng mày.
Tới rồi, chuẩn bị lịch trình của xuyên qua làm nữ chính, gặp được người nhà cực phẩm.
Cô sắp đi con đường nữ chính sao?
Nhìn Cố Thanh Thanh trước mắt Lý Hồng Mai thật sự có chút không dám nhận, vì cô không quá giống trong trí nhớ.
Cố Thanh Thanh hiện giờ gương mặt trắng hơn khi mới ra viện một chút, hơn nữa gần đây ăn ngon, trên người cô có thêm chút thịt, không còn gầy trơ xương như trước nữa.
Cô hiện giờ không khác nhiều cô gái trong thôn lắm, còn xinh đẹp hơn một số cô gái một chút, trên người mặc quần áo mới.
Người đẹp vì lụa, khi người ta không quá xấu, mặc quần áo mới sẽ tràn ngập tinh thần.
Nếu không phải vết sẹo chỗ khóe mắt vẫn còn đó, Lý Hồng Mai thật sự không dám nhận.