Chương 32 - Chia Đồ Ăn

Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão

Diệp Nịnh Manh 14-10-2024 07:27:04

Cố Thanh Thanh để lại mấy quả dưa chuột cà tím, số còn lại trong phòng cô đều dọn lên xe hết. Xe là xe đẩy tay mượn trong thôn, đám thanh niên trí thức trong sân nhìn thấy hai bọn họ kéo xe rau dưa rời đi... Đám thanh niên trí thức nhìn vô cùng hâm mộ, Ngô Đại Quân là kẻ nghèo hèn nuốt nước bọt: "Nhiều như thế, có thể bán được không ít tiền đúng không?" Lương Kiến Thiết cảm khái: "Sao trước đây không thấy bọn họ có thể trồng rau được như vậy?" Lý Phú Quý xuống nông thôn nhiều năm nhưng vẫn độc thân nói thầm: "Đồ ăn nhiều như thế, bán hai năm có thể cưới được vợ!" Dương Xuân Hồng và Trịnh Giai Giai nhìn cũng rất hâm mộ, gần đây Trịnh Giai Giai không được ăn ngon, nhìn thấy bọn họ kéo xe đi bán thì tức giận: "Nhiều như vậy, chia cho mọi người một ít sẽ chết à!" Bên Cố Thanh Thanh lươn đã nấu xong, cháo cũng đã chín. Vương Vũ thấy thế đứng dậy dọn bàn: "Hôm nay ăn ở trong sân đi, nơi này mát mẻ." Dù sao cũng bị bọn họ biết, không cần trốn ăn. Có anh ta và Lục Hướng Dương ở đây, xem ai dám tới đoạt đồ ăn. Cố Thanh Thanh múc lươn ra, vừa vặn Tống Manh cầm bát xới cơm. Cô ấy kết phường ăn cơm với thanh niên trí thức khác, hôm nay cô ấy không làm việc cho nên nấu cơm sớm, là nhóm đầu tiên ăn cơm, hiện giờ đã làm xong. Cố Thanh Thanh múc một thìa, khoảng bốn miếng lươn trong nồi: "Cô nếm thử đi, hôm nay cảm ơn cô báo tin cho tôi." Tống Manh sửng sốt: "Cho... Cho tôi ư?" "Ừ!" Tống Manh lập tức đưa bát nhận lấy: "Cảm ơn cảm ơn! Đừng khách sáo, đều ở cùng một khu, nên làm như vậy, hì hì!" Cố Thanh Thanh bỏ lươn vào trong bát cô ấy, Tống Manh lập tức ăn một miếng. Thơm quá! Thơm quá! Cô ấy đã lâu chưa được ăn thịt hu hu hu... Mấy người xung quanh hâm mộ không chịu được, nhưng Cố Thanh Thanh không quan tâm mấy người này, bưng đồ ăn đến chỗ Lục Hướng Dương ăn cơm. Nhìn Cố Thanh Thanh cứ đi như vậy, không chia cho mấy bọn họ một ít, Trịnh Giai Giai nghiến răng nghiến lợi: "Chỉ là ăn nhờ ở đậu mà thôi, anh Lục còn chưa nói chuyện, cô ta lại nghĩ mình là chủ nhân!" Tống Manh nhìn cô ta một cái không nói chuyện, miệng nhỏ nhanh chóng ăn thịt. Bên Cố Thanh Thanh một chậu lươn nhỏ, là loại chậu bé, to không khác gì bát đựng canh, có đôi khi Cố Thanh Thanh sẽ dùng để đựng canh hay là cháo. Bên trong lươn không thêm gì, thịt đơn thuần, rất ngon. Còn một bát sương sáo, chính là đồ ăn đêm của bọn họ. Vương Vũ ăn một miếng lươn, thoải mái tới nheo mắt lại: "Ăn quá ngon, em gái em đúng là lợi hại!" Anh ta hưng phấn về phòng cầm một chai rượu ra, rót cho mình và Lục Hướng Dương một ít, cười nói: "Em gái, em muốn uống một chút không?" Cố Thanh Thanh lắc đầu. Vương Vũ cười, không ép buộc. Cô gái nhỏ ấy mà, không uống rượu rất bình thường. Hai người uống chút rượu như vậy, ăn bát lươn to, vô cùng thích thú. Thạch Lỗi và Hứa Quốc Bưu mãi đến trời tối mới trở về, hai người đều là vẻ mặt tươi cười. Tuy chỉ bán được 4 tệ 5 xu, nhưng bọn họ vẫn rất vui vẻ, tới trả rổ cho Cố Thanh Thanh. Cố Thanh Thanh cười đưa cho bọn họ một bát thịt lươn, đây là cô đặc biệt để lại: "Qua mấy ngày nữa tôi muốn ngâm chút dưa muối." Thạch Lỗi ngây ngốc, ngay sau đó cười nói: "Cô cứ việc muối, chúng tôi cũng phải muối, nếu không lương thực mùa đông không đủ ăn." Hai bọn họ là kiên quyết theo phương châm ôm chặt đùi Vương Vũ và Lục Hướng Dương không buông, đi theo Vương Vũ hai năm, Vương Vũ không để bọn họ chịu thiệt. Hiện giờ Lục Hướng Dương ra tay còn hào phóng hơn cả Vương Vũ! Nhìn xem, không phải chỗ tốt đã có ư, bọn họ được ăn một bát thịt! Thạch Lỗi vui vẻ nhận lấy, nói cảm ơn! Rau dưa là trồng trong đất, Cố Thanh Thanh cần có thể hái. Trước đây đất trồng rau của bọn họ không mọc nhiều như vậy, bọn họ thậm chí còn hoài nghi có phải lúc trước vì nhân lúc bọn họ không ở nhà nên bị thanh niên trí thức khác ăn vụng hay không. Năm nay là vì Cố Thanh Thanh không làm việc, cho nên mới giữ được nhiều như thế. Hơn nữa gần đây bận rộn như vậy, hai bọn họ cũng không quản lý đất trồng rau, nhưng đất trồng rau không có cỏ gì.