Thanh niên trí thức bọn họ tới sớm, từng thấy được bản lĩnh của Vương Vũ, hiện giờ thấy Vương Vũ tôn sùng Lục Hướng Dương như vậy, vậy chẳng phải nói lên Lục Hướng Dương còn lợi hại hơn Vương Vũ sao?
Lợn rừng đấy!
Ít nhất Vương Vũ tới nơi này hai năm, chưa bao giờ bắt được lợn rừng.
"Hai chúng tôi có thể đi không?"
Nói chuyện là Thạch Lỗi và Hứa Quốc Bưu, hai người này đều là người tích cực nhất.
Lục Hướng Dương nhìn qua, Hứa Quốc Bưu lập tức cười rất hàm hậu, thậm chí có chút lấy lòng:
"Chúng tôi không có bản lĩnh bắt được lợn rừng, nhưng có thể đi hái ít đặc sản vùng núi, các anh bắt lợn rừng phải đi sâu vào trong núi đúng không! Chúng tôi đi hái chút nấm cũng được!"
Lục Hướng Dương nhướng mày: "Rau dưa ở vườn rau còn chưa đủ ăn à?"
Thạch Lỗi cười ha ha:
"Chuyện đó... Có người nào ghét bỏ ăn nhiều thêm một chút? Trời lạnh rau sẽ không giữ nổi, sắp phải mỗi ngày củ cải trắng hầm khoai tây."
Lục Hướng Dương: "..."
"Chúng tôi đi có thể giúp cầm đồ mà! Nếu anh có thể bắt được lợn rừng, chúng tôi có thể giúp nâng về, hai chúng tôi cũng rất khỏe."
"Đúng vậy đúng vậy, sức lực của chúng tôi cũng lớn, nhỡ đâu không chỉ một con lợn rừng? Người đa tài có thể bắt được cả một động thì sao."
Lục Hướng Dương: "..."
Mọi người: "..."
Có thể bắt được một con đã rất may mắn, vậy mà anh còn muốn càng nhiều hơn?
Nhưng mà Thạch Lỗi và Hứa Quốc Bưu rất thức thời, rõ ràng có thể phát triển thành tiểu đệ, nên Lục Hướng Dương gật đầu:
"Được, đến lúc đó hai người đi cùng đi."
Đám thanh niên trí thức khác cũng động lòng.
"Chúng tôi cũng muốn đi cùng? Người nhiều sức lực lớn."
"Đúng vậy đúng vậy! Người nhiều cũng an toàn hơn, trong núi còn rất nguy hiểm."
Lục Hướng Dương không muốn dẫn theo nhiều người, chính là vì trong núi có nguy hiểm mới không thể dẫn theo nhiều, nếu không anh không để ý hết được.
Cố Thanh Thanh cũng muốn đi, ở trong nhà lâu như vậy cũng rất nhàm chán, cô muốn ra ngoài một lát.
Nhưng mà Lục Hướng Dương có vẻ không nguyện ý dẫn, trước mặt nhiều người như thế cô chắc chắn sẽ không hỏi, nếu không Lục Hướng Dương không tiện từ chối người khác.
Quả nhiên Lục Hướng Dương không đồng ý với những người đó.
"Lần đầu tiên tôi đi vào trong núi, còn chưa quen thuộc, một lần không thể dẫn theo quá nhiều người tránh gặp nguy hiểm. Đợi sau này tôi quen thuộc hơn, lại tìm cơ hội dẫn các anh vào."
Tuy mọi người có chút thất vọng, nhưng dù sao không thân với Lục Hướng Dương, người ta cũng đã từ chối, nên không nói gì nữa.
Cố Thanh Thanh rửa sạch sẽ hết đậu que, đặt trên bàn nhỏ phơi khô, cô hỏi Lục Hướng Dương ở bên cạnh:
"Anh Lục, giữa trưa muốn ăn gì thế? Em làm cho anh ăn."
Cô gái nhỏ này khóe mắt đuôi lông mày đều mang theo ý cười, anh nói giúp cô hai câu mà cô vui như thế ư?
Vương Vũ vừa vặn cầm giày thối ra:
"Lươn, lươn đi! Lão Lục, nhanh đi xử lý lươn, giữa trưa chúng ta ăn lươn. Tôi đảm bảo sẽ giặt sạch sẽ tất cả giày thối tất thối, không để lại một đôi."
Hóa ra anh định để lại một đôi ư?
Lục Hướng Dương không muốn để ý tới người này, nói với Cố Thanh Thanh: "Em đi nấu cơm trước đi, anh đi xử lý lươn."
Cố Thanh Thanh lập tức đi vo gạo nấu cơm.
Cô dùng gạo, là gạo trắng thêm chút gạo lứt và bột bắp.
Không có biện pháp, đám thanh niên trí thức đều ở đây, cô không thể khiến người ta quá hận, tuy gạo trắng còn không ít, nhưng vẫn thêm chút lương thực phụ.
Như vậy ở trong mắt mọi người vẫn là đồ ăn ngon, thời buổi này có lương thực phụ để ăn no cũng là chuyện vô cùng hạnh phúc.
Có một số thanh niên trí thức còn đang gặm lương thực phụ màn thầu rau dại!
Vẫn nên dùng ít dầu ít muối rau dại đi.
Cơm đặt trên bếp lò nhỏ nấu, cô cầm rổ nhỏ đi hái rau, mới ra khỏi phòng thì có người tới trong sân khu thanh niên trí thức.
Người tới là một người đàn ông trung niên, nâng một cái xe đẩy tay, trên xe đẩy tay là một ít đồ nhỏ.
"Cô nhóc, chú tới đưa đồ cho cháu."
Những lời này là nói với Cố Thanh Thanh.
Cố Thanh Thanh lập tức cười nói: "Chú hai Vương, đã làm xong rồi sao?"
Chú hai Vương tên Vương Vệ Quốc, là em trai của đại đội trưởng Vương Chính Quốc, làm nghề mộc, thường xuyên làm đồ mộc cho người trong thôn.
Chú hai Vương để xe đẩy tay ở trong sân, cười nói: "Đã xong, nhân lúc có thời gian thì tới đưa cho cháu."
Nhìn đồ trên xe đẩy tay, Cố Thanh Thanh rất vui.