"Em ăn rồi, uống sữa bò cộng thêm trứng gà. Sủi cảo không nhiều lắm, để cho hai anh ăn sáng."
Vương Vũ còn đang ngủ, Lục Hướng Dương thêm nước vào nồi sắt nhỏ dùng bếp lò đun, chỉ nấu một phần, để lại một ít cho Vương Vũ.
Cố Thanh Thanh tiếp tục chạy tới sân sau hái đậu que, lần này không lấy rổ trực tiếp hái ôm trở về.
Đợi đến khi cô hái vòng thứ ba, Vương Vũ ngáp đi tới, Lục Hướng Dương đang ở bên giếng giặt giày.
Đúng là người đàn ông cần mẫn!
Nhìn Vương Vũ mà xem, quả thực đối lập rõ ràng.
Lục Hướng Dương cần mẫn như vậy, Cố Thanh Thanh có chút bất ngờ.
Cô vốn chuẩn bị sẵn sàng làm hết việc nhà giúp Lục Hướng Dương, nhưng không nghĩ tới ngoại trừ nấu cơm, cuộc sống cá nhân của Lục Hướng Dương hoàn toàn không cần cô vươn tay.
Nhìn đại lão lạnh lùng kiêu ngạo xem, Cố Thanh Thanh vốn tưởng rằng anh là thiếu gia mười ngón tay không dính nước xuân!
Lục Hướng Dương liếc mắt nhìn Vương Vũ một cái: "Trong phòng còn có mấy cái sủi cảo, anh giải quyết đi."
Vương Vũ ồ một tiếng: "Thời gian không còn sớm nữa, hay là chúng ta làm lươn ăn cơm trưa đi."
Tối qua đã ăn sủi cảo, anh ta càng thích lươn hơn.
"Tôi và Thanh Thanh đã ăn, chỉ còn thừa mấy cái, anh giải quyết xong lại làm cơm trưa."
Vương Vũ chậm rãi đứng dậy: "Được!"
Anh ta nhanh chóng rửa mặt đánh răng nấu sủi cảo, Cố Thanh Thanh thì không ngừng hồi tưởng lại giọng nói của Lục Hướng Dương gọi tên cô.
Thanh Thanh!
Đại lão chính là đại lão, giọng nói đúng là dễ nghe.
Dễ nghe giống y như giọng cục cưng hệ thống nhà cô, trầm thấp nội liễm, thành thục ổn trọng, vừa nghe lập tức cảm thấy rất đáng tin.
Ở chung lâu như vậy, đại lão nói chuyện với cô bình thường đều là nói thẳng, Vương Vũ gọi cô đều là em gái, hay là em gái nhỏ, đây là lần đầu tiên cô nghe Lục Hướng Dương gọi tên cô đấy!
Vương Vũ ăn xong thì đến ngồi dưới cây đại thụ nói chuyện phiếm với mọi người.
Khu thanh niên trí thức này có chút phong cách của tứ hợp viện, bốn phía đều là phòng ở, trong sân có hai cái cây, bình thường khi nghỉ ngơi mọi người đều thích tụ tập ở chỗ này, bên cạnh chính là giếng nước.
Đám thanh niên trí thức lục tục tỉnh dậy, tối hôm qua ngủ sớm, hôm nay thức dậy muộn, cuối cùng cũng có chút tinh thần.
Có người rảnh rỗi không có việc gì làm, có người giặt quần áo giặt giày.
Nhưng mà không ai làm cơm sáng, đều đợi trực tiếp ăn cơm trưa.
Cố Thanh Thanh vẫn rửa đậu que dài như cũ, Vương Vũ ngồi ở một bên, nói với Lục Hướng Dương:
"Lão Lục, đi xử lý lươn đi, giữa trưa chúng ta ăn!"
Lục Hướng Dương giặt quần áo giày xong, lúc này đang giặt ga trải giường.
Lần này là lần thứ hai Cố Thanh Thanh thấy anh giặt ga trải giường, có lẽ là khoảng một tuần giặt một lần, trong tình huống làm việc mệt như thế vẫn như vậy, xem ra là một người rất để ý vệ sinh.
Người đàn ông có thể thu dọn sạch sẽ như thế, đúng là số ít.
Vương Vũ ở bên cạnh chưa từng như thế.
Lục Hướng Dương ngẩng đầu, nhìn anh ta một cái:
"Anh đi giặt ga trải giường vỏ chăn của mình sạch sẽ đi, giữa trưa sẽ ăn lươn."
Vương Vũ lập tức lộ ra vẻ mặt đau khổ: "Không bẩn mà, trước cuối năm giặt một lần là được."
"Tôi tới lâu như vậy, chưa từng thấy anh giặt ga trải giường."
"Anh mới đến chưa được một tháng."
"Trước khi tôi tới ga trải giường của anh đã có một khoảng thời gian chưa giặt."
Vương Vũ: "..."
Vương Vũ lẩm bẩm không vui, anh ta không muốn giặt ga trải giường chút nào.
Đám thanh niên trí thức càng tụ càng nhiều, Trịnh Giai Giai cũng ở đây, lúc này cuối cùng cô ta cũng tìm được cơ hội.
"Loại chuyện giặt đồ như thế này đều do phụ nữ làm, Vương Vũ, anh không muốn giặt thì đơn giản thôi! Bảo Cố Thanh Thanh giặt giúp anh không phải là xong à? Mỗi ngày cô ta đều không có việc gì làm, giặt quần áo có gì đâu?"
Đôi mắt Vương Vũ sáng lên: "Đúng vậy! Em gái, sau này ga trải giường vỏ chăn còn có quần áo giày của anh em giặt sạch cho anh, anh cho em..."
"Cô ấy không giặt được."
Thực ra Cố Thanh Thanh không muốn giặt, dù sao ngay cả Lục Hướng Dương cũng không bảo cô làm những chuyện này, bên Vương Vũ cô càng không thích làm.
Nhưng mà thân phận của cô xấu hổ, thật sự không tiện từ chối.