Chương 18: Cũng đã đến rồi 1

Ta Trở Thành Truyền Thuyết Ở Hồng Kông

Phượng Trào Hoàng 24-11-2024 20:41:37

Tuy là sau đó bình an vô sự, kết thúc happy ending, nhưng mà lúc này không giống ngày xưa, không ai nói trước được có gì ngoài ý muốn hay không. Liêu Văn Kiệt không muốn nhìn hai người mù quáng lao đầu vào, cách giải quyết vấn đề có rất nhiều loại, chẳng hạn như chiến thuật truyền thừa đã lâu, gọi người. "Không thể được, vụ án này không thể gióng trống khua chiêng, cho dù lão Đại biết cũng sẽ không phái người đến, nếu không một đời anh danh của ông ấy ném đi đâu?" Châu Tinh Tinh và Tào Đạt Hoa đồng thời lắc đầu. "Đừng kết luận quá sớm, hai người không thử thì làm sao biết là được hay không?" "Đúng, nếu không. . . . . . Thử xem!?" "Vậy thử xem!" ————————— Đêm, trăng mờ. Một chiếc ô tô nhỏ màu xám chậm rãi đi tới, tắt đèn đi dọc theo bờ sông. Lái xe chính là Liêu Văn Kiệt, ngồi ở ghế phó lái là Tào Đạt Hoa, phía sau là Châu Tinh Tinh và cao thủ mà ngài Hoàng phái tới. Không ngoài dự đoán của Liêu Văn Kiệt, sau khi ngài Hoàng nhận được điện thoại, trực tiếp phái át chủ bài của sở cảnh sát tới, cũng chính là. . . . . . Chính ông ta. Đoạt Mệnh Tiễn Đao Cước tái xuất giang hồ. Về phần tại sao Liêu Văn Kiệt lại ở đây, hắn cũng không muốn nha, nhưng dù sao cũng cần một người lái xe và canh gác, nhân thủ có hạn, chỉ có thể lâm thời kéo hắn đến góp cho đủ số. "A Kiệt, ba cái mạng của chúng tôi giao vào tay cậu đó, ngàn vạn lần đừng lái xe đi." "Yên tâm, tôi còn chưa có bằng lái, nếu không có ba người bảo kê, tôi cũng không dám chạy loạn ra ngoài đâu!" ( ̄□ ̄( ̄□ ̄( ̄□ ̄;) "ĐM, sao cậu không nói sớm?" Bên trong xe gà bay chó sủa, ba người đều kêu may mắn, một đường không có xảy ra việc gì quả thật là ông trời phù hộ. "Mọi người cũng không có hỏi mà!" ". . . . . ." x3 Châu Tinh Tinh và Tào Đạt Hoa đều bị á khẩu không nói nên lời, ngài Hoàng cũng lần đầu tiên biết, thì ra Liêu Văn Kiệt còn có một mặt không đáng tin như vậy. Tuân theo truyền thống tốt đẹp của Hoa Hạ*, ba người nhất trí cho rằng cũng đã đến đây rồi, còn có thể làm sao bây giờ, thôi thì cứ như vậy đi! *Hoa Hạ: tên cũ của Trung Quốc *Hoa Hạ: tên cũ của Trung Quốc Lái xe đến nơi lân cận, ngài Hoàng mở cốp xe ra, võ trang đầy đủ cho mình và Châu Tinh Tinh, triển khai phương châm chiến lược là yên lặng đi vào, lẳng lặng đi ra. Nếu bị phát hiện, ông và Châu Tinh Tinh là chủ lực, Tào Đạt Hoa phụ trách yểm trợ. Mọi việc đã chuẩn bị xong, ba người khom lưng cẩn thận lẻn vào. Cứ điểm Đại Phi giấu súng là tại một bãi đỗ xe hẻo lánh, vùng hoang vu dã ngoại này đa số đều là xe vận tải, cách xa nội thành, không có người ở. Đàn em trông coi bãi đỗ xe đều là tâm phúc của Đại Phi, trên tay đều cầm súng, cho nên hành động lần này của ba người vô cùng mạo hiểm, không khác gì vọt vào vòng vây. Không thể không nói ngài Hoàng rất giỏi, thả ra tin tức lão Vương trở thành người thực vật, cho Đại Phi một viên thuốc an thần. Đương nhiên Đại Phi cũng không ngốc, thu được tiếng gió nhưng vẫn lo lắng, phái người đi bệnh viện tìm hiểu, chính mắt xác định lão Vương hôn mê bất tỉnh, không biết khi nào mới có thể tỉnh lại. Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, Đại Phi không dám dời xe vận tải giấu súng đi, chỉ ra lệnh cho các đàn em tăng mạnh đề phòng, đề phòng phụ cận xuất hiện nhân vật khả nghi. Một đám đàn em xã hội, không phải dân chuyên nghiệp, cũng chưa từng được huấn luyện, làm sao có thể phân biệt được ai là nhân vật khả nghi chứ. Nhất là mấy nơi như bãi đỗ xe thế này, người đến người đi, muốn nói khả nghi, nhìn ai cũng đều khả nghi cả. Sau ba ngày tuần tra gắt gao, đám đàn em bắt đầu bỏ rơi nhiệm vụ, ai đánh bài thì đánh bài, ai uống rượu thì uống rượu, đều nhanh chóng quên mất lão Đại nhà mình tên là gì. Ba người Châu Tinh Tinh nhanh chóng phát hiện, đêm nay những tên đàn em của Đại Phi đều uống đến bất tỉnh nhân sự, chỉ có hai người tuần tra đang đùa giỡn nhau. Thấy tình hình hơi kéo dài, Châu Tinh Tinh sử dụng tín hiệu của đội Phi Hổ, ra hiệu chỉ huy hành động, kết quả ngài Hoàng mất kiên nhẫn với anh ta, Tào Đạt Hoa hoàn toàn nhìn không hiểu. Bất đắc dĩ, ba người phân tán ra tìm kiếm xe tải mục tiêu. Mười phút sau, ba người tập hợp, ngài Hoàng dùng Thiết Sa Chưởng đánh ngất xỉu một tên đàn em tuần tra, chui vào xe tải mục tiêu, thành công tìm được khẩu súng bị mất. Ngoài ra, trên xe còn có không ít súng trường, ví dụ như súng AK. "Lão Đại, làm sao bây giờ?" Châu Tinh Tinh hỏi ngài Hoàng, nhiều súng như vậy, để lại cũng không phải là cách. Ngài Hoàng trầm ngâm một lát, ông và Châu Tinh Tinh lái xe tải, Tào Đạt Hoa đi tìm Liêu Văn Kiệt, binh chia hai đường lui lại. Đồng thời, ông và Châu Tinh Tinh hấp dẫn chú ý, để hai người thoát thân trước. Dù sao Liêu Văn Kiệt không phải cảnh sát, không lý do gì bảo hắn đến yểm trợ. "Thật là xui xẻo, sắp về hưu rồi còn liều mạng, nếu gặp chuyện này sớm vài năm, thì tôi đã có vốn để đi cạnh tranh chức Thống đốc Hông Kông rồi." Ngài Hoàng nói nhỏ, mãi đến khi bóng dáng của Tào Đạt Hoa ở trong bóng đêm càng lúc càng xa, lúc này mới đạp chân ga, lái xe phóng về phía bên ngoài bãi đỗ xe. . . . . . .