"Khốn nạn, rõ ràng đã nói ba chiêu không đánh trả!"
Tang Cửu không đánh lại được, chỉ có thể vươn tay ôm đầu, ngăn chặn những cú đấm đầy thù hận của Sử Lập Tiêu và Tán Lợi Thống.
"Đừng ngu ngốc thế chứ, người luyện võ đề cao võ đức, nhưng cũng phải xem đối tượng là ai."
Liêu Văn Kiệt khẽ lắc đầu: "Loại nhân vật phản diện như anh, người người đều muốn tiêu diệt, còn có tư cách gì nói võ đức với tôi?"
Nhìn thấy Liêu Văn Kiệt bị đánh thê thảm như thế, Liêu Văn Kiệt khẽ thở phào một hơi. Nói thật thì anh ta không đánh lại được Tang Cửu, Tang Cửu cũng không đánh được anh ta, không ai làm gì được nhau.
50- 50!
Kiểu đánh này dùng một hai lần còn được, dùng nhiều hắn sợ mình bị nhiễm những thói quen kỳ quái.
Bởi vì lúc đánh người thực sự vô cùng dễ chịu!
Thế nên Liêu Văn Kiệt quyết định dùng ít thôi.
"Anh Điền, bây giờ chỉ còn anh thôi, có muốn đấu thử với tôi không. Nhìn anh là người có văn hóa, tôi sẽ nhường anh ba chiêu."
Liêu Văn Kiệt khẽ xoa cổ tay, cúi người nhặt cuộn phim lên.
"A Kiệt, cậu nói đúng, vùng vẫy giãy chết dù sao cũng tốt hơn ngồi yên chịu chết."
Điền Vĩ Cường mím môi, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng: "Điền Vĩ Cường này xin thề, chỉ cần cậu hủy cuộn phim đó thì tôi sẽ cho cậu 30 triệu!"
"Anh Điền, tang chứng vật chứng đều có đủ, phiền anh theo chúng tôi về đồn cảnh sát một chuyến."
Ngô Lạc Thiến và Morris đã giải quyết xong A Uy và đám đàn em còn lại, nhanh chóng lên lầu hai chế ngự Điền Vĩ Cường.
"Tang chứng vật chứng? Nực cười, lấy đâu ra tang chứng vật chứng thế?"
Điền Vĩ Cường bị áp vào tường, cười to: "A Kiệt, tôi nghiêm túc đấy, chỉ cần cậu hủy cuộn phim đó thì 30 triệu không thiếu một xu. Hơn nữa, từ nay về sau cậu chính là khách quý của Điền Thị chúng tôi. Tiền và phụ nữ, cậu muốn gì tôi cũng cung cấp."
"..."
"..."
Ông ta vừa dứt lời thì ba người quản lý Cao khẽ nuốt nước bọt, Ngô Lạc Thiến và Morris thì tái mặt. Ba người trước thì động tâm, hai người sau thì sợ Liêu Văn Kiệt không chịu được cám dỗ, sẽ hủy đi chứng cứ.
30 triệu đủ để thay đổi suy nghĩ của một con người.
"Tiền và phụ nữ, còn là khách quý của Điền Thị, sự nghiệp và tình yêu đều viên mãn..."
Liêu Văn Kiệt cảm khái: "Đối với một sinh viên mới ra trường nghèo kiết xác như tôi thì lời đề nghị của anh Điền đúng là rất hấp dẫn. Chỉ là tiền của anh nóng quá, tôi cầm sợ bỏng tay."
"A Kiệt, nếu cậu cảm thấy 30 triệu ít quá thì tôi lại đưa thêm 20 triệu, tổng cộng 50 triệu!"
Điền Vĩ Cường liều mạng giãy giụa.
Hai vị cảnh sát, có thể nào làm cho anh ta im miệng được không, còn ra giá nữa là tôi nghe theo thật đấy."
"Ưm... ưm..."
Để Điền Vĩ Cương không thể tiếp tục báo giá được nữa, Morris nhanh chóng lấy băng dính dán chặt miệng anh ta lại.
"A Kiệt, may mà có cậu, nếu đổi lại là tôi thì chắc đã khuất phục trước năm mươi triệu rồi."
Ngô Lạc Thiến nhận lấy cuộn phim, cẩn thận nhét vào túi, sau đó càng thêm vừa ý với tinh thần trọng nghĩa của Liêu Văn Kiệt.
Dáng người cao ráo, gương mặt đẹp trai, giỏi giang, thân thủ không tầm thường, lại còn trọng nghĩa. Nếu bỏ lỡ một người đàn ông ưu tú như vậy thì chắc chắn hối hận không kịp.
Đúng vậy, cô lại có một ý tưởng.
"Bây giờ cũng chưa muộn, cuộn phim đã chuyển đến tay cô rồi, cô lấy nó để đổi lấy 50 triệu. Tôi nghĩ anh Điền chắc chắn sẽ giữ đúng lời hứa.
"Đừng đùa nữa, chưa cần nói đến chuyện đây là một kẻ không đáng tin, cho dù anh ta dám đưa thì tôi cũng không dám cầm 50 triệu đó."
"Cậu gọi là A Kiệt đúng không?"
Hai người đang nói chuyện thì Morris đột nhiên nói chen vào: "Chị đây rất vừa ý với cậu, muốn mời cậu ăn một bữa, sắp xếp thời gian đi."
"..."
"..."
Rất đột nhiên.
"Cậu yên tâm, chẳng bao lâu nữa tôi sẽ về nước, không làm ảnh hưởng gì đến cuộc sống của cậu đâu."
Morris tiến lên hai bước, liếc mắt đưa tình với Liêu Văn Kiệt: "Nếu cậu cảm thấy quá đường đột thì chúng ta có thể đi ăn cơm trước, sau đó đi xem phim."
Liêu Văn Kiệt không phản bác được, nếu đổi lại là lúc bình thường thì hắn đã bàn luận với Morris vài câu, nhưng bây giờ.
Mắt trái Morris tím bầm, máu mũi vẫn chưa lau sạch. Hắn có thể nhịn không cười đã là chuyên nghiệp lắm rồi.
"Thần kinh!"
Ngô Lạc Thiến đẩy Morris ra, lúng túng nói: "A Kiệt, đây là đồng nghiệp của tôi- Morris, đến từ Luân Đôn, đừng nghe cô ta nói hươu nói vượn, chỉ là đùa thôi."
"Tôi nghiêm túc, không đùa..."
"Khụ khụ!"
"Đừng có ngắt lời tôi..."
Ngay khi hai vị cảnh sát chuẩn bị cãi vã thì cửa phòng bị đá văng ra, cảnh ti dẫn mấy cảnh sát chạy vào trong, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng.
"Sếp!"
Ngô Lạc Thiến và Morris áp giải Điền Vĩ Cường xuống lầu, chào hỏi rồi kể lại mọi chuyện cho những người cảnh sát đó.
(Cảnh ti ở Hong Kong được gọi là "Superintendent of Police", viết tắt là SP, là giám đốc cấp cao của cảnh sát ở các quận đô thị, đông dân cư hoặc giám đốc của cảnh sát ở các quận nhỏ hơn đứng đầu lực lượng cảnh sát của một quận)
"Cái gì? Chưa có bằng chứng đã bắt người? Hai người nghĩ mình là ai hả, có biết hai người đang bị đình chỉ tạm thời không?"
Cảnh ti hét lên, sau đó thì thầm với Ngô Lạc Thiến: "Tình huống thế nào, cuộn phim kia có phải là thật không? Luật sư của Điền Vĩ Cường đã ở ngay đồn cảnh sát, nếu như là giả thì tiêu rồi."
"Yên tâm, tôi đã kiểm tra rồi, không có vấn đề."
"Thế thì ổn rồi."