Mười giây sau, Liêu Văn Kiệt đột nhiên quay trở lại. Quỷ Vương Đạt đang tu luyện Ngọc Nữ tâm kinh giật nảy mình, vội vàng giấu tài liệu hỗ trợ giảng dạy ra đằng sau.
"Này, sao cậu không gõ cửa, cậu có biết tôi đang luyện công không hả? Cậu có biết làm người khác giật mình thế là nguy hiểm lắm không? May mà tôi có thần công hộ thể, nếu không đã chết ngay tại chỗ rồi."
Liêu Văn Kiệt không quan tâm, hỏi thẳng luôn: "Người cơ bắp ma quỷ, tôi muốn biết Thiết sa chưởng luyện tới cảnh giới cao nhất thì có thể mạnh đến mức nào?"
"Cậu hỏi đúng người rồi, để tôi biểu diễn cho cậu thấy luôn."
Cơ hội đưa đến tận cửa, thế nào cũng không thể bỏ qua. Hai mắt Quỷ Vương Đạt sáng bừng lên, ném tài liệu hỗ trợ giảng dạy ra sau lưng, haha tiến tới.
Chỉ thấy ông ta âm thầm vận khí, hai mắt lấp lánh ánh sáng, sau đó đập một chưởng vừa nhanh vừa mạnh lên bàn.
Rầm!...
Một tiếng "Rầm" vang lên, chiếc bàn không nhúc nhích tí nào. Ngược lại, Quỷ Đạt Vương mặt mũi biến dạng, không tự chủ được rên lên một tiếng.
Ông ta im lặng thu tay lại, run rẩy giấu ra sau lưng, âm thầm chửi mắng chiếc bàn gỗ không chịu nhúc nhích, trầm ngâm một lát rồi hằm hằm nhìn Liêu Văn Kiệt: "Cậu xem chuyện tốt mà cậu làm kìa, vừa rồi tôi bị giật mình nên chân khí bị tổn hại nghiêm trọng. Mười hai phần công lực nhưng bây giờ một phần cũng không thể phát huy được ra."
"Ồ."
Liêu Văn Kiệt gật đầu, sau đó quay người rời đi.
Lần này là đi thật!
Quỷ Vương Đạt âm thầm nhịn đau suốt một phút, xác nhận không còn ai tiến vào nữa mới ôm tay khóc lóc rên rỉ.
Ông ta không dám lớn tiếng, sợ Liêu Văn Kiệt chưa đi xa.
"Kỳ lạ, chỉ là bị đánh gãy một chân, nhưng tại sao lại có cảm giác toàn bộ võ công của ông ta đã bị người ta phế bỏ..."
Sau khi rời khỏi nhà kho của tiệm tạp hóa, Liêu Văn Kiệt nhíu mày, chưởng vừa rồi hắn chỉ muốn thăm dò Quỷ Vương Đạt, kết quả là thấy Quỷ Vương Đạt thể hiện chẳng khác nào người bình thường, nhìn như chưa từng học võ công.
Điều này càng khiến hắn thêm tò mò về trận đấu năm đó, cũng càng thêm hiếu kỳ về sự thật của thế giới này. ...
"Ra rồi, anh ấy đi ra rồi..."
"Oa, đẹp trai quá đi mất!"
"Anh ấy cũng là học viên của trung tâm Tinh Anh sao? Đẹp trai quá, sao từ trước tới nay chúng ta chưa từng nghe nói đến nhỉ."
"Ôi, đẹp trai chết mất..."
Bên ngoài tiệm tạp hóa, bởi vì những lời đồn đại của các học viên nữ và số người đứng chờ ở đây càng lúc càng nhiều. Ngay khi Liêu Văn Kiệt vừa xuất hiện, xung quanh lập tức líu ríu náo nhiệt hẳn lên.
Đẹp trai chỉ là vẻ bề ngoài, điều quan trọng là tâm hồn thú vị.
Nói vớ vẩn, đẹp trai chính là đẹp trai!
Nhất là đối với những cô gái chưa bị những tên con trai xấu xa làm tổn thương thì có tâm hồn thú vị hay không không quan trọng, đẹp trai là đủ rồi.
"Học trưởng! Học trưởng..."
Trong đám đông bỗng nhiên vang lên mấy tiếng gọi, Liêu Văn Kiệt cũng không quá để ý, nhanh chóng rời khỏi nơi huyên náo này.
Không đi không được, nếu không đi thì nơi này sẽ gây ùn tắc giao thông mất.
"Học trưởng, sao lại đi nhanh như thế?"
(Học trưởng: Đàn anh học khóa trên. Cũng dùng để chỉ người có ngoại hình hoàn hảo, không thể dùng mỗi từ "đẹp trai" để diễn tả)
Đúng lúc này, một bóng dáng thanh xuân xinh đẹp chạy về phía hắn, vươn tay ngăn hắn lại.
Cô gái này có mái tóc dài bồng bềnh, chân dài, cao ráo, lại còn có khí chất sắc sảo, hoàn toàn không cùng đẳng cấp với những học viên nữ còn lại.
Liêu Văn Kiệt sửng sốt, sau đó không nể mặt nói: "Vị bạn học này, tôi không phải học viên của trung tâm Tinh Anh, cô nhận nhầm người rồi."
"Không phải, học trưởng, là em, em là A Lệ, chúng ta đã từng gặp nhau ở thư viện."
"À... A, A Lệ, tôi nhớ rồi..."
"Nói dối! Rõ ràng là anh không nhớ!"
A Lệ trực tiếp vạch trần lời nói dối của Liêu Văn Kiệt.
"..."
Đây là một cô gái trẻ tuổi, nói chuyện không quan tâm đến vẻ mặt của người khác, nghĩ gì nói nấy, không cho đối phương chút thể diện nào.
Người này đối lập hoàn toàn với Liêu Văn Kiệt, hắn nói gì cũng để tâm, muốn giữ mặt mũi cho đối phương.
Nhưng A Lệ đã hiểu lầm rồi, có một chi tiết Liêu Văn Kiệt không nói dối. Hắn không có ấn tượng gì về cô gái A Lệ gặp trong thư viện, nhưng lại có ấn tượng rất rõ với hoa khôi A Lệ của trung tâm Tinh Anh.
Chỉ là vì gương mặt hơi khác nhau một chút nên lúc đầu hắn chưa nhận ra, cũng không nghĩ đến.
"Học trưởng, sao anh lại nhìn em như vậy?"
Thấy Liêu Văn Kiệt nhìn chằm chằm mình, A Lệ cười hì hì hỏi.
"Chúng ta đã không gặp một thời gian, A Lệ, cô đã trở nên xinh đẹp rồi."
"Thật sao?"
"Tất nhiên, tôi chưa bao giờ nói dối."
"Anh vừa mới nói xong..."
"A Lệ, sao cô lại ở trung tâm Tinh Anh, muốn tới đăng ký học à?"
Liêu Văn Kiệt nhanh chóng xen vào, ngắt quãng chủ đề kia. Không ngoài dự đoán, A Lệ lập tức quên mất những gì mình đang nói, bắt đầu thao thao bất tuyệt kể chuyện mình đến câu lạc bộ Judo báo danh.
"Người đứng đầu câu lạc bộ Judo của chúng em là Hắc Hùng, hai năm liên tiếp nhận được danh hiệu "Người chiến đấu kiệt xuất", lợi hại vô cùng..."
A Lệ nói nửa ngày rồi mới nhìn về phía các học viên nữ đang đứng chỉ trỏ về phía này, vô thức hất cằm lên hỏi: "Đúng rồi, học trưởng, anh đến trung tâm Tinh Anh làm gì thế? Nếu như đến để báo danh thì có thể tham gia câu lạc bộ Judo cùng em."
" A Lệ, cô xinh đẹp như vậy thì đúng là nên học một chút võ thuật để phòng thân, tôi thì thôi."