Nếu có chức năng cho vay thì Liêu Văn Kiệt dám khẳng định mình sẽ trở thành con nợ số một của hệ thống.
Cơ hội chỉ có một lần, thế nên nhất định phải thận trọng.
Thực ra trong Thương thành có không ít võ học cấp nhập môn, chỉ cần tùy tiện chọn một cái là đủ để thu nhận vài ba chục tên đàn em, nhưng hắn vẫn quyết định chọn Thiết bố sam (Áo sắt).
Liêu Văn Kiệt không biết nhiều về võ thuật, nhưng hắn hiểu được một đạo lý, đánh người không bằng dọa người!
Hôm nay có thể dùng nắm đấm để giải quyết đám lưu manh, nhưng ngày mai gặp phải cao thủ thì tính sao bây giờ?
Cho dù không gặp phải cao thủ mà là người nhập môn như hắn, nhưng không có kinh nghiệm chiến đấu thì 80% cũng là bị ăn đập.
Nếu dù sao cũng bị đánh, vậy thì chọn Thiết bố sam, như vậy thì cho dù bị đánh cũng không đau lắm, có thể cầm cự đến lúc có người cứu.
Nếu chịu mấy đòn dọa đối phương sợ sệt thì càng tốt.
Liêu Văn Kiệt đánh xong trận này thì hơi hối hận.
Không phải Thiết bố sam không tốt, trên thực tế, hiệu quả của Thiết bố sam còn vượt xa cả dự liệu của hắn. Chỉ cần đối thủ không mang dao không mang súng thì dùng Thiết bố sam để phòng thủ là quá đẹp.
Hối hận là bởi vì sau khi cứu lão Vương, cậu đã thực hiện câu "Đừng thấy việc thiện nhỏ mà không làm, đừng thấy việc ác nhỏ mà làm", thế nên tài lực được tăng thêm 200 điểm, Thiết bố sam trông lại có vẻ hơi xấu xí.
200 điểm tài lực nói nhiều thì không nhiều, nói ít... thì đúng là rất ít, nhưng có thể thăng cấp cho Thiết bố sam từ nhập môn (vào cửa) trở thành nhập thất (vào phòng). Vào được phòng là có thành tựu rồi.
Hoặc dùng 200 điểm này đổi lấy những thứ khác, tính chi tiết có khi còn đổi được hai cái.
200 điểm này Liêu Văn Kiệt tạm thời không dùng, cứ giữ lại đã.
Nhưng có một chuyện khiến hắn không hiểu, một hệ thống tu đạo tại sao lại có võ học phật môn?
Hắn suy nghĩ một chút, cảm thấy có lẽ những cái tên như Kim chung tráo, Thiết bố sam quá vang dội, các chưởng môn môn phái lười nghĩ tên mới nên mới trực tiếp dùng những cái tên này.
Thiết bố sam mà hắn đỏi cũng chưa chắc là của Phật môn.
Trong hệ thống vẫn còn những thứ giống như là võ học Phật môn...
Liêu Văn Kiệt thấy trời đã khuya thì cũng không nghĩ nhiều nữa. ...
Buổi sáng, Liêu Văn Kiệt đến công ty, Châu Tinh Tinh thì sáng sớm đã rên rỉ mình bị ốm phải nghỉ học, nằm ườn trên giường không chịu dậy.
Tào Đạt Hoa liếc mắt đã biết Châu Tinh Tinh nói dối, cứng rắn túm anh ta kéo đến trường.
Tiết học đầu tiên, Châu Tinh Tinh bởi vì không làm bài tập về nhà nên bị phạt đứng ngoài hành lang, mấy tiết sau bởi vì ngẩn người không chịu ghi chép nên cũng bị giáo viên đuổi ra khỏi phòng.
Cả buổi bị phạt đứng, còn bị các bạn học chỉ trỏ, dây thần kinh nhẫn nại của Châu Tinh Tinh đã căng đến cực điểm.
Giờ nghỉ trưa, anh ta tức giận đánh mấy bạn học cười nhạo mình, đúng lúc bị thầy chủ nhiệm trông thấy. Thế là anh ta bị thầy giáo bắt treo tấm bảng "Ngôi sao của tuần" trước ngực rồi đứng ở sân thể dục cho toàn trường xem.
Buổi sáng đứng ngoài hành lang, buổi chiều đứng ở sân thể dục, chỉ vỏn vẹn hai ngày nhập học, vị trí "thần đứng trường trung học Edinburgh" đã thuộc về Châu Tinh Tinh.
Chờ đến khi tan học về nhà, lại tiếp tục mở đống bài tập về nhà ra, sát thủ số một đội Phi Hổ chảy mồ hôi ròng ròng, cảm thấy đã nhìn thấy ngày mai của mình.
Lại tiếp tục bị phạt đứng.
Phạt đứng không đáng sợ, so với chuyện bị dày vò trong lớp thì Châu Tinh Tinh thà bị phạt đứng còn hơn. Nhưng anh ta đến trường để điều tra án, nếu không được ở trong phòng học thì còn tra án kiểu gì.
Trong lúc nhất thời, Châu Tinh Tinh bất lực, định gọi tới đồn cảnh sát nói với lão đại rằng hãy tìm một nhà thông thái khác đến trường, anh ta thực sự không thể nào đi học được.
Nhưng anh ta vừa cầm điện thoại lên thì lại nghĩ đến nữ giáo viên xinh đẹp Hà Mẫn, thế là lại chần chừ.
"A Tinh, sao lúc nào mặt mũi cũng ủ dột thế hả, ở trường bị bắt nạt à?"
Liêu Văn Kiệt tan làm về nhà, nhịn không được trêu chọc một câu. Cũng không có ý gì khác, hắn chỉ cảm thấy thú vị mà thôi."
"Cái gì, ai dám bắt nạt tôi?"
Châu Tinh Tinh nhìn Liêu Văn Kiệt một cái: "Chuyện hôm qua chú Đạt đã nói cho tôi biết rồi, nếu cậu đã biết mọi chuyện thì phải gọi tôi là anh Tinh hoặc ngài Châu. Người trẻ tuổi, lớn nhỏ không được loạn, đạo lý này mà tôi cũng phải dạy cậu à."
"Được rồi, ngài Châu."
Liêu Văn Kiệt gật đầu, quay người định vào phòng mình.
"Từ từ đã, A Kiệt, chú Đạt nói cậu học hành rất giỏi, cái này là thật hay giả thế?"
Châu Tinh Tinh đang lo chuyện bài tập, nhìn thấy bóng lưng Liêu Văn Kiệt thì đột nhiên nghĩ tới chuyện gì, vội vàng kêu hắn lại.
"Không tính là giỏi, chỉ là trên biết một chút thiên văn, dưới biết một chút địa lý, ở giữa biết một chút toán học, thuận tiện biết luôn chút ngoại ngữ, sinh học, hóa học..."
Liêu Văn Kiệt khẽ lắc đầu, nói ra thì thật xấu hổ, mặc dù hắn cũng học hành chẳng ra sao nhưng xuyên không lại được thừa kế kiến thức phong phú, thế nên cái gì cũng biết một chút.
"Thật à, vậy cậu xem giúp tôi cái này đi, cậu có làm được không?" Hai mắt Châu Tinh Tinh sáng lên, kéo Liêu Văn Kiệt ngồi xuống.